Bước vào phòng hiệu trưởng mà Nghiêm Đông Vũ hồn bay phách lạc, về phần bên trong xảy ra chuyện gì thì ngoại trừ đương sự ra không ai biết được. Người ta chỉ thấy nửa tiếng sau đó Nghiêm Đông Vũ mặt mày ủ rũ đi ra.
Trường học lại yên bình trở lại, tuy thầy Nghiêm Đông Vũ vẫn chủ nhiệm lớp Phương Minh Viễn nhưng đối với hắn mà nói, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua sự tồn tại của lão thầy này, hắn lại có thể trở về với cuộc sống quen thuộc ngày xưa như: đọc sách hay thất thần mà không phải lo sợ gì cả. Nếu buộc phải tìm ra điểm khác so với trước đây thì chính là uy tín của hắn trong lớp đã nâng lên đáng kể. Những cậu nhóc mà trước kia chịu đủ mọi hình phạt của lão thầy Nghiêm Đông Vũ nay kinh hãi phát hiện ra rằng: sau khi Phương Minh Viễn đối kháng lại thầy giáo, không những không bị thầy phạt mà điểm số môn toán học còn được sửa thành điểm tuyệt đối. Chiến tích “huy hoàng” này của Phương Minh Viễn khiến cho lũ nhỏ vô cùng khâm phục, trong lớp, lời nói của hắn có trọng lượng hơn bất cứ ai.
Tuy nhiên việc này cũng để lại một chút ảnh hưởng, đó là ông thầy Lỗ Sơn thường xuyên đến tìm Phương Minh Viễn để tâm sự, hoặc đánh cờ, hoặc có khi là cùng nhau uống trà, khi thì vào buổi trưa, có khi là vào buổi chiều hoặc thậm chí đang trong giờ học. Điều này khiến cho các thầy cô trong trường không khỏi kinh ngạc và có phần khâm phục, không ngờ thằng nhóc Phương Minh Viễn này lại có thể chinh phục được một người vốn có tiếng là nghiêm khắc với học sinh như hiệu trưởng Lỗ. Trong nháy mắt hắn đã có thể tung hoành trong trường, tin tức lan truyền rất nhanh, tên tuổi Phương Minh Viễn một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của các phụ huynh trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây này.
Cha mẹ hắn là Phương Thắng và Bạch Bình cùng với cả gia đình họ Phương cũng lại một lần nữa vì hắn mà “bị nổi danh”. Những ông bố bà mẹ đã hoặc sắp sửa sinh con trong nhà máy này đều tìm mọi cách để học hỏi kinh nghiệm.Tuy nhiên những lời tán dương nghe mãi cũng chán, vì thế những người còn lại trong nhà họ Phương đều cảm thấy phiền toái, nhưng lại không dám trở mặt. Tuy vậy, qua thời gian, vụ việc này cũng dần dần lắng xuống.
Nhà họ Phương càng ngày càng kinh doanh phát đạt. Nếu như ông Phương không kiên quyết ngăn cản thì có lẽ Phương Bân đã mở thêm quầy bánh ở tất cả các cổng ra vào của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Nhưng cùng với tiết trời ngày càng lạnh, ông Phương cũng không bạc đãi hắn khi cho mở một quầy bánh trong một tiệm cơm gần cổng nhà máy. Như vậy cả người bán và các khách hàng công nhân đều có một nơi thật ấm áp. Hơn nữa, dưới sự tư vấn của Phương Minh Viễn, món ăn sáng của nhà họ Phương không còn chỉ đơn thuần là bánh bao nhân mà đã có thêm cháo, há cảo và óc đậu. Việc kinh doanh vì thế đã tốt hơn đáng kể.
Cùng lúc đó, hiệu sách cho thuê nhà họ Phương cũng ngày càng được mở rộng, Phương Minh Viễn thu mua sách cũ với số lượng lớn, sau đó phân loại, những cuốn sách cổ có giá trị thì lưu giữ, còn lại thì đem cho thuê. Tuy doanh thu hàng tháng không nhiều như doanh thu của tiệm bánh nhưng được cái nhàn hạ. Ông Phương nay đã thuộc vào hạng sung túc. Hồi năm ấy, tiền nhiều cũng chả biết tiêu vào đâu, không có giá nhà cao cắt cổ như bây giờ, tất cả đồ dùng ở trong nhà đều được phân phối, không có điện thoại, chủ yếu là nhờ vào sức gào lớn, không có ti vi máy tính, có được cái radio đã là ghê gớm lắm rồi.
