Trùm Tài Nguyên

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Đến nhà bàn bạc ý kiến.






Quán ăn nhỏ của chú Út Phương Bân rất nhanh đã đi vào nề nếp, bởi vì Phương Minh Viễn ở đằng sau lưng hướng dẫn, ông Phương bắt Phương Bân mỗi ngày khi bán bánh bao phải mặc áo dài trắng, đội mũ trắng, mà hàng ngày phải giặt sạch trắng tinh hai thứ này. Hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị cho gã một cái cặp để đựng tiền, yêu cầu trong lúc bán bánh bao, bất kể là nhận tiền hay là thối tiền, thì tay không được phép chạm vào tiền! Khi lấy bánh bao cho khách, phải dùng găng tay nhựa bao tay lại, hoặc phải lấy đồ kẹp, không được dùng tay bốc trực tiếp. Hơn nữa xe dùng để bán bánh bao, bàn ăn, ghế dựa, những dụng cụ dùng để bán, mỗi ngày đều phải rửa sạch kỹ lưỡng. Mấy ngày đầu, Phương Bân còn chưa quen, thỉnh thoảng lại làm qua loa quên lời dặn của ông Phương, sau này ông đích thân đi kiểm tra, Phương Bân cứ mỗi lần làm sai, thì bị trừ đi một tệ, hai ngày liên tục, tội nghiệp cho Phương Bân, đã bị trừ đi tới mười hai tệ, đau xót vì bị trừ tiền, lúc này Phương Bân mới chịu nhớ trong lòng hai chữ vệ sinh.

Với tiêu chuẩn vệ sinh cao như vậy, tại một thị trấn vào năm 1983, có thể nói khiến người ngoài nhìn vào thấy nể phục, và nếu so sánh với tiêu chuẩn vệ sinh của quán ăn khác gần đó, thì dáng vẻ một người “Đầu bếp” mặc bộ trang phục trắng tinh của Phương Bân đứng trước cửa nhà máy quả thật giống như một con hạc đứng giữa đàn gà hỗn tạp. Hợp vệ sinh, giá cả phải chăng, bánh bao lại ngon, với những yếu tố này hợp lại, quán ăn của Phương Bân tự nhiên càng ngày càng đông khách, đến nỗi bánh bao không đủ để bán, thường là trong một tiếng đồng hồ là bán sạch hết, số lượng bánh bao để bán cũng tự nhiên mỗi ngày mỗi tăng. Chỉ trong vòng nửa tháng, doanh thu đã đạt gần bằng với tháng trước, kết quả này khiến cho Phương Bân mỗi ngày đều rất vui mừng. Đối với việc mở quán cơm, y tỏ ra vô cùng hăm hở.

Phương Minh Viễn lại lén lút ra ý kiến với ông Phương, mở quán cơm trước cửa nhà máy, theo hắn nghĩ, trước mắt chưa phải lúc, tuy rằng căn tin trong nhà máy không chú trọng việc bán bữa ăn sáng cho công nhân, nhưng đối với bữa ăn trưa và bữa ăn tối thì họ rất coi trọng, bộ phận hậu cần của nhà máy cán ép Tần Tây, một doanh nghiệp nhà nước, là một vị trí vô cùng béo bở, có thể chiếm giữ vị trí này, thì phải có chỗ dựa vững chắc trong nhà máy mới được. Sự nghiệp của nhà họ Phương tuy chỉ mới bắt đầu, nhưng đã bị một số kẻ ghen tị, châm ngòi nói xấu, khiến cho người chủ trong căn tin hiểu lầm nhà họ Phương cạnh tranh không lành mạnh, giành khách của họ, do đó ảnh hưởng tới những người khác trong nhà họ Phương đang làm việc tại nhà máy, như thế là rất bất lợi. Nhưng nếu không thể mở quán cơm ở trước cửa nhà máy, thì cũng không thể ngăn được việc bánh bao nhà họ Phương làm cơm trưa cho người trong nhà máy.

Sau một thời gian chuẩn bị, ông Phương dẫn theo Phương Minh Viễn, mang theo hai bình rượu Phượng Tường, lại cầm thêm hai tút thuốc Hồng Tháp Sơn, tìm đến cửa nhà chủ căn tin Triệu Kiến Quốc.

