Trùm Tài Nguyên

Chương 207: Q.3 - Chương 207: ất ngờ nhanh chóng






Hai người Phương Minh Viễn ngủ một mạch đến tận bảy giờ tối mới cùng Lô Chính Đức, Triệu Dương ra ngoài ăn tối. Tuy rằng vẫn chưa tối hẳn nhưng nhiệt độ cũng giảm rõ rệt, không khiến cho người ta có cảm giác khó thở nữa. Thành phố Jeddah là một thành phố cảng, những cơn gió từ biển thổi vào không chỉ mang theo mùi tanh đặc trưng của biển, và cũng mang đến không khí mát mẻ. Người đi trên đường, xe cũng tăng lên nhiều, thậm chí còn bị tắc đường. Khi mặt trời lặn xuống ở đằng Tây, mọi người trong thành phố cũng như là tỉnh khỏi giấc mơ, từ những căn phòng đầy khí lạnh bước hết ra đường.

- Đây là những người hạnh phúc! Ông trời ban cho họ vàng lỏng màu đen.

Triệu Dương vừa lái xe vừa cảm thán nói.

- Họ chỉ cần nằm trên giường mà không làm gì, chính phủ Ả Rập cũng sẽ lo cho họ cơm áo hàng ngày, nhưng những người từ nước ngoài đến như chúng ta lại sống chết làm việc vì họ.

Phương Minh Viễn biết, những lời này của Triệu Dương đều là thật. Cho dù thể chế chính trị của Ả Rập bị các quốc gia “Văn minh” lên án như thế nào, nhưng một nước lớn về sản lượng dầu như Ả Rập, trừ khi rơi vào cuộc chiến lửa, còn đối với phúc lợi của nhân dân của nước mình thì đến cả người Mỹ cũng phải ngưỡng mộ. Đàn ông có thể công khai cưới bốn năm vợ, điều này thì không cần nói, cả thế giới trừ các nước châu Phi ra thì có đàn ông nước nào lại không ngưỡng mộ không. Vì một số quốc gia, dân số không nhiều, nên trong nước thường thuê nhân công từ các nước lân cận, vì thế để cổ vũ cho tính sinh sản phổ thông của quốc gia, mỗi một đứa trẻ trong một gia đình được sinh ra đều được nhà nước trợ cấp, số tiền này hoàn toàn có thể nuôi được một đứa trẻ, hơn nữa từ tiểu học cho đến đại học còn không mất tiền học phí lại còn phát cả tiền tiêu vặt. Nếu đứa trẻ nào có thể đỗ vào đại học ở các nước Âu Mỹ còn được nhận học bổng để đảm bảo mỗi người Ả Rập có thể sống thoải mái ở đó để học tập.

Đến khi họ kết hôn, không chỉ có thể có được một mảnh đất miễn phí mà còn nhận được một trăm ngàn đến một triệu đô la Mỹ để làm chi phí kết hôn. Chỉ điều này thôi cũng đã khiến những nam thanh niên Hoa Hạ phải ghen tị, những nam thanh niên Ả Rập không bao giờ vì chuyện nhà mà chậm trễ kết hôn, càng không thể vì không có nhà mà xuất hiện những cách làm cản trở việc kết hôn. Nếu như có vị chuyên gia nào dám phát ngôn như thế ở Ả Rập thì sẽ bị người Ả Rập phạt cho cô ta một trận nhớ đời.

Hơn nữa người Ả Rập nằm viện cũng chỉ cần nộp một chút tiền nhỏ, còn lại hoàn toàn miễn phí. Tiền điện, tiền nước, tiền dầu có thể coi như không có. Đối với họ mà nói không khác gì truyện nghìn lẻ một đêm.

- Lão Triệu này, nên ít nói những lời thừa thãi đó đi, đừng chỉ nhìn những điểm tốt của người khác mà không nhìn thấy những khổ sở của họ.

Lô Chính Đức cười nói. Ở những quốc gia này những phúc lợi mà nhân dân được hưởng đúng là số một nhưng không được hút thuốc, không được uống rượu, ở bên ngoài cũng không được tán tỉnh các cô gái, mỗi ngày còn phải làm mấy nghi thức tôn giáo, còn có trai giới, vân vân và vân vân, trong mắt những người không theo Hồi giáo thì cũng rất là bất tiện.

- Đối với những người ngoại quốc và không theo Hồi giáo như chúng ta mà nói, nếu như đến Ả Rập một thời gian dài thì sẽ cảm thấy không thích ứng được với phong tục của họ. Lúc tôi và lão Triệu mới đến, trong lúc làm ăn với họ lúc nào cũng phải có cái bảng những điều cấm kị trong tay. Mấy tháng sau mới nhớ hết được những quy định này. Trong thời gian đó cũng có lúc gây ra những chuyện buồn cười, cũng có lúc mắc lỗi, cũng may không ảnh hưởng gì lắm nếu không không phải chịu phạt thì cũng bị trục xuất khỏi nước họ rồi.

