Trùm Tài Nguyên

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Bạn mới khi nhập học.






Bắc Kinh vào tháng chín, trời vừa mới ấm lại. Học sinh lại chuẩn bị đối mặt với áp lực học hành. Vào hôm trước ngày khai giảng một ngày, cũng là ngày thứ hai sau ngày Phương Minh Viễn đến nhà ông Tô, Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lưu Dũng lúc này mới từ tỉnh Tần Tây ngồi tàu lên Bắc Kinh. Mọi người gặp lại nhau đương nhiên là vui mừng ra mặt. Tuy Phương Minh Viễn mới xa bọn họ có hơn mười ngày, nhưng đối diện với ánh mắt đầy oán trách của hai thiếu nữ, hắn chỉ còn cách ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng. Kết quả là ngày hôm đó, hắn gạt hết những công việc khác đi, đưa ba người đi dạo chơi điên cuồng khắp thành phố, mua một đống lớn những đồ dùng hàng ngày, đến chín giờ tối mới về tới nhà. Ba cô gái Lâm Liên được sắp xếp ở trong phòng của Trần Trung và Vệ Hưng Quốc ở trước kia, Lưu Dũng và Phương Minh Viễn ở cùng nhau.

Ba người Triệu Nhã hưng phấn liền lôi kéo Lâm Liên và Phương Minh Viễn vào trong phòng đánh tú-lơ-khơ, chơi đến tận mười hai giờ đêm mới lưu luyến mà thả cho Phương Minh Viễn về phòng.

Kết quả là sáng sớm hôm sau, bốn người cùng mệt mỏi khó khăn lắm mới bò dậy khỏi giường, cùng Lâm Liên đi đến trường nhập học. Đứng ở phía đông khu thành nội, trước cửa trường trung học trọng điểm Long Đầm Trung, ba người Triệu Nhã, Phùng Thiến và Lưu Dũng lại dừng bước với chút rụt rè .

Phương Minh Viễn không khỏi kì lạ, chỉ là đi khai giảng thôi chứ có phải xông vào hang hùm miệng cọp đâu, có gì mà phải sợ chứ.

Cuối cùng Lâm Liên giúp hắn giải đáp thắc mắc, sau khi Phương Minh Viễn chuyển lên thành phố học, mấy người Triệu Nhã không học ở trường trung học dành cho con em các bộ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây nữa, mà chuyển đến trường trọng điểm của khu cách vùng núi của Tần Nguyên. Trong nửa năm ở đó, chúng không được vui vẻ cho lắm, cũng bởi chúng đến từ thị trấn Hải Trang của huyện Bình Xuyên, vì thế rất nhiều học sinh trong lớp gọi chúng là “đồ nhà quê”. Thậm chí một số học sinh còn cố ý cô lập chúng. Mãi sau này, thứ nhất là do dần dần quen thuộc, trong lớp cũng bắt đầu có bạn, thứ hai là vì thành tích học tập của ba người đều rất chói lóa, trong lớp và trong khối đều thuộc vào top trên, thế mới dần dần đứng vững chân trong trường. Giờ chuyển lên thành phố, ba đứa đều rất hưng phấn nhưng không tránh khỏi lại nghĩ ngợi đến khoảng thời gian trước kia.

Phương Minh Viễn không khỏi thấy buồn cười, việc như thế này trong trường xảy ra thường xuyên, hắn lần đầu vào trường Long Đầm cũng gặp phải tình cảnh khổ sở như vậy.

Chỉ vì hắn không thường xuyên tới lớp, và mang tâm lí của một người trưởng thành, vì thế ánh mắt của bạn cùng học đối với hắn căn bản là không có chút ảnh hưởng nào hết. Và sau vài lần kiểm tra, thành tích xuất sắc của hắn tự nhiên chiếm được sự tán thành của bạn học.

- Điều này có gì mà phải lo lắng, chúng ta sẽ học trong cùng một lớp, những đứa trẻ thành phố thì sao chứ, cũng chỉ là một cái đầu, một cái mũi, lỗ mũi cũng không hếch lên trời, có gì mà phải lo lắng.

Phương Minh Viễn động viên ba người bạn

- Anh Viễn, lỗ mũi hếch lên trời là con lợn rồi!

Phùng Thiện mỉm cười

- Chúng ta đi học chứ có phải đi tới chuồng lợn đâu.

Nghĩ tới việc sẽ học cùng lớp với Phương Minh Viễn, trong lòng ba người thấy yên tâm hơn nhiều.

- Anh Viễn này, không phải là anh vẫn giống như ngày trước đấy chứ, ba ngày học bảy ngày chơi, thường thường một tuần chỉ thấy anh có hai lần trên lớp đấy chứ?

Lưu Dũng vẻ mặt đau khổ nói:

- Nếu thế thì có cùng lớp với anh hay không thì cũng có gì khác biệt đâu cơ chứ?

