Trùm Tài Nguyên

Chương 183: Q.3 - Chương 183: Khách đến từ công ty sắt thép Albert






Mấy ngày tiếp theo tuy thời tiết không được tốt lắm nhưng không biết vì sao người của công ty điện ảnh Á Đông vẫn không rời Phụng Nguyên, nhưng lại cũng không đến công viên Ly Sơn nữa. Tất nhiên Thi Chí Huy cũng rất đắc ý chiếm dụng phim trường cả ngày. Tuy rằng vì trời mưa mà khi quay phim gặp rất nhiều hạn chế nhưng tốc độ quay thì lại tăng lên không ít. Chỉ có điều tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều phát hiện ra rằng Thi Chí Huy ông chủ của họ không biết từ lúc nào khi nói chuyện với mọi người thường hay đờ người ra, mà như thế cũng chưa là gì, lại còn thỉnh thoảng ngây ngô cười ha ha lên mấy tiếng, cười thì thôi đi, nhưng ngay lúc đó anh ta lại lặng lẽ thở dài, cả một chuỗi như vậy làm mọi người chẳng hiểu ra sao cả, làm cho những người không biết nội tình không thể không nghi ngờ có ma quỷ, nhát gan thậm chí là còn trốn tránh anh ta nữa.

Ngoài cô thư ký Lữ ra không có ai biết được chính xác Thi Chí Huy bây giờ đang rất đắc ý mãn nguyện, chuyến đi Phụng Nguyên này anh ta quả thật là thu hoạch tương đối lớn vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.

Buổi tối hôm đó, thông qua những người thân quen, Thi Chí Huy đã điều tra trong tất cả giới điện ảnh về những tin tức có liên quan tới Phương Minh Viễn. Tuy rằng trong những thông tin phản hồi không có thông tin nào có thể chứng minh những lời Vũ Điền Quang Ly nói ban sáng nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm một chút thì những điểm nghi ngờ đều hướng về Phương Minh Viễn.

Ít nhất, anh ta cũng đã biết chính xác được rằng, Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ giám đốc của công ty điện ảnh Kumho mới nổi ở Hong Kong có quan hệ rất thân thiết, hơn nữa Vu Thu Hạ trước đây cũng không có liên quan gì tới điện ảnh, nhưng đến nay trong ngành công nghiệp điện ảnh ở Hong Kong, Kumho đã trở thành công ty nổi bật nhất. Từ sau khi thành lập đã liên kết với các công ty hàng đầu về điện ảnh ở Hong Kong quay rất nhiều phim, hơn nữa thông tin gây chấn động nhất đó chính là họ đã đạt được thỏa thuận cùng quay Kẻ hủy diệt 2 với công ty Jade Bird của chủ tịch Gaul ở Hollywood.

Một vinh quang lớn như vậy đã làm cho công ty Kumho ngay sau khi thành lập đã nhanh chóng vươn lên đứng hàng đầu trong những công ty điện ảnh ở Hong Kong và cũng trở thành một chủ đề nóng trong giới điện ảnh của châu Á. Nếu như Kẻ hủy diệt 2 có thể tạo thành cơn lốc trên toàn thế giới thì chủ đề này chắc chắn sẽ còn được bàn đến nhiều trong tương lai, có thể nó sẽ trở thành một kỳ tích trong hồi ức của giới điện ảnh ở mười mấy năm sau.

Nếu như không có người ở đằng sau chỉ đạo thì thiếu phu nhân chưa bao giờ biết đến điện ảnh trước đó của nhà họ Quách làm sao có thể đạt được những thành tích đáng kinh ngạc như vậy?

Mọi người có thể nói đây là do giới điện ảnh Hong Kong nể mặt nhà họ Quách, nể mặt lão gia nhà họ Quách, nhưng thể diện của lão gia nhà họ Quách ở Hong Kong còn được, ở Đông Nam Á còn được, ở Đại Lục thì vẫn được chứ tới Mỹ thì có tác dụng gì? Nhà họ Quách rút cuộc thì phải trả một cái giá như thế nào mới có thể khiến công ty Jade Bird đồng ý hợp tác quay phim chứ?