Lô Chính Đức nhớ lại quãng thời gian đó trong lòng cũng có chút dư kị.

- Đúng vậy, nếu muốn thành công ở Ả Rập hay làm tốt công việc làm ăn ở những nước như Ả Rập thì nhất thiết phải hiểu rõ chế độ chính giáo hợp nhất nghiêm khắc của quốc gia đó, đặc biệt là phải biết những quy định và tập tục của Hồi giáo nếu không sẽ mang đến nhiều phiền phức cho công việc, thậm chí dẫn đến làm ăn thất bại. Ví dụ, xuất khẩu các loại thịt đến những nước này, thì thịt lợn bị nghiêm cấm, còn những loại thịt khác cũng có rất nhiều quy định, ví dụ như không được dùng máy giết thịt mà chỉ có thể giết thịt thủ công, chỉ cho phép đàn ông, phụ nữ không được động tay vào, trên thịt thì không được có vết máu, nếu không sẽ bị trả về, nguyên nhân không phải hàng không tốt mà di bên bán vi phạm quy định kinh Coran. Giống như hai năm trước, thương nhân Mông Cổ từng xuất khẩu thịt dê đến Ả Rập, vì trên thịt có vết máu mà đã bị người Ả rập trả lại hàng.

Triệu Dương phụ họa theo. Đối với thân phận của Phương Minh Viễn, Triệu Dương không rõ bằng Lô Chính Đức, chỉ biết rằng công ty yêu cầu tiếp đón khách vì thế lời nói cũng tuy tiện hơn Lô Chính Đức.

Lô Chính Đức không lãng phí một chút thời gian nào để khiến cho hai người Phương Minh Viễn có thể dung nạp được những kiến thức cơ bản của cuộc sống ở Ả Rập.

- Hai vị, ở Ả Rập rất sùng bái màu trắng vì màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết nhưng lại rất kị màu vàng bời vì nó là màu biểu tượng cho diệt vong. Quần áo của Quốc vương tuy là màu vàng đất nhưng đó lại là tượng trưng cho thần thánh và tôn quý, người bình thường không thể mặc hoàng bào. Vì thế khi tặng quần áo mũ mão phải chú ý đến màu sắc. Hai vị nếu muốn tặng quà cho người Ả Rập nhất định phải nhớ không được dùng lợn, gấu trúc, thánh giá hay ngôi sao sáu cánh làm quà tặng.

- Gấu trúc? Gấu trúc lớn?

Phương Minh Viễn kinh ngạc nói. Người Ả Rập ghét lợn, họ cho rằng nó không sạch, điều này thì Phương Minh Viễn biết. Không dùng thánh giá bời vì đây là tượng trưng cho đạo Cơ Đốc. Mà trong lịch sử, tín đồ đạo Hồi và Cơ Đốc giáo đã đánh nhau bao nhiêu năm, còn từng phát động quá thập tự chinh về phía đông cho nên người Ả Rập ghét cũng là lẽ thường, giống như phần lớn người Hoa Hạ nhìn thấy thuốc dán mác Nhật đều nhíu mày. Thậm chí sao sáu cánh đại khái cũng là vì nguyên nhân tôn giáo, Phương Minh Viễn không dám khẳng định. Nhưng không thể có cả quốc vật của Hoa Hạ- gấu trúc, điều này có điểm kì quặc. Phải biết rằng trên thế giới có biết bao nhiêu sở thú của các quốc gia đều chỉ ước có một chú gấu trúc.

- Người Ả Rập cho rằng gấu trúc giống lợn!

Lô Chính Đức cười khổ nói. Mặc dù anh ta là người HongKong nhưng cũng là người Hoa Hạ đương nhiên cũng không thích cái cách so sánh lợn giống gấu trúc của người Ả Rập. Trên thế giới có biết bao nhiêu con lợn, còn gấu trúc có được mấy con. Sao hai loài này có thể đánh đồng với nhau được!

- Như vậy cũng tốt! Chúng ta đỡ phải đem những con gấu trúc vốn đã ít ỏi đến Ả Rập.

Rất kinh ngạc nhưng Phương Minh Viễn cũng chỉ biết nhún vai tự an ủi chính mình mà nói.