Mà lúc này thị trường tem đã bắt đầu tăng nhiệt. Bây giờ Chu Viên Triều có đi lung khắp các sở bưu chính ở các thôn trấn hẻo lánh cũng không tìm nổi nửa chiếc tem khỉ. Trong khi đó giá tem khỉ ở các tỉnh thành đã tăng lên 2 tệ tư từ lúc nào. Điều này khiến cho Chu Viên Triều không khỏi khâm phục tài nhìn xa trông rộng của Phương Minh Viễn.
“Minh Viễn à, sau này cháu nói khi nào bán thì chú sẽ đợi đến khi đó bán, phải công nhận rằng già đời như chú mà cũng không có tầm nhìn xa bằng cháu, nếu số tem này bán đi lúc tám hào thì lỗ to rồi”
Chu Viên Triều nói với Phương Minh Viễn lúc này đang ngồi bàn đối diện lật dở cuốn tem, may là trước đây nghe theo lời khuyên của Phương Minh Viễn, đến nay giá tem đã tăng lên gấp ba mươi lần rồi.
Phương Minh Viễn cười hì hì nói:
“Chú Chu, nếu như chú không cần tiền gấp thì cứ giữ lại đừng bán, cháu cam đoan với chú, không đến ba năm nữa, giá số tem này sẽ còn tăng một trăm lần.”
“Xoảng!”
Chu Viên Triều suýt nữa đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay
“Bao nhiêu? Một trăm lần!”
Ông không tin vào tai mình.
Phương Minh Viễn nhìn Chu Viên Triều vẻ coi thường
“Chú Chu, bình tĩnh, bình tĩnh! Dù sao chú cũng là cán bộ nhà nước, phải chú ý hình tượng chứ”
Chu Viên Triều cười đau khổ, đường đường là một người trưởng thành mà lại bị một thằng nhóc chưa đầy mười tuổi khinh thường. Nhưng thằng nhóc này cũng mạnh mồm ghê. Tăng gấp một trăm lần, chẳng phải là nói số vốn mười mấy đồng bỏ ra ấy, ba năm sau sẽ biến thành hàng ngàn sao? Chu Viên Triều chỉ còn nhớ tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực, một nghìn đồng, bằng hắn làm cả bốn, năm năm chứ chẳng ít.
Giọng đọc đầy hứng khởi của phát thanh viên từ tiếng loa phát thanh của nhà máy vọng lại:
“Ngày 22 tháng 12 năm 1983, dưới sự chỉ đạo của Trung ương Đảng, nhờ sự phấn đấu gian khổ suốt 5 năm của 95 chuyên gia máy tính đến từ 29 đơn vị trên cả nước, nước ta đã chế tạo thành công chiếc máy tính đầu tiên với tốc độ xử lý một trăm triệu lần trên một giây. Chiếc máy tính được nghiên cứu tại Trường Sa có tên Ngân Hà này có tốc độ xử lý nhanh nhất, dung lượng bộ nhớ lớn nhất và có nhiều công năng nhất hiện nay. Nó là một phần không thể thiếu của ngành khai thác dầu mỏ, thăm dò địa chất, dự báo số liệu, xử lý hình ảnh qua vệ tinh, tính toán các dự án nghiên cứu khoa học quy mô lớn và kiến thiết quốc phòng, và có tác dụng rất lớn đối với công cuộc hiện đại hóa đất nước. Trước mắt, chỉ có một số ít quốc gia có thể chế tạo được máy tính như thế này. Sự ra đời của máy tính “Ngân Hà” đã giúp cho ngành khoa học nước nhà hoàn thành trước thời hạn kế hoạch chế tạo máy tính vào năm 1985 do đại hội khoa học đề ra, khiến cho Trung Quốc có tên trong danh sách các nước chế tạo máy tính trên thế giới, cũng chứng minh kĩ thuật nước nhà đã được nâng lên một tầng cao mới!”
“Haizz, Ngân Hà thành công rồi, nhưng đến bao giờ mới chế tạo được Pentium đây?”
Đã quen với sự tiện lợi của máy tính xách tay ở kiếp sau, Phương Minh Viễn kêu than đau khổ.
“Còn có cổ phiếu, cổ phiếu!”
Phương Minh Viễn vỗ vỗ đầu cho khỏi quên là hai năm sau phải nhanh chân tìm cách đến Thâm Quyến, những cái này lúc đầu chả ai thèm đều tìm cách đẩy đi, nhưng trong tương lai đều là tiền cả đấy. Nhưng Phương Minh Viễn đáng thương lại không biết rằng tấm cổ phiếu đầu tiên của Trung Quốc được công ty đầu tư liên doanh của quận Bảo An, thành phố Thâm Quyến công khai từ tháng 7 năm 1983.