Bây giờ thì Thi Chí Huy đã hiểu rồi, đằng sau có một người có thể cùng Cameron viết kịch như Phương Minh Viễn thì hoàn toàn có thể được. Một bộ phim đầu tư cả một khoản tiền cả trăm triệu đô, mình công ty Jade Bird cũng sẽ cảm thấy rất áp lực, vì vậy lôi kéo thêm một công ty trong giới cùng hợp tác là một điều rất bình thường. Và không chọn một công ty ở Mỹ mà lại chọn công ty Kumho chắc chắn là có nguyên nhân vì Phương Minh Viễn. Và những công ty hàng đầu về điện ảnh ở Hong Kong chẳng qua cùng công ty Kumho hợp tác chắc chắn cũng là vì kịch bản. Số lượng phòng vé hai bộ phim gần đây của Trình Long cũng tương đối khả quan, thậm chí còn phá kỷ lục về số lượng vé bán của điện ảnh Hong Kong.

Nhận thức được điều này, Thi Chí Huy đối với tương lai của công ty mình lại càng có niềm tin. Cần phải biết rằng anh ta không thiếu những mối quan hệ, có thể thừa sức vay tiền ngân hàng để đầu tư vào phim ảnh, nhưng nếu muốn có được một kịch bản tốt thì không phải đơn thuần cứ có tiền là giải quyết được. Nếu như có thể mượn tay Phương Minh Viễn vực công ty lên thì việc trở thành công ty tư nhân chế tác điện ảnh hàng đầu của Hoa Hạ cũng không phải là không vó khả năng!

Ý thức được điểm này, nhưng Thi Chí Huy cũng rất nhanh nghĩ ra một vấn đề mới, tiền công kịch bản ở Hoa Hạ nói thật là tương đối rẻ mạt, nghe ra thì có vẻ khó tin nhưng nó lại chuyện có thật 100% ở Hoa Hạ. Những ca sĩ, diễn viên có thể nhờ vào hai ba tiết mục, hai ba phân đoạn mà vang danh thiên hạ, tiền kiếm được nhiều vô kể nhưng những tác giả của những bộ phim những bài hát này thì chỉ có được không đến một phần một trăm, một phần một nghìn thu nhập của bọn họ.

Nếu như cứ theo tiêu chuẩn này mà đặt hàng kịch bản của Phương Minh Viễn thì không được, Phương Minh Viễn đâu có thiếu tiền, một chút tiền công bèo bọt đó hắn chẳng thèm để ý tới. Hơn nữa ở Hong Kong mà sau này là Mỹ thì những tác phẩm của hắn nhất định sẽ có thị trường rất lớn, nếu như vậy thì cơ bản là anh ta không thể cạnh tranh nổi với những đồng nghiệp kia. Càng không cần nói đến rất có thể Phương Minh Viễn là cổ đông của công ty Kumho, miếng ngon này sẽ không đến lượt người ngoài.

Thi Chí Huy càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, tuy bây giờ anh ta và Phương Minh Viễn cũng coi như là bạn, một lần hai lần người ta sẽ không để ý mà giúp anh ta như lần này, nhưng trải qua thời gian dài cho dù Phương Minh Viễn không nói gì nhưng anh ta cũng không thể vác cái mặt mo này đến cầu xin người ta bố thí cho mình được.

Bây giờ nghĩ lại vẫn là Giang Hạo anh minh, anh ta tốt nhất là nên nhượng lại một ít cổ phần của công ty cho Phương Minh Viễn, dù sao cũng là sản nghiệp của tư nhân sẽ không coi nặng bên này bên kia, nhưng phải nhượng bao nhiêu đây?

Thi Chí Huy đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài màn mưa, trong lòng trầm tư.

Cũng không biết là đã trầm tư bao lâu, Thi Chí Huy chỉ bừng tỉnh khi có tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến. Thi Chí Huy có chút bực tức đi ra, vừa mở cửa ra, người đứng ngoài chính là thư ký Lữ.

- Ông chủ, cậu Phương kia đã cho người mang kịch bản tới rồi ạ!

Thư ký Lữ không đợi Thi Chí Huy kịp mở miệng đã vội vàng giơ chiếc hộp trong tay lên nói. Nếu không phải Thi Chí Huy đã từng nói chỉ cần Phương Minh Viễn cho người mang kịch bản tới thì phải lập tức đưa đến phòng anh ta thì thư ký Lữ thật sự không dám làm phiền anh ta những lúc như thế này.