- Nếu người Ả Rập cũng thích gấu trúc vậy thì sau này khi Hoa Hạ nhập khẩu một lượng lớn dầu mỏ, chỉ sợ vài cường quốc giàu mỏ cũng chỉ có thể lấy được một đôi gấu trúc, nếu tính như vậy con số cũng không nhỏ đâu.

Những người trong xe đều cười rộ lên.

Lô Chính Đức chọn một nhà hàng cách văn phòng của tập đoàn Quách Thị ở Jeddah không xa, mặt tiền của nhà hàng này cũng không lớn. Thực ra không phải anh ta cố ý tiếp đón chậm Phương Minh Viễn mà là anh ta cảm thấy ở nơi khá quen thuộc như thế này cũng không phải đến nhà hàng lớn để ăn một bữa cơm Ả Rập, đối với người mới đến Ả Rập như Phương Minh Viễn và Trần Trung mà nói là khá tốt, chính là khi dùng cơm có chỗ nào mắc sai cũng không thu hút nhiều sự chú ý của người khác, với ông chủ khá quen biết cũng dễ nói chuyện.

Ở cảng Jeddah này, gần như cứ mỗi tháng lại nghe thấy tin tức người nước ngoài khi ăn cơm vi phạm quy định của đạo Hồi mà bị phạt, nghiêm trọng có thể bị trục xuất khỏi nước. Lô Chính Đức không muốn hai người Phương Minh Viễn bị như vậy. Nên biết rằng, bình thường khi người công ty được phái đến Ả Rập, đều phải được bồi dưỡng về các quy định, lễ tiết này nọ của Ả Rập một tuận trước khi đi. Lần này Phương Minh Viễn đến có chút gấp rút. Trên đường anh ta cứ ôm tâm trạng sẵn sàng lâm trận, không ngừng bồi dưỡng cho hai người họ, nhưng có thành công hay không cũng chỉ có trời mới biết được, đương nhiên đồ ăn ở đây cũng tuyệt đối chính thống.

Cũng may Phương Minh Viễn nói không cần đến khách sạn xa hoa, đến nơi gần đó là được rồi, buổi tối cũng có thể sớm về nghỉ ngơi.

Nấm om mắt cừu, vịt giòn, thịt cừu, thịt bò cà chua, đầu cừu hầm, thịt bò nướng... Mặc dù không có rượu, chỉ có thể lấy đồ uống thay rượu nhưng bữa ăn này cũng làm cho bốn người ngây ngất.

- Ở Ả Rập tình hình chung không cần lo lắng có người uống say lái xa gây chuyện, ngay đến chạy quá tốc độ còn hiếm gặp. Pháp luật ở Ả Rập rất nghiêm khắc, kẻ trộm mà bị bắt ít nhất cũng phải bị chặt một ngón tay, phụ nữ thông dâm sẽ bị lấy đá đập chết, ngay cả lái xe quá tốc độ cũng bị đánh và bị giam, lái xe sau khi uống rượu bị giam một tháng cho nên an ninh ở Ả Rập rất tốt, hai vị nếu có dạo chơi trên đường cũng có thể yên tâm.

Lô Chính Đức nói.

Phương Minh Viễn gật đầu, hiện tại Ả Rập quả thật là như vậy, nhưng chỉ sau khi việc khủng bố trong nước giảm đi chỉ sợ sẽ không còn như vậy nữa.

- Ngày mai tôi đưa hai vị đi tham quan phong cảnh xung quanh cảng Jeddah, hai vị đừng nôn nóng, làm việc ở đây, có lúc không phải nói có cách là có thể làm được.

Ngại Triệu Dương ở bên cạnh nên Lô Chính Đức cũng không tiện nói rõ. Nhưng Phương Minh Viễn vẫn có thể hiểu được. Kuwait tuy nhỏ nhưng cũng là một quốc gia, muốn gặp mặt hoàng gia cũng giống như muốn gặp các lãnh đạo trung ương Hoa Hạ không phải muốn gặp là gặp được.

Ngay khi đoàn người trên đường quay về văn phòng tập đoàn Quách Thị ở Jeddah thì điện thoại của Lô Chính Đức vang lên.

- A, ngài Robert, chào ngài! Sao cơ? Đã liên lạc được rồi à? Thật tốt quá! Thật tốt quá rồi! Thật cảm ơn ngài.

Lô Chính Đức nhận điện thoại chưa nói được vài câu đã kích động rồi. Phương Minh Viễn và Trần Trung trao đổi ánh mắt với nhau.

Lô Chính Đức gác điện thoại, quay người lại vui mừng nói với Phương Minh Viễn:

- Cậu Phương, thật tốt quá rồi, ngài Robert đại diện của British Petrolium Fotermedia vừa mới thông báo cho tôi, ông ta đã giúp chúng ta liên lạc được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.