Trùm Tài Nguyên

Chương 410: Q.5 - Chương 410: Giống như đã từng quen biết




Người thanh niên đó đoạt di động của Phương Minh Viễn giơ tay khẽ đẩy Phương Minh Viễn, miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:

-Con mẹ mày, nghe không hiểu tiếng người hả...

Phương Minh Viễn trong mắt lóe lên sự phẫn nộ, đến lúc này, tên tiểu tử này chẳng những không đi cứu người, ngược lại còn cản mình không cho đi cứu người, vắt mũi còn chưa sạch, người khác có thể nhẫn nhịn nhưng ta thì không!

Phương Minh Viễn đưa tay ra nắm chặt lấy ngón tay hắn, dùng sức bẻ, người thanh niên kia lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, cả người cong xuống, Phương Minh Viễn không chút do dự dùng đầu gối của mình đập vào sống mũi hắn, tuy không dùng nhiều sức nhưng gã kia kêu lên đầy đau đớn, cả người mềm mềm ra. Phương Minh Viễn tay kia nắm lấy tóc hắn, đoạt lại chiếc di động của mình trong tay hắn.

-Anh Hổ!

-Anh Hổ!

-Anh Hổ bị người ta đánh!

Bốn thanh niên kia đang định đưa người con gái kia đi, thấy thế liền dừng lại và hô hoán. Trong đó có hai người giương nanh múa vuốt phi thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn vừa ấn số gọi cho đồn công an, vừa né tránh sự công kích của hai người kia.

-Phương Minh Viễn! Chúng tôi đến đây!

Từ xa Võ Hưng Quốc thấy vậy, lập tức mang theo hai người chạy nhanh tới. Cùng lúc đó, từ cửa hộp đêm ồ ạt ra rất nhiều người!

-Trước cửa hộp đêm Phú Hào có người vừa rơi xuống lầu, mau mau cho xe cứu thương đến!

Đầu dây bên kia vừa mới nhấc máy, Phương Minh Viễn liền hô lớn.

-Ở đâu thế? Oáp...

Trong điện thoại truyền đến một thanh âm vẫn còn đang ngái ngủ.

-Trước cửa hộp đêm Phú Hào, có người rơi xuống lầu, mau mau cho xe cứu thương đến!

Phương Minh Viễn lặp lại.

-Rơi xuống lầu? Người nào rơi xuống lầu?

Giọng nói trong điện thoại dường như là đã tỉnh táo hơn chút ít.

Phương Minh Viễn nguyền rủa trong lòng, cái tên trực điện thoại này là cái thứ gì vậy, lúc này, quan trọng là khẩn trương thông báo cho bệnh viện, còn cái khác, hỏi vào lúc khác không được sao mà cứ phải hỏi vào lúc này!

-Không biết, xem ra là một cô gái trẻ.

Phương Minh Viễn nhẫn nhịn nói.

-Xem ra? Xem ra như vậy sao được, anh chắc chắn là đã xảy ra một vụ rơi xuống lầu ở đó chứ?

Giọng nói không chút hoang mang nói:

-Nói dối tình tiết vụ án với cảnh sát sẽ bị pháp luật trừng trị! Anh nghĩ cho kĩ vào!

-Trừng phạt cái đầu con mẹ ngươi! Khẩn trương kêu xe cứu thương!

Phương Minh Viễn mắng to nói rồi cúp điện thoại. Có tốn hơi nói tiếp với cái tên khốn kiếp này đúng là thừa thời gian, lúc ấy thì mọi chuyện cũng xong rồi!

Phương Minh Viễn thuận tay đưa điện thoại nhét vào túi quần, vừa lúc một gã bảo vệ hung hăng đánh lên đầu hắn một cái, Phương Minh Viễn nổi giận đùng đùng, giơ tay bắt lấy nắm tay của hắn, thuận thế tiến thân, dùng hai quyền nện vào bụng hắn, tên bảo vệ kia lập tức trừng hai con mắt, hai con mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt đến nơi.

Phương Minh Viễn đẩy tay, tên bảo vệ kia lập tức ngã xuống đất, lộn vòng như hình con tôm. Phương Minh Viễn chưa hết giậntúc, thuận chân đá một cước vào bụng hắn, đau đến không thốt lên thành tiếng.

-Cẩn thận!

Phía sau truyền đến giọng Võ Hưng Quốc có chút hoảng loạn. Tiếp theo Phương Minh Viễn liền cảm thấy sau đầu có một luồng sát khí.

