Trùm Tài Nguyên

Chương 186: Q.3 - Chương 186: Chuẩn bị






Khi chiếc Mercedes Benz chạy đến nhà khách, nhóm nhân viên đi theo Markus , cực kỳ lấy làm quái lạ nhận ra thủ trưởng của họ, chẳng ngờ vẻ mặt đang tươi cười cùng đi với người trẻ tuổi kia, tươi cười thế kia, nhìn sao đi nữa cũng mang vẻ đang cố làm hài lòng bằng đủ cách, điểm này khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.Vị trí của Markus ở công ty sắt thép Albert Đức tại Bắc Kinh, tuy rằng không phải cao nhất, nhưng thuộc loại người khác phải e dè, bình thường luôn khá nghiêm túc, muốn thấy y tươi cười như thế kia thì không dễ dàng gì.

- Cậu Phương thân mến, không biết cậu muốn đổi lấy công nghệ nào? Có thể đưa một danh sách được không? Mà không, không cần, hay là cứ như thế này đi, tôi lập tức thông báo cho trụ sở chính, nhắn họ gửi danh sách công nghệ được phép chuyển nhượng cho bên ngoài đến đây, mời cậu tới lựa chọn, cậu thấy thế nào?

Lúc này Markus đã hoàn toàn vứt bỏ sự dè dặt ban đầu. Đúng như lời Vũ Điền Quang Ly nói trong xe, Phương Minh Viễn chỉ cần chỉ tay nơi có quặng sắt, trên thế giới này, có khối người thuộc công ty sắt thép quan tâm đến. Người của công ty sắt thép Albert Đức chỉ cần hơi chần chừ, có lẽ sẽ lập tức rơi vào tay người khác. Huống chi điều kiện Phương Minh Viễn đưa ra cũng không quá đáng, cũng cam đoan một khoản tiền lời cho công ty, như vậy là đã cẩn thận, thậm chí lấy công nghệ cũ đổi một khu mỏ chưa khai thác, đối với nhóm lãnh đạo cao cấp của trụ sở chính, sức hấp dẫn cực kì cao, Markus trong lòng biết rõ chuyện này.

Đối với đề nghị của Markus, Phương Minh Viễn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, như vậy là quá tốt! Tuy rằng, trước khi đưa ra đề nghị này, hắn đã hỏi qua Tô Ái Quân và vài vị giáo sư đại học, còn có kỹ sư trưởng Tần Cương, đã trao đổi một chút, cũng xác định hướng đổi lấy công nghệ chung chung, nhưng vì trình độ công nghệ sắt thép trong nước và Châu Âu chênh lệch quá lớn, hơn nữa, tương lai hội nhập cũng không quá vài năm, lúc đó mới từng bước một tiếp cận sự phát triển công nghệ sắt thép của các công ty sắt thép khổng lồ Châu Âu, rõ thật là không đúng chút nào!

Phương Minh Viễn cũng chỉ là lấy công ty sắt thép Albert Đức làm dây nối đầu tiên, sau đó sẽ cụ thể lại việc xác định lấy công nghệ nào hoặc là các công nghệ cao nào. Phương Minh Viễn cũng không muốn nghĩ xa xôi là cần cái gì, đùa sao,cái khu mỏ nhỏ kia cũng không thuộc về chính hắn, chẳng qua là chính hắn mang quyền phát hiện tặng cho công ty sắt thép Albert Đức, chứ không phải quyền chuyển nhượng sở hữu.

Sau khi đưa đám người Markus vào khách sạn, mấy người Phương Minh Viễn cáo từ ra về, Markus cũng cần thời gian đến trụ sở chính tiến hành trao đổi liên lạc .

- Hừ, cậu Phương, cậu còn gạt tôi!

Vũ Điền Quang Ly chu đôi môi đỏ mọng oán trách,

- Hôm nay là tôi đã giúp cậu một việc lớn còn gì? Nếu không có tôi, cái tên người Đức kia, chắc chắn có mà mang tội chết vì sĩ diện.