- Đúng vậy, đúng vậy!

Hai người Triệu Nhã lúc này mới kịp phản ứng lại, nắm lấy hai tay Phương Minh Viễn hỏi dồn dập.

Cuối cùng Phương Minh Viễn đành phải đồng ý, trong nửa tháng sau ngày khai giảng phải cố gắng nỗ lực hết sức, mỗi ngày cùng lên lớp với chúng, để chúng làm quen dần với trường lớp và hoàn cảnh xung quanh.

Chỉ có điều lúc này đây Phương Minh Viễn vẫn chưa biết được rằng trong khối trung học cơ sở của trường Long Đầm, sớm đã thay đổi hoàn toàn.

Chính vào thời gian trước khai giảng năm sáu ngày, hiệu trưởng trường trung học Long Đầm Hướng Dương tiếp không dưới mười cú điện thoại, cú nào cũng là người mà một hiệu trưởng trung học như ông không thể đắc tội nổi. Hơn nữa, tất cả đều truyền lời yêu cầu ông phải tiếp nhận những học sinh chuyển từ trường khác tới, trong đó có các trường trọng điểm trong thành phố như Tứ Trung, Nhị Trung, Cảnh Sơn, còn có cả các trường trọng điểm của khu khác, nhất thời làm vị hiệu trưởng này luống cuống khó xử, không rõ đầu cua tai nheo ra sao. Long Đầm tuy cũng là một trong những trường trọng điểm của khu phía đông thành nội nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp học sinh chuyển từ trường trọng điểm của thành phố đến trường của mình. Hơn nữa trong những cú điện thoại này, hễ là học sinh lớp bảy, không có yêu cầu gì khác ngoài việc phân đến học cùng lớp với Phương Minh Viễn.

Hơn nữa không chỉ có vậy, hôm nay ông ta vừa mới tới trường bèn nhận được thông báo của phòng giáo dục quận, bộ giáo dục thành phố tổ chức trao đổi giáo viên ưu tú, mấy thầy giáo trung học của Cảnh Sơn được điều tới trường Long Đầm để dạy học, cụ thể thời gian lên lớp chưa chắc chắn, nhưng có thể khẳng định là ít nhất cũng phải một học kì. Tin tức này càng làm cho Hướng Dương không sao hiểu nổi, bộ giáo dục thành phố tổ chức trao đổi giáo viên ưu tú, cái này thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lại ưu đãi trường Long Đầm như vậy thì ông không hiểu nổi. Hơn nữa khi nhìn vào danh sách giáo viên ông suýt chút nữa đã đánh rơi cốc trà trong tay xuống. Tất cả đều là những giáo viên chủ chốt có tiếng tăm lừng lẫy trong các mấy trường trọng điểm kia, nhắc tới bất kì một người nào trong đó thì đều đã đạt được danh hiệu giáo sư ưu tú thành phố, đây tương đương với danh hiệu giáo viên ưu tú cấp tỉnh bên ngoài.

Đến lúc này thì là thằng ngốc cũng biết được trong này chắc chắn có uẩn khúc.

Hướng Dương biết cậu học trò Phương Minh Viễn này, là bộ trưởng bộ giáo dục thành phố đích thân gọi điện tới sắp xếp, nghe nói là cháu của ông lớn nào trong bộ ủy ban trung ương, nhưng ông nghĩ mãi cũng không nghĩ ra ông lớn nào trong bộ ủy ban trung ương có họ Phương, hơn nữa lại có đứa cháu tầm tuổi này. Hơn nữa, nếu nói là cháu của ông lớn trong bộ ủy ban trung ương, lại có thể làm bộ trưởng bộ giáo dục đích thân gọi điện tới, tại sao không để cậu này đến học ở mấy trường trọng điểm của thành phố như Tứ Trung, Nhị Trung, Cảnh Sơn, mà lại chạy đến trường trung học Long Đầm này của mình làm gì?

Cũng may là cậu này tuy rằng hay gây rắc rối nhỏ, nhưng lại không phải người ỷ thế ỷ quyền ăn hiếp người khác, những chuyện thị phi phát sinh trong vòng nửa năm trở lại đây, đa phần đều là hắn có lý. Hơn nữa hắn tuy không phải là người đi học đầy đủ, nhưng thành tích kiểm tra cuối kỳ luôn khá là ổn, so với học sinh cùng cấp luôn thuộc vào hàng top. Hướng Dương nhìn qua bài kiểm tra của hắn rồi, nếu không phải do điểm của chính trị và lịch sử kéo lại, với thành tích các môn khác của nó, chắc chắn đứng trong top ba của trường.Vì thế Hướng Dương đã ngầm dặn dò các thầy cô trong khối, đối với cậu học sinh này, chỉ cần không làm gì quá đáng, thì mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Cũng không biết hiện giờ đang xảy ra chuyện gì? Không ngờ lại có nhiều người muốn bố trí con mình bên cạnh cậu Phương Minh Viễn này đến vậy, Hướng Dương vắt óc nghĩ nửa ngày cũng không đoán ra gần đây có vị quan to họ Phương nào lại vừa được thăng chức đây.

Nhưng nghĩ không ra đành nghĩ không ra vậy, việc phải làm vẫn phải làm. Trong số học sinh mới chuyển tới này, có sáu người học lớp bảy, cả sáu học sinh này đều phải nhét vào lớp của Phương Minh Viễn, hơn nữa mấy vị giáo viên đến “giao lưu” kia đương nhiên cũng phải bố trí vào dậy lớp này. Với vị trí là trường trọng điểm của khu, trường Long Đầm có tổng cộng sáu lớp 7, mỗi lớp có hơn bốn mươi học sinh, những lớp học kiểu cũ được nhét đầy ắp học sinh. Nếu phải cho sáu người này vào lớp của Phương Minh Viễn, vậy thì tất phải điều sáu người trong lớp bố trí sang các lớp khác.

Điều sáu học sinh nào đây? Đây không phải việc chỉ vỗ đầu một cái là giải quyết xong. Trường Long Đầm tuy chỉ là trường trọng điểm của khu, nhưng học sinh trong trường, tuy gia đình ở mức bộ ủy ban trung ương thì không có, nhưng người nhà làm ở ủy ban nhân dân thành phố, ủy ban nhân dân cấp quận huyện, cán bộ các cấp thì không ít, những cán bộ nắm thực quyền này không là gì trước mặt các lãnh đạo lớn kia, nhưng so với một hiệu trưởng nhỏ bé như ông thì lại là chướng ngại vật không thể đắc tội được, vì vậy điều ai sang lớp khác phải suy nghĩ thật kĩ lưỡng. Vì việc chuyển sáu học sinh này, Hướng Dương và lãnh đạo trường trung học Long Đầm, còn có những phụ trách khối trung học cơ sở mấy ngày nay cứ phải cân nhắc tới cân nhắc lui.

Mãi đến trước ngày khai giảng mới chọn ra được một danh sách.

Hướng Dương ôm cốc trà nhìn ra cây xanh ngoài cửa sổ, sau mấy ngày căng thẳng giờ mới dịu đi được một chút.

- Cậu Phương Minh Viễn này rốt cuộc là con cháu của ai, những học sinh mới chuyển đến kia tại sao lại chỉ định học cùng lớp với cậu ta?

Câu hỏi này cứ vấn vương trong đầu Hướng Dương, khó mà xóa đi được.

-Bang bang!

Tiếng gõ cửa phòng hiệu trưởng dồn dập

Hướng Dương quay người lại, ngồi ngay ngắn người sau bàn làm việc rồi mới trầm giọng nói:

-Vào đi!

Thầy chủ nhiệm vội vàng bước vào, vẻ mặt lo âu nói:

- Hiệu trưởng, có phiền toái rồi, chúng ta để lọt người mất rồi.

Hướng Dương giật mình, vội đặt cốc trà xuống bàn, hỏi liên tiếp:

- Lọt ai?

Thầy chủ nhiệm đưa ba bộ hồ sơ lên bàn,

-Vừa nãy có một người phụ nữ đưa ba học sinh tới chỗ tôi, nói là học sinh mới vừa chuyển từ thành phố Phụng Nguyên tỉnh tần Tây tới, đã đánh tiếng trước với chúng ta là cho vào cùng lớp với Phương Minh Viễn, nói ba học sinh này vốn là bạn học của Phương Minh Viễn

Nếu không phải lại dính dáng tới Phương Minh Viễn, việc nhỏ như thế này thầy chủ nhiệm có thể tự ý sắp xếp, căn bản là không phải tới xin ý kiến của Hướng Dương.

“Ba!”

Hướng Dương vỗ mạnh vào đầu mình một cái, sao ông có thể quên mất việc này được chứ! Đúng là có việc này thật, đó và cuối học kì trước, trên bộ giáo dục đã đánh tiếng trước với mình, nói là học kì sau sẽ có ba học sinh chuyển từ tỉnh Tần Tây tới trường Long Đầm, kêu ông làm tốt công tác chuẩn bị. Kết quả là sau một kì nghỉ đông, rồi lại thêm vào mười mấy cú điện thoại bất thình lình kia, ông không ngờ là bỏ quên mất việc này.

Vậy là học sinh lớp II của khối bảy đã có một khai giảng khó quên, không ngờ có tới chín học sinh mới chuyển đến trong học kì này, chỉ riêng thời gian giới thiệu không thôi cũng đã dùng mất non nửa tiết học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.