Trùm Tài Nguyên

Chương 331: Q.5 - Chương 331: Hi vọng cuối cùng




Mưa ngày càng lớn, từ những hạt mưa bụi đã trở thành những hạt mưa xối xả, đám người Phương Minh Viễn tuy có áo mưa che chắn, nhưng ai cũng vẫn ướt đến thảm hại, nhưng như thế, lại làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy yên tâm, trong mưa lớn như vậy, sẽ càng hiếm có người đến ở đây, bọn họ bắt tay làm việc, cũng càng thuận tiện, trong lòng Phương Minh Viễn không kìm nổi thầm cầu nguyện, trận mưa này, mưa càng lâu càng tốt!

Trần Trung đã cầm máy dò kim loại đi vòng quanh khối đá lớn mấy vòng một cách chậm rãi, nhưng điều khiến người ta thất vọng là, trên máy dò kim loại, không có bất kì phản ứng nào. Điều này nói rõ, phía dưới của tảng đá, không hề có vật phẩm tính kim loại nào được chôn.

Phương Minh Viễn không khỏi có chút ngạc nhiên, liền bảo bọn họ mở rộng phạm vi tìm ra một chút, vẫn không thu hoạch được gì hết! Phương Minh Viễn vẫn chưa có ý từ bỏ , lại mở rộng phạm vi tìm ra xung quanh 100m, đây là một phạm vi khá lớn, bọn họ dò xét vẻn vẹn ba tiếng đồng hồ, vẫn không có bất kì phản ứng nào!

Lúc này,kim đồng hồ đã chỉ đến 12h trưa, Phương Minh Viễn vẫy vẫy tay, mọi người tìm một chỗ cao, dựng lều, nấu chút canh nóng, mọi người uống một ngụm cho đỡ khô họng.

Phương Minh Viễn ngồi ở lối cửa vào của lều, gió lạnh mang theo những hạt mưa bụi lạnh lẽo thổi vào, chỉ chốc lát, mặt của hắn đã trở nên ướt sũng.

Lâm Dung bước đến, đưa khăn mặt cho hắn, Phương Minh Viễn lại không nhận, chỉ xua xua tay, hiện giờ trong lòng hắn rất rối loạn!

Trong kí ức trước đây, trong chương trình của kênh kỷ lục, bảo tàng chính là được chôn ở gần tảng đá lớn, hơn nữa không phải rất sâu, cũng chỉ hơn 1m một chút. Theo lý thuyết, qua sự dò xét tỉ mỉ của họn họ, không có lý nào không phát hiện được!

Là mình nhớ nhầm địa điểm? Nhớ nhầm vật đánh dấu? Hay là...do cánh con bướm nhỏ này của mình , lịch sử cũng đã xảy ra sự biến đổi, vốn dĩ chôn bảo tàng ở đây, trong kiếp mày này, căn bản không tồn tại nữa!

Bất luận là tiền nhân hay hậu thế, đối với Phương Minh Viễn mà nói, đều không phải một tin tốt, điều đó cũng có nghĩa, chuyến đi lần này của hắn đến Anh, quay về với hai bàn tay trắng, không thu hoạch được gì! Mất mặt là chuyện nhỏ, không cam tâm trong lòng mới là việc khiến Phương Minh Viễn phiền não----khó có một cơ hội lấy văn vật nước Anh như vậy!

Lam Dung thở nhẹ một hơi dài nói:

-Minh Viễn, anh cũng không cần quá để tâm đến việc này, người ta tìm ngọc, người nào mà không phải, tìm một cách tỉ mỉ, thì tìm một năm rưỡi, cũng là điều rất bình thường. chúng ta mới tìm mấy ngày, có gì mà nản?

Phương Minh Viễn khẽ cười nhích miệng, tình hình này của mình có thể giống như người ta được sao? Người ta có phương hướng tìm đại khái , nổ lực mà tìm tất cả manh mối có khả năng. Còn mình cầm “Bản đồ độ chính xác cao”, cứ thẳng lên mà tìm, mà cũng không tìm ra, làm sao có thể không khiến người ta cảm thấy thất vọng chứ?

Nhìn hắn im lặng không nói , Lâm Dung lại thở dài một cách bất lực, chìa tay cầm khăn mặt lau nước mưa trên mặt cho hắn, nói khẽ:

-Được rồi, được rồi, cho dù anh không vui, cũng đừng hành hạ bản thân như vậy, bộ dạng của anh như vậy, trong lòng mọi người đều khó chịu!