Hắn vội vàng gập người xuống, thuận thế lăn ra ngoài, lúc đứng lên mới phát hiện, vừa nãy ở phía sau hắn, không ngờ có một tên bảo an tay đang cầm gậy gộc! Nếu không phải hắn trốn được, thì nhát gậy này chắc sẽ đau lắm!

Trong lòng Phương Minh Viễn lập tức phát điên lên, tên bảo anbảo vệ này thật sự là rất đáng ghét, đầu tiên là ngăn hắn cứu người, bây giờ còn dùng đến cả gậy gộc để đánh hắn. Đầu là chỗ trọng yếu nhất trên cơ thể con người, dùng gậy đánh vào đầu, nhẹ thì chấn động não, nặng thì có sẽ mất mạng!

Phương Minh Viễn nhảy một bước đến bên cạnh tên bảo vệ, tên bảo vệ thấy thế liền vung thêm một gậy, Phương Minh Viễn thuận thế né được, phía sau chính là một chiếc xe Audi biển Phụng Nguyên, tên bảo vệ không khỏi kinh hãi, vội vàng dùng sức thu gậy về, mới tránh được chiếc Audi. Phương Minh Viễn thấy vậy liền tiến sát đến, một tay chộp lấy thanh gậy, tay kia thì vung lên mặt tên bảo vệ!

-Bộp!

Cái bạt tai này đánh nghe thật sướng tai, đánh cho tên bảo vệ đầu óc choáng váng, cây gậy trong tay cũng phải buông tay, quay vòng trên mặt đất hai vòng. Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy sôi máu, liền nâng chân lên, tung một trưởng thật mạnh vào bụng hắn, đá hắn bay xa tầm ba thước! Tên bảovệ bị đá bay vào thân một chiếc xe, hất xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này ba người Võ Hưng Quốc cũng dũng mãnh lao tới, nhanh như chớp, quật ngã tám tên bảo vệ xuống đất.

Bên ngoài hộp đêm là một đám hỗn loạn, bốn cô gái mặc sườn xám đã sợ tới mức xanh xao mặt mày, đứng nép ở trước cửa hộp đêm, kinh hãi nhìn đồng bọn bị quật ngã!

-Chú Chu, là tôi!

Phương Minh Viễn nhíu mày nói:

-Tôi hiện tại ở Hải Trang, đang đứng trước cửa hộp đêm Phú Hào, có người vừa rơi lầu, đồn công an không tin lời tôi, bây giờ tôi cần một xe cứu thương gấp!

Trong điện thoại vang lên liên tiếp tiếng vang keng keng, như thể có cái gì bị đập nát.

-Minh Viễn, cậu về rồi à?

Chu Đại Quân vui mừng nói:

-Tôi lập tức thông báo cho bệnh viện nhà máy đưa xe đến, tôi về ngay đây!

Phương Minh Viễn cũng không nỡ cự tuyệt, ở ntrấn xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là Cục trưởng cục Cảnh sát Chu Đại Quân trở về một chuyến cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, vừa rồi báo cảnh sát, tố chất của người trực điện thoại thật sự là khiến Phương Minh Viễn không thể tin bọn họ.

Ba người Võ Hưng Quốc lúc này đã cẩn thận đem người nữ kia đặt xuống mặt đất. Trên người cô gái, nội y đã bị xé nát, lộ ra một bên ngực. Võ Hưng Quốc cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, cẩn thận đắp lên người cô.

-Anh Phương, cô gái này ít nhất gãy mất bảy cái xương sườn, hơn nữa khả năng còn bị tổn thương nội tạng, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tử vong. Có thể sống sót hay không, rất khó nói!

Võ Hưng Quốc thấp giọng nói với Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn thở dài trong lòng, ngồi xổm xuống, đẩy mái tóc dài trên gương mặt cô gái ra, nếu cô ta vẫn còn tỉnh táo, nhìn xem có thể có lời nào trăn trối.

Đó là một gương mặt thanh tú, tuy rằng không hẳn là xinh đẹp, nhưng cũng được coi là ưa nhìn. Chỉ có điều gương mặt ấy tràn đầy vẻ kinh hãi, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng còn lưu lại ít máu tươi.

-A?

Phương Minh Viễn kinh ngạc hô nhỏ một tiếng.

-Làm sao vậy? Anh Phương?

Võ Hưng Quốc vội vàng hỏi.

-Hình như tôi quen cô gái này!

Phương Minh Viễn ánh mắt suy tư nói.

Lúc này khách sạn Phú Hào đã vô cùng hỗn loạn, mọi người đều chen chúc ở cửa thò đầu ra nhìn , còn có người muốn rời đi, nhưng lại bị bọn người Võ Hưng Quốc bắt trở vào, nhìn mười mấy tên bảo an bị đánh quật xuống, ai nấy cũng đều rụt vào trong.

Mà lúc này ở trong phòng khách ở lầu ba, có ba người trung niên sắc mặt trầm ngâm đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

-Xui thật! Tên mập này, kêu ngươi đừng gấp gáp như vậy, sao không đợi cô ta mất cảnh giác, uống thuốc rồi mới ra tay?

Người trung niên hói đầu nói với một người trung niên mập mạp trong số đó.

Tên mập vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

-Được được, do tính tôi nóng vội, nhưng lúc ấy Lưu Bá Tề ngươi dường như giục uống rượu cũng không thành công mà? Cô ta sống chết cũng không uống rượu, ngươi có biện pháp nào!

-Thôi thôi! Hai người đừng nói nữa!

Người trung niên còn lại vẻ mặt buồn rầu nói:

-Sự việc đã đã xảy ra rồi, hiện tại quan trọng là giải quyết như thế nào! Bốn người ở cửa xử lý thế nào đây? Mấy tên bảo vệ được cử ra đều bị bọn họ đánh ngã, hơn nữa người kia còn báo cảnh sát rồi, lần này to chuyện rồi!

-Tề Quốc Quang, ngươi sợ cái gì? Coi ngươi kìa! Nơi này là địa bàn của Ngụy bí thư, Ngụy bí thư là họ hàng nhà Lưu Chủ tịch quận, việc nhỏ này còn có thể gây khó rễ cho hắn sao?

Tên mập khoát tay nói:

-Cùng lắm thì đại gia bồi thường cho nhà cô ta ít tiền là được! Một trăm ngàn! Hai trăm ngàn! Tôi không tin là người nhà cô ta không động lòng!

-Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Tề Quốc Quang buồn rầu nói:

-Tôi nhớ rõ, cô gái này là người nhà của một viên chức trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nếu kinh động đến người của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, thì chuyện này khó giải quyết lắm!

-Chết tiệt!

Tên mập túm láy cổ áo của Tề Quốc Quang, réo lên:

-Sao ngươi không nói sớm!

Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là xí nghiệp lớn nhất thị trấn, công nhân viên chức phải có hơn hai vạn người, một khi đã lớn chuyện, xử lý không tốt có khi sẽ bị đưa lên thành phố, lên tỉnh! Mà tới lúc đó, đừng nói là Ngụy Bá Đạt, ngay cả Lưu Trì cũng không bảo vệ được cho họ.

-Tôi cũng thật không ngờ cô ta tính tình lại mãnh liệt như vậy, không ngờ dám từ lầu ba nhảy xuống!

Tề Quốc Quang vẻ mặt cầu xin nói:

-Còn không phải do các người sao, biểu hiện rõ ràng như vậy. Các người không thể kiên nhẫn, chờ cô ta mất cảnh giác được à? Chỉ cần chúng ta làm được, có ảnh chụp, có băng ghi hình, trừ phi cô ta muốn thân bại danh liệt, nếu không làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này?

-Nếu ngươi sớm nói, hai chúng ta cần gì phải để ý đến cô ta?

Tên mập hét lớn.

-Thôi thôi, giờ không phải là lúc cãi nhau!

Lưu Bá Tề tách hai người họ ra, bình tĩnh nói:

-Ngươi khẩn trương gọi đến đồn công an, bảo bọn họ phái người tới thu thập hiện trường, thời gian càng dài, người nhìn thấy cô ta sẽ càng nhiều! Còn nữa, nơi này có cửa sau không?

Tề Quốc Quang cảnh giác nhìn hắn nói:

-Làm gì? Các ngươi định trốn, rồi để ta lại gánh trách nhiệm phải không?

-Ngươi nói gì vậy, ba người chúng ta là một chiến tuyến, muốn chạy cũng không được!

Lưu Bá Tề nói:

-Chúng ta phải khẩn trương tìm Ngụy bí thư đi, không được thì phải tìm Chủ tịch quận Lưu, thế nào cũng phải bịt kín chuyện này lại!

-Đúng vậy, hiện tại mấu chốt chính là ở Ngụy bí thư và Chủ tịch quận Lưu, chỉ cần bọn họ chịu giúp chúng ta, chuyện này có thể chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì!

Tên mập cũng nói.

-Không được, có gì thì gọi điện thoại mà nói, lúc này, không ai được đi đâu hết!

Tề Quốc Quang vội la lên. Hai người này nói rất hay, ai biết có thể ra cửa bỏ trốn bặt tăm hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.