- Cảm ơn, cảm ơn mà.

Phương Minh Viễn giả vờ trả lời tràn đầy hứng thú, khiến Vũ Điền quang Ly bất mãn mà trề môi, tuy nhiên cô cao hứng lên rất nhanh,

- Chờ chuyện này xong xuôi, tôi cùng cô đi Mỹ vài ngày!

Qua mấy ngày nay mệt chết, muốn đi ngay vào tháng sáu, tình hình ở vùng Vịnh bắt đầu thay đổi, theo nhận thấy từ tin tức truyền đến Hong Kong, kỳ hạn giao hàng nhập khẩu dầu mỏ tiến hành khá thuận lợi, đã mua vào gần nửa số tiền. Nhưng tính từng ngày đang gần đến, hắn muốn dùng nhiều thời gian để quan tâm, thậm chí còn muốn tới Hong Kong ở lại ít lâu. Đến lúc đó, trước khi xác định được thị trường kỳ hạn giao hàng, có thể có thời gian tới nước Mỹ hay không, còn chưa rõ. Chính hắn dù sao cũng là nhà đầu tư giấu mặt trọng yếu “ Kẻ hủy diệt 2”, cũng quả là hơi kỳ cục.

- Thật hả?

Vũ Điền Quang Ly vui sướng nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, cụng đầu vào trần xe, rồi ngồi xuống lại. Tuy nhiên, cô hoàn toàn không màng đến chỗ đau ấy. Một bên xoa đầu, một bên tiến đến trước mặt Phương Minh Viễn nói:

- Nhưng không được nói dối đấy, người Trung Hoa các người có câu châm ngôn, đại trượng phu một lời nói ra…

- Ừ, tứ mã nan truy, tứ mã nan truy!

Phương Minh Viễn gật đầu nói:

- Chỉ có điều là tôi không phải đại trượng phu, tôi chỉ là học sinh trung học thôi. Chưng từng có chuyện trai gái, làm sao có thể xưng là đại trượng phu chứ?

Phương Minh cũng nói đùa với Vũ Điền Quang Ly.

Vũ Điền Quang Ly gương mặt lập tức ửng đỏ hai má, không kìm nổi, nói thề :

- Thật là miệng chó không phun nổi ngà voi! Cậu Phương, vì sao không suy xét đến công ty sắt thép Nhật Bản chúng tôi? Chúng tôi có thể đưa cho cậu Phương nhiều ưu đãi đền ơn.

- Công nghệ luyện kim của Nhật Bản các người đối với hàm lượng quặng sắt yêu cầu rất cao, mà quặng sắt Trung Hoa 80% trở lên đều là quặng nghèo, hàm lượng đá quặng sắt thường chỉ có ba mươi phần trăm (30%) đến bốn mươi phần trăm (40%), nói như vậy, phải sử dụng đá quặng sắt nhập khẩu, nơi này là đất liền tây bắc, cũng không có bờ biển, đến lúc đó, chi phí chuyên chở sẽ là một con số lớn. Nước chúng ta chuyện vận chuyển cũng rất khẩn trương, đến lúc đó nếu chắc chắn không vận chuyển được nguyên vật liệu, nhà máy thép trợn tròn mắt ngay!

Phương Minh Viễn đương nhiên sẽ không nói với cô, chính hắn ấn tượng không tốt với Nhật Bản, không nghĩ sẽ sử dụng công nghệ Nhật Bản. Tuy nhiên hắn cũng không hoàn toàn nói dối, công nghệ luyện kim các nước Âu Mỹ, trong phương diện này, đối với yêu cầu hàm lượng đá quặng sắt, đích thật là so với tiêu chuẩn công nghệ luyện kim Nhật Bản thấp hơn một ít.