Người mở cửa là một phụ nữ tầm chừng ba mươi tuổi, dáng người rất đẹp, có thể đoán là con dâu của Triệu Kiến Quốc, sau khi ông Phương tự giới thiệu, người phụ nữ này khẽ nhìn người đứng phía sau ông, chính là Phương Minh Viễn, cô liền lập tức nở nụ cười nói:

- Thì ra là ông Phương, chắc đây là cháu nội ông, Phương Minh Viễn. Xin mời ông vào nhà ngồi chơi, cha cháu vừa ăn xong cơm đang đi ra ngoài hóng gió một lát rồi tí nữa sẽ về ngay. Tiểu Nhã, mau ra đây con, bạn học của con, Phương Minh Viễn đến chơi!

Nghe tiếng gọi của người phụ nữ, từ trong rèm cửa buồng, có một cô bé liền chạy ra, vừa thấy Phương Minh Viễn lập tức kêu lên vui mừng.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp, Triệu Nhã cháu gái của Triệu Kiến Quốc cũng học tại trường tiểu học cho con em trong nhà máy, lại học cùng lớp với Phương Minh Viễn. Chẳng qua, hắn từ trước đến nay không thích người Đại Lý. Nhưng là trẻ nhỏ với nhau, thì sẽ có cảm tình với những bạn có thành tích học tập tốt. Nhất là những bạn giống như hắn, có thể ngủ trong lớp, nhưng tuyệt đối không bị thầy giáo phê bình, kỳ thi cuối năm lại có thể đạt được thành tích hạng nhất “Xuất sắc”, quả thật đáng để ngưỡng mộ. Mẹ của Triệu Nhã chắc hẳn cũng nghe không ít lời khen từ cô con gái về người bạn học đặc biệt này, cho nên đối với cái tên Phương Minh Viễn cô đã nghe quen từ rất lâu rồi. Đồng thời, đối với Phương Minh Viễn cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cho nên vừa nghe nói là ông nội của Phương Minh Viễn đến chơi, thì tự nhiên sẽ nồng nhiệt đón cả hai ông cháu. Thật ra điều này đã nằm trong tính toán của Phương Minh Viễn, trước lúc đến, hắn đã tìm hiểu trước, cháu gái của Triệu Kiến Quốc là bạn học cùng lớp với hắn, yếu tố này góp thêm phần thành công cho hắn.

Khi mà Triệu Kiến Quốc từ ngoài trở về nhà, thấy bạn đời già đang cùng ông Phương tán gẫu, mẹ con Triệu Nhã thì cùng Phương Minh Viễn đánh cờ, chỉ có điều khả năng đánh cờ của hai mẹ con thì rõ ràng không bằng Phương Minh Viễn, nhìn thế cờ trên bàn thì bị Phương Minh Viễn bỏ rất xa.

Hai bên chào hỏi nhau một lúc, chủ nhà mời khách ngồi xuống. Triệu Kiến Quốc chú ý thấy Phương Minh Viễn ngưng đánh cờ cùng mẹ con Triệu Nhã, liền chạy đến ngồi kế bên ông Phương, tỏ dáng vẻ lắng nghe, mà ông Phương cũng không phản đối hành động của hắn, thì trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy một chút gì đó kỳ lạ. Lại thêm việc đứa cháu gái thường nhắc tới Phương Minh Viễn, lại càng làm ông thêm tò mò.

Ông Phương giờ mới giải thích nguyên nhân của cuộc viếng thăm. Phương gia dự định bán bánh bao cho căn tin, hơn nữa mỗi tháng có thể trích 10% thu nhập nộp lại cho căn tin coi như phí quản lý. Triệu Kiến Quốc trầm ngâm suy nghĩ một lát, bánh bao Phương gia gần đây cũng coi như là có chút danh tiếng rồi, ông ta cũng ăn mấy lần, hương vị đích thật không tệ, hơn nữa làm cho ông ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là khâu vệ sinh sạch sẽ của bánh bao, nhìn thấy tác phong sạch sẽ của Phương Bân mỗi ngày, rồi nhìn lại tác phong của nhân viên mình tại căn tin, ông thấy không hài lòng chút nào.

- Ông Triệu, thấy cha cháu và mọi người nói, ở căn tin không thường bán bánh bao, có những lúc số người ăn tại căn tin quá đông, sẽ xảy ra trường hợp không còn đồ ăn để bán, vậy những cô chú đến trễ, chắc chắn sẽ không có gì để ăn. Có phải như vậy không ạ?

Phương Minh Viễn cố tình hỏi một cách ngây thơ. Tuổi còn nhỏ cũng có cái lợi, nếu lỡ nói gì đó không đúng, người lớn cũng không vì đó mà trách mắng.

Triệu Kiến Quốc gật đầu, cho ra sự việc này không có gì đáng để che giấu, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có hai khu nhà máy trên núi và dưới núi, khu nhà máy dưới núi có hơn ba ngàn công nhân viên chức, nếu như tính luôn những người về hưu và cả người nhà bọn họ, cũng gần cả ngàn người, lượng người vào ăn cơm trong căn tin mỗi ngày dao động rất lớn. Hiện giờ là mùa hè, mà tủ lạnh lại là một thứ vật dụng rất xa xỉ vào những năm một chín tám ba, cho nên những căn tin ở nhà máy như thế này sẽ không có tủ lạnh, cho nên bọn họ thà bán ít, chứ tuyệt đối không để dư thức ăn, nếu không thì cũng chỉ là vứt bỏ. Cho nên việc công nhân không mua được cơm cũng là chuyện bình thường. Vả lại loại thức ăn như bánh bao, khi làm cần rất nhiều nhân công, lấy đâu ra nhiều nhân công mà làm, cho nên thỉnh thoảng cũng chỉ có thể cung cấp được một ít.

- Như vậy có thể nói rằng việc buôn bán bánh bao của nhà cháu chẳng có gì đụng chạm đến công việc kinh doanh tại căn tin của ông Triệu, căn tin của ông thật ra bán rất ít bánh bao, còn nhà cháu thì chuyên bán bánh bao, như thế, chẳng phải trên thực đơn của ông Triệu lại được bổ sung thêm một món hay sao, như vậy sẽ rất thuận lợi cho những cô chú đến mua cơm, hơn nữa ông Triệu chỉ cần làm thêm một cái cửa sổ, không cần tăng thêm chi phí quản lý, vẫn có thể thu lại lợi nhuận, chẳng phải là một mũi tên trúng ba con nhạn à, lúc đó mọi người sẽ vui mừng thôi?

Mắt Phương Minh Viễn tỏ ra sáng ngời khi nói.

Lời nói lần này của hắn đã làm cho Triệu Kiến Quốc rất ngạc nhiên, tuy rằng, gã đã từng nghe qua con dâu và cháu gái nói về Phương Minh Viễn, là một cậu học sinh rất thông minh trong lớp, lúc ở trên lớp thì thầy cô cũng không để ý hắn làm bất cứ việc gì, nhưng mỗi lần thi hắn đều đạt hạng nhất. Phải chính tai nghe những lời nói của Phương Minh Viễn, thì mới có cách nhìn hoàn toàn khác. Nếu nói không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà có thể tin rằng những lời nói như vậy xuất phát từ một cậu bé sáu bảy tuổi? Ngay cả những người trẻ mới vào làm tại nhà máy, e là không có ai có thể nhìn nhận và nói ra vấn đề một cách đơn giản và dễ hiểu như vậy, hơn nữa lại còn chỉ ra được điểm quan trọng của vấn đề, quả thật, chuyện này đối với Triệu Kiến Quốc mà nói, đúng là chỉ có lợi mà không có hại, thậm chí còn có thể giúp cho người thân làm công nhân viên chức của nhà máy sau này có thanh danh tốt hơn. Việc gì mà không làm?

Triệu Kiến Quốc nhìn ông Phương đang ngồi vững chắc ở đối diện, vẻ mặt tươi cười, xem ra ông đã quen với cách nói không tầm thường của cháu mình, nếu không làm sao để cho hắn tùy ý mà nói chen vào.

- Phương Minh Viễn à, ông Triệu nghe nói cháu rất thông minh, nếu như cháu có thể trả lời được mấy câu hỏi của ông Triệu đặt ra, thì ông sẽ đồng ý với các yêu cầu của nhà cháu vừa nói, cháu thấy thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.