Lúc này Phương Minh Viễn chú ý thấy, không khí trong lều lúc này tương đối áp lực, tất cả mọi người đang ăn một cách im ắng, vẻ mặt không tươi, càng không có tiếng cười.

Phương Minh Viễn thay đổi ý nghĩ thật nhanh, vỗ tay cười nói:

-Anh Trần, có mang rượu Whiskey không? Trời mưa làm người ta thấy buồn, mọi người uống hai ngụm, làm ấm cơ thể. Buổi chiều mọi người kiên trì một chút, sau khi trở lại London, tôi mời mọi người dùng cơm! Sau khi trở về nước, còn có tiền thưởng bí mật cho mọi người.

Lì xì bí mật gì à? Phương thiếu gia, anh đừng trêu chọc sự ham muốn của mọi người nhé!

Có người cười nói.

-Bao có giá trị, bao cho mọi người hài lòng! Trừ phi…mà không cần trừ phi, người đang ngồi ở đây, ngoài tôi ra, hầu như đều có con hết rồi!

Phương Minh Viễn cười ha hả nói.

-Phương thiếu gia, lời này của cậu nói có ý rồi!

Trần Trung vừa cầm rượu, vừa chớp mắt nói.

-Anh Trần!

Lâm Dung đỏ ửng cả mặt nói. Cái nhìn của Phương Minh Viễn mải nghĩ đến các anh em con trai, lại quên cô thư kí của mình!

-Thư kí Lâm không tính, chúng ta nói đến là đàn ông con trai!

Phương Minh Viễn vội nói.

-Thư kí Lâm là nữ, lần này đồng bào nữ này có sự ưu đãi khác, không giống như các anh.

-Phương thiếu gia điều này không thể được, nam nữ bình đẳng mà!

Có người ồn ào nói.

-Đây là nguyên tắc cơ bản trong thời gian qua của công ty, bọn họ đã theo Phương Minh Viễn nhiều năm, ngoại lúc làm việc nghiêm túc, Phương Minh Viễn luôn không phân biệt trên dưới với bọn họ, chưa từng lên mặt ông chủ bao giờ. Vì thế những người này cũng không sợ như vậy sẽ khiến Phương Minh Viễn không vui!

-Cắt! lần này việc mà chúng ta làm là việc cá nhân! Không có can hệ gì với công ty!

Phương Minh Viễn vẻ mặt chán ghét mà nói.

-Cá nhân tôi bỏ tiền túi ra, đương nhiên là vui mừng , muốn cho làm sao, thì cho như thế! Nói cho anh , thì cho anh, không lấy không được, nói không cho anh, thì không cho anh, muốn cũng không được!

Mọi người trong lều lập tức cười lớn.

-Hi hi, yên lặng một chút, Phương thiếu gia đã hứa trước mặt mọi người, lần này phải đạt được mục đích một cách thuận lợi. Chúng tôi muốn ăn có ăn, muốn uống có uống. Sau khi trở về nước còn được hưởng lợi! Phương thiếu gia đã bao giờ lừa chúng ta chưa?

Trần Trung vỗ tay, nói với thuộc hạ của mình.

-Không có!

Mọi người cùng kêu lên.

-Tốt lắm, buổi chiều mọi người kiên trì một chút!

Trần Trung đặt rượu xuống nói.

-Không được uống nhiều, uống nhiều hỏng việc, tôi thấy các anh còn chưa có mặt mũi lấy tiền lì xì từ trong tay Phương thiếu gia!

Rất nhanh mọi người uống xong rượu, liền cầm lấy vật phẩm của mỗi người, bắt đầu công việc buổi chiều.

Nhưng lần này, Phương Minh Viễn lại đích thân tự lấy máy dò kim loại ra trận, lượn vòng quanh tảng đá lớn mấy vòng.

Một vòng, hai vòng, ba vòng…vòng ngày càng rộng ra, mi mày của Phương Minh Viễn cũng nheo lại nhiều hơn.

-Minh Viễn, có phải máy dò kim loại này có vấn đề?

Lâm Dung không kìm nổi mà hỏi.

-Không phải, máy dò kim loại rất bình thường.

Trần Trung nói nhẹ. Buổi trưa, anh ta dành thời gian rảnh tự mình chôn dao găm vào đất, dùng máy kim loại dò thư, rất nhanh đã có phản ứng!

Khi bán kính vòng tròn vượt quá 50m, Phương Minh Viễn dừng chân lại, hắn có một dự cảm, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì!