Sau này, sở dĩ Trung Hoa nhập khẩu đá quặng sắt, là do nằm trong thế bị động. Cũng bởi vì xây dựng nhà máy luyện thép loại lớn trong nước, gần như hơn tám mươi phần trăm trở lên đều chọn công nghệ luyện kim Nhật Bản, quả nhiên yêu cầu hàm lượng đá quặng sắt quá cao, không thể sử dụng đá quặng sắt trong nước, càng không thể không chấp nhận việc nâng giá từ lần này đến lần khác của ba công ty quặng lớn, giá cả trong nước không ngừng tăng lên, các công ty trong nước kêu than không dứt, nhưng đa số lợi nhuận đều bị ba công ty quặng sắt lớn đoạt lấy. Mà công ty sắt thép Nhật Bản, vì có cố phần của ba công ty quặng lớn này, nên có thể mất trong nhưng bù ngoài.

- Điều này cũng đúng thật!

Vũ Điền Quang Ly tuy rằng không hiểu về công nghiệp luyện thép lắm, nhưng kiến thức phổ thông này thì có biết.

- Cậu Phương, nếu không thì tôi giúp cậu tìm hai công ty sắt thép Mỹ cạnh tranh với công ty sắt thép Albert Đức nhé? Cho bọn họ thêm ít áp lực.

Lòng mong muốn được bù đắp của Vũ Điền Quang Ly lúc này thực là quá tốt.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói :

- Hay là thôi đi, làm vậy lộ liễu quá, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tin là ông Markus sẽ nắm rõ đúng mực ý tốt này.

Trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Mã Vĩnh Phúc lúc này cũng vừa gọi tới.

- Cậu Phương, nghe nói ông Markus làm việc tại công ty sắt thép Albert Đức chịu đi tới Phụng Nguyên hả?

Hỏi han có hai câu, Mã Vĩnh Phúc đã hỏi thẳng đề tài về Markus rồi.

- Bí thư trưởng Mã, thật đúng là tin tức nhanh nhạy. Chúng tôi lúc này vừa mới đưa người về khách sạn xong, không ngờ ngài đã biết rồi.

Giọng nói Phương Minh Viễn hơi ngạc nhiên. Hai tháng vừa rồi, Mã Vĩnh Phúc đã thăng chức thành trưởng ban thư ký của chính phủ.

- Ha ha ha, trùng hợp, đơn giản là trùng hợp thôi.

Hóa ra hôm nay, có lãnh đạo các tỉnh lân cận về đây, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phái người đến nghênh đón, Mã Vĩnh Phúc cũng là một trong số đó. Tuy thấy đoàn người Phương Minh Viễn, nhưng lại không tiện đến chào hỏi. Thân là trưởng ban thư ký Ủy Ban Nhân Dân thành phố, ông ta muốn hỏi thăm một chút về danh sách hành khách của công ty hàng không, cũng phải ra tay làm phiền người khác vậy.

Đương nhiên, nếu không phải mấy người Markus rất đáng quan tâm, Phương Minh Viễn phải đích thân ra nghênh đón, Mã Vĩnh Phúc cũng sẽ không nhiều chuyện. Hẳn là phen này muốn bắt con cá lớn. Lãnh đạo phòng làm việc của công ty sắt thép Albert Đức tại Bắc Kinh,đột nhiên chạy đến Phụng Nguyên, làm người ta không thể không nghĩ là phải chăng nhà họ Phương muốn làm cái gì đó? Dựa theo một loạt hành động của nhà họ Phương thời gian qua, từ Phụng Nguyên đã trở nên nổi bật trong cả nước, thậm chí ánh hào quang còn áp đảo phần lớn vùng duyên hải, khiến Tỉnh ủy và ủy Ban Nhân Dân tỉnh vì thế cũng lấy làm hãnh diện, thành ủy và Ủy Ban Nhân Dân thành phố Phụng Nguyên cũng nhận không ít lời khen ngợi. Mã Vĩnh Phúc có thể thuận lợi trở thành trưởng ban thư ký Ủy Ban Nhân Dân thành phố cũng là nhờ tác động trọng yếu của mối quan hệ tốt với nhà họ Phương.

Mã Vĩnh Phúc cũng không nói thêm gì trong điện thoại. Nếu đã xác định là Markus đã đến, như vậy đợi hành động tiếp theo của Phương Minh Viễn, ông ta chỉ cần phối hợp với Phương Minh Viễn, lựa đúng thời điểm ra mặt là tốt rồi. Dù sao, Phương Minh Viễn càng phát triển tốt, đối với con đường làm quan của chính ông ta mà nói, cũng càng ngày càng có lợi.

Markus cùng Phương Minh Viễn đi dạo vài cảnh vật gần đó, buổi sáng ngày thứ ba, liền lên máy bay đi Châu Âu. Trụ sở chính công ty sắt thép Albert Đức vô cùng coi trọng tin tức này của hắn, yêu cầu hắn giữ nguyên kế hoạch trở về trụ sở chính, trực tiếp báo cáo với lãnh đạo cấp cao của công ty. Trụ sở chính công ty sắt thép Albert Đức cũng cùng sáng thứ ba, gửi đến danh sách chuyển nhượng công nghệ, khoảng hơn hai mươi loại. Phương Minh Viễn cũng không hiểu biết rõ việc này, tự khắc mang danh sách cho chuyên gia,đánh giá giá trị và tính thực dụng của nó đối với trong nước là thế nào.

Trước khi đi Mỹ, Phương Minh Viễn dự tính hay là về Bắc Kinh một chuyến. Dù sao, hắn quay về Phụng Nguyên cũng phải hơn nửa thánh, còn dẫn theo Lâm Liên, đem toàn bộ công việc ở Bắc Kinh giao cho người khác. Bây giờ còn tính đi Mỹ, từ Mỹ quay về thẳng Hong Kong, tuy là có điện thoại, nhưng có rất nhiều chuyện, tốt nhất là trực tiếp giải quyết thì hay hơn.

Hiện tại trên lớp học của Phương Minh Viễn, các học sinh đều một phen kinh ngạc. Người này toàn bộ thời gian học kỳ, ngoại trừ lúc thi cử, còn lại, thời gian hắn đến trường cũng không quá nửa tháng. Tiếng chuông tan học giữa trưa vừa vang lên không lâu, bốn người Mai Nguyên Võ đã xuất hiện ở cửa phòng học. Bảy người đi ra khỏi trường, tìm một chỗ quán ăn sạch sẽ, vừa giải quyết cái bụng đói, vừa trao đổi tình hình gần đây.

Bốn người bọn họ hiện giờ “mượn” trong nhà cũng được, “lừa” cũng được, gom được gần bảy trăm ngàn tệ tiền vốn, thành lập một công ty, vài tháng nay lại được Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt giới thiệu vài tay quản lý và nhân viên tài vụ, hiện tại đang nhận đàm phán gói thầu căn tin trường trung học Long Đầm.

- Minh Viễn, người nhà chúng tôi nói, đây là lần đầu tiên chúng tôi gây dựng sự nghiệp. Nếu có thể đủ sức khai hỏa, một khi đánh không vang, sau này buột phải nghe theo sự sắp đặt của mọi người trong nhà đấy.

Sài Tĩnh Ngọc nhìn chằm chằm hai mắt Phương Minh Viễn nói:

- Bạn nếu không nghĩ kĩ cho chúng tôi, sẽ là hại chúng tôi thê thảm luôn!

Đây là lần đầu tiên bọn họ gây dựng sự nghiệp cho chính mình, muốn nói không căng thẳng, tuyệt đối là nói xạo. Nhưng do bọn họ cảm thấy, lấy năng lực của Phương Minh Viễn, và mọi người trong nhà có thể góp vốn trong công ty cho vui, càng không phải nói chơi. Hơn nữa, người lớn trong nhà, tuy rằng cũng không có lời tán thưởng gì, nhưng cũng không có lời nào ngăn cản.Thế này cũng khiến bọn họ tin tưởng mấy phần.