- Ồ, kịch bản tới rồi sao!

Nhận lấy chiếc hộp, sắc mặt Thi Chí Huy thả lỏng ra, anh ta nhớ đã từng nói với thư ký “lát nữa bảo bọn họ mang cơm tối lên phòng cho tôi, không có việc gì cần thì không được đến làm phiền tôi!”

Tối hôm đó phòng Thi Chí Huy sáng đèn đến tận nửa đêm.

Trong phòng đợi ở sân bay Phụng Nguyên, mấy người Phương Minh Viễn, Vũ Điền Quang Ly, Lâm Liên, Trần Trung đang đứng bên cửa sổ nhìn ra trời mưa bên ngoài, trưởng đại diện của Công ty sắt thép Albert hôm nay sẽ từ Bắc Kinh đến, chỉ có điều vì trời mưa nên đến muộn một chút, mấy người chỉ có thể đứng trong này đợi.

- Vũ Điền Quang Ly, cô đường đường là thành viên của gia tộc Vũ Điền, gia sản cũng phải đến hàng tỷ, sao cứ suốt ngày đi theo tôi làm gì vậy?

Phương Minh Viễn nhìn Vũ Điền Quang Ly với nét mặt bất đắc dĩ. Mấy hôm nay tuy khi hắn ở trong phòng Vũ Điền Quang Ly không đến quấy rầy, nhưng hễ hắn đi ra ngoài thì y như rằng như cái đuôi lẽo đẽo theo sau. Thế này đẹp mắt thì có đẹp mắt, những cũng rất là bực mình, hắn bây giờ lại không hề muốn phát sinh một cái gì gọi là quan hệ thân thiết trên mức bạn bè với cô ta cả!

- Cậu mà không đồng ý cùng tôi tới Mỹ gặp đạo diễn Cameron thì tôi ngày nào cũng theo cậu như vậy. Cậu Phương, tôi xin cậu, cho dù là cậu chỉ nhìn thấy đạo diễn Cameron rồi quay người đi tôi cũng sẽ không cản cậu.

Vũ Điền Quang Ly chắp tay nói.

- Từ Hoa Hạ chạy sang Mỹ phải đi qua cả một Thái Bình Dương to đùng, chỉ nhìn mặt một cái rồi đi luôn, tôi đâu có phải là ăn no rửng mỡ?

Phương Minh Viễn oán thầm nói. Đây không phải là giống như từ Phụng Nguyên đi Bình Xuyên, đi thì đi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Chạy một chuyến sang Hollywood tổng cộng thời gian cũng phải tốn đến mấy ngày, việc ở bên này còn chưa đâu vào với đâu, hắn thật sự là không muốn nhúc nhích.

Đúng như Triệu Tự An nghĩ, có hai vị của khu Nhạn Tháp tham dự vào thì những vị lãnh đạo của các khu vực khác trước đây cũng đang chần chừ không quyết cũng đã dẹp bỏ thể diện tham gia vào “công cuộc tranh chấp”. Ở Hoa Hạ này bất luận là bàn chuyện chính sự hay bàn chuyện làm ăn thì đều không thể tách được tiệc tùng, thế là hai người đi ăn tiệc cũng mất đến cả tuần, hai anh em Lâm Khải Đông và Hạ Thiên bây giờ cứ nhắc đến tiệc tùng là mặt biến sắc.

Vì để thõa mãn được yêu cầu của Phương Minh Viễn, mấy ngày nay hai người cũng đã ở bên ngoài bôn ba khắp nơi sớm đi tối về để tìm một khu đất cho thích hợp. Mấy ngày nay cũng có chút thu hoạch cần Phương Minh Viễn đích thân đến khảo sát. Tục ngữ có câu người gặp chuyện vui thì vui ra, Lâm Khải Đông và Hạ Thiên không nghĩ rằng Phương Minh Viễn còn nghĩ đến chuyện đưa mình đến công ty liên doanh làm lãnh đạo, nhưng mấy ngày hôm nay hai người cũng đã nghe phong thanh được huyện này, có điều kết quả này cũng làm họ không thể vui hơn được nữa. Cho dù thế nào cũng đã làm việc ở nhà máy cả đời rồi, công việc ở siêu thị tuy rằng bọn họ vẫn có thể đảm nhiệm tốt nhưng dù sao thì vẫn không thích bằng nghề cũ.