Phương Minh Viễn có chút đau đầu, hắn biết, kim loại chôn dưới đất, dò qua lớp đất dày, nhất định bị ảnh hưởng bỏi kết cấu địa chất. Trong lớp đất có nhiều chất khoáng, chúng cũng khiến máy dò kim loại sản sinh tín hiệu, có một số tín hiệu của khoáng vật sẽ dấu những tín hiệu kim loại mà tạo thành tín hiệu giả. Những người đã từng dùng máy dò kim loại đều nhận thức được, dò đến gần đất trống, hòn đá, gạch đều sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, hiện tượng này gọi là “Phản ứng quặng hóa”. Nhưng hôm nay, thứ hắn thấy, lại là máy dò kim loại vẫn chưa có phản ứng gì!

Điều này rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào , cánh bướm thật sự có tác dụng rồi?

Phương Minh Viễn đưa máy dò kim loại cho Trần Trung, tự mình đi lên sườn núi, đội mũ áo mưa lên, mưa lạnh thoải mái rơi trên đầu hắn! rất nhanh, tóc hắn đã ướt sũng, nước mưa chảy xuống từ thái dương. Lâm Dung thấy vội vàng chạy lại, lồng lại mũ cho hắn, kéo hắn vào trong lều! Trong thời tiết lạnh như vậy, nếu bị cảm lạnh, cảm cúm, sốt, vậy càng to chuyện!

-Dung Dung, đừng lo cho anh, để anh bình tĩnh một chút!

Phương Minh Viễn bỏ tay cô ta ra, nói với sắc mặt nghiêm túc.

Lâm Dung nhìn hắn một lúc lâu, sau khi xác nhận là hắn nghiêm túc, chà chà chân, trở vào trong lều, lấy chiếc khăn mặt khô trong ba lô của mình, lại vội vàng chạy lại, lúc này, cô ta bị trượt chân, làm mặt lấm lem.

Phương Minh Viễn vẫn đứng trên sườn núi ngẩn người nhìn tảng đá, Lâm Dung vừa lau tóc cho hắn, vừa nói:

-Anh khẳng định là tảng đá này?

-Đúng vậy! chính là nó!

Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột.

-Anh nhớ rất rõ ràng, em đã chú ý đến một góc của tảng đá chưa? Thẳng giống như vách dá! Lẽ nào, trong hai ngày đầu chúng tôi đã từng thấy loại giống thế…

Giọng nói của Phương Minh Viễn đột nhiên nói một hồi rồi dừng lại, Lâm Dung nhìn hắn một cách kì lạ, chỉ thấy ánh mắt của hắn ngơ ngẩn nhìn phía trước, Lâm Dung nhìn theo ánh mắt của hắn. Dựa theo cách nói của người Hoa Hạ sẽ được gọi là tảng đá cuội. Chính là đá Đông Nam khoảng 10m. Tuy so với tảng đá lớn, tảng đá này là kiến gặp voi, hai bên hoàn toàn không kém xa, nhưng , nó cũng đã chiếm không gian lớn.

-Minh Viễn, Minh Viễn?

Lâm Dung lo lắng thúc Phương Minh Viễn một cái, nói bên tai hắn.

Phương Minh Viễn tỉnh lại, không nói một lời bước về phía tảng đá. Lâm Dung không biết hắn làm sao rồi, chỉ có thể nhanh bước theo.

Phương Minh Viễn đi tới bên cạnh viên đá cuôi, vòng quanh nó mấy vòng, lại nhìn địa hình xung quanh, hắn chú ý đến hai bên của tảng đá, là một dốc nhỏ! Cũng không dốc lắm, bên dưới là thảm cỏ.

-Anh Trần!

Phương Minh Viễn cao giọng nói. Trần Trung lập tức chạy lại.

-Anh xem thử, làm sao có thể dời hòn đá ở đây đi!

Phương Minh Viễn gấp giọng nói.

-Dời đi? Dời đi đâu?

Trần Trung có chút ngơ ngác. Phương Minh Viễn ngày thường cũng không có sở thích thu thập đá, hơn nữa tảng đá này đối với hắn ta mà nói, không hề có gì đặc biêt, ở Hoa Hạ, không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

-Dời đi đâu cũng được, thể nào cũng phải chuyển nó đi!

Phương Minh Viễn vẫy tay nói:

-Có thể làm được không?

-Phương thiếu gia….cậu đoán đồ vật nằm dưới tảng đá sao?

Trần Trung đột nhiên phản ứng lại, hỏi có vẻ không xác định.

-Đúng! Em nghi ngờ ở bên dưới tảng đá.

Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột.

Trần Trung cũng không hỏi nhiều, tập trung mọi người, lại lấy cái xẻng trong túi hành lý, mấy người hợp lại một lần, bắt đầu đào móc xung quanh tảng đá…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.