- Việc buôn bán làm sao không có lời lỗ, nếu nói vậy, khắp nơi đều có thương nhân rồi.

Phương Minh Viễn khẽ mìm cười nói.

- Chỉ cần người trong nhà các cậu không cố chèn ép chỉ đạo, bốn người các người không chỉ huy lung tung, muốn mệt cũng mệt không được!

Dựa vào hoàn cảnh gia đình bọn họ, lãnh đạo trường học nịnh bợ còn không kịp. Bọn họ chỉ cần nhập món chính, quản lý việc thu mua đố ăn nghiêm khắc và chặt chẽ, thức ăn làm ngon một chút, muốn thắng lớn thì không dễ, nhưng một căn tin một năm kiếm mấy mươi ngàn tệ, cũng dễ như chơi.

- Cậu lần này trở về, có thể ở lại Bắc Kinh bao lâu hả?

Mai Nguyên Võ dường như tùy ý hỏi.

- Sẽ không lâu lắm, vài ngày sau phải đi rồi.

Lời nói của Phương Minh Viễn lập tức khiến Sài Tĩnh Ngọc mấy người cúi gằm mặt. Hiện giờ đang là thời gian mấu chốt, bọn họ muốn có thể được Phương Minh Viễn hướng dẫn thêm một chút.

Phương Minh Viễn làm sao có thể không nhận thấy tâm tư này của bọn họ,chỉ có điều trong ánh mắt không hề thay đổi. Nếu bàn về chuyện bắt đầu tiến hành, so với nhân vật tài giỏi, đúng là hắn cũng không kém chút nào. Một cơ nghiệp như thế, mặc dù là chính hắn cố đổi đời tại đây, cũng không thể hiệu quả đến vậy trong vòng nửa năm được.Quán ăn Phương Gia và siêu thị Carrefour, quy mô có thể như hôm nay, mức độ lớn cũng dựa vào khả năng của Phương Bân và Tôn Chiếu Luân phát triển mà nên.

- Nguyên Võ, trong mấy tháng kế tiếp, khả năng tôi sẽ bận rất nhiều việc, không có nhiều thời gian ở thủ đô, nếu nói Tiểu Thiện hai cô trong trường có chuyện gì, còn phải nhờ cậu giúp một tay vậy.

Phương Minh Viễn trịnh trọng một cách kì lạ nói. Đây mới là chuyện quan trọng hôm nay hắn gặp mấy người Mai Nguyên Võ. Tuy rằng có nhà họ Tô chăm sóc, còn có Vệ Quốc Hưng đi theo, nhưng Bắc Kinh nơi này “nước càng sâu càng nguy hiểm”. Bản thân hắn sau này không sống lâu dài ở Bắc Kinh, nếu có chuyện gì, nước xa không cứu được lửa gần. Mấy người Mai Nguyên Võ có gia thế, lại thường ở trường, Sài Tĩnh Ngọc và Phùng Thiện các cô cũng ở trong một lớp. Hiển nhiên sẽ là người chọn chăm sóc cho các cô tốt nhất.

- Còn cần cậu phải nói. Các cô Tiểu Nhã là bạn tốt của tớ, tớ sẽ không để các cô chịu ức hiếp đâu.

Sài Tĩnh Ngọc kéo tay Phùng Thiện nói.

- Hắn chỉ biết nói suôn thôi!

- Minh Viễn,việc này không cần cậu phải nói, các cô ở trường không có bị gì đâu, nếu chúng tôi không giải quyết được mấy chuyện phiền phức, thì còn có mấy bác tôi, nếu vẫn không được, chúng tôi có thể liên hệ ông Tô, cậu cứ yên tâm mà đi.

Mai Nguyên Võ tiếp lời. Tự hiểu là trên vai có vài phần trách nhiệm, nhưng cùng lúc, trong lòng cũng không thể không thấy vui vui, nói như vậy thì mối quan hệ của bọn họ và Phương Minh Viễn vì thế cũng tiến gần thêm một bậc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.