- Nhóm nhân viên chỉ đạo đầu tiên của công ty cổ phần Sega lúc nào xuất phát?

Phương Minh Viễn đột nhiên hỏi.

- Không cần lo lắng, chỉ cần địa điểm đặt công ty bên này được xác định thì công ty kiến trúc sư sẽ vào cuộc, chỉ cần thông báo cho chúng tôi thì trong vòng hai tư giờ, nhóm nhân viên đầu tiên sẽ có mặt ở Phụng Nguyên.

Vũ Điền Quang Ly tự tin nói. Công ty Sega cũng rất coi trọng phi vụ hợp tác này, chuyện này dù sao cũng liên quan đến công ty sản xuất phần mềm trò chơi đang nằm trong tay Phương Minh Viễn và công ty cổ phần Sega mà.

Phương Minh Viễn gật đầu, đây đúng là chuẩn bị chu đáo mọi việc, chỉ còn chờ địa điểm đặt công ty mà thôi.

Vũ Điền Quang Ly nhìn nét mặt của Phương Minh Viễn lúc này đang nhìn ra hướng cửa sổ, trong ánh mắt cũng có vài phần mơ màng. Cô ta cũng vừa mới biết, công ty GameStation mấy ngày trước đã công bố tình hình tài chính quý một, có thể nói lợi nhuận khổng lồ mà nó thu được làm cho người khác thèm nhỏ dãi, tình hình tiêu thụ của mấy trò chơi cũng rất đáng hài lòng, tuy rằng xét về quy mô và lịch sử thì vẫn không bằng mấy công ty kỳ cựu ở Nhật, nhưng nếu xét về lượng tiêu thụ của mấy phần mềm thì bọn họ xách dép cũng không theo kịp. Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, tài sản của công ty GameStation đã tăng lên gấp mười lần trở thành công ty sáng giá nhất trong lĩnh vực phần mềm ở Nhật.

Theo tiết lộ của những người trong công ty, công ty GameStation sẽ không loại trừ khả năng trong hai năm tới sẽ niêm yết trên sàn chứng khoán Tokyo, thông tin này vừa mới lộ ra ngoài thì đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của rất nhiều nhà đầu tư. Nếu không phải là vì cổ phần đang nằm trong tay công ty Enics, công ty con của Enics và Phương Minh Viễn, hơn nữa cả ba đều không có quyền nhượng lại cổ phần thì không biết có bao nhiêu người dù có vỡ đầu cũng phải chen vào cho bằng được.

Nếu như công ty GameStation có thể duy trì xu thế này thì chỉ cần hai năm lên sàn thành công, số cổ phần trong tay Phương Minh Viễn sẽ tăng lên gấp mấy chục thậm chí là mấy trăm lần cũng không phải là không có khả năng. Trong công ty cổ phần Sega không chỉ có vị chủ tịch mới là người cảm thấy người ra quyết sách của công ty Enics năm đó may mắn, mới chỉ đến bây giờ mà bọn họ đã rừ công ty GameStation thu lại được gấp mười lần vốn đầu tư bỏ ra ban đầu rồi, còn về những ảnh hưởng từ những mặt khác thì thật sự là không thể tính toán được.

“Người này, e là trong giới thương nhân ở Nhật Bản, ngoài những người thừa kế của những gia tộc lâu đời ra thì là bạch mã hoàng tử nhiều tiền nhất, nổi tiếng nhất và trẻ tuổi nhất rồi?” Vũ Điền Quang Ly thầm nghĩ.

- Này!

Bị vỗ vào vai Vũ Điền Quang Ly mới chợt bừng tỉnh.

Trước mắt xuất hiện khuôn mặt của Phương Minh Viễn, khuôn mặt đó còn có vài phần ngạc nhiên:

- Máy bay hạ cánh rồi, gọi cô cả mấy chục tiếng, cô nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy?

Mặt Vũ Điền Quang Ly đỏ lên cố né ra.

Vào năm chín mươi, thứ nhất là vì công cuộc cải cách đang còn được tiến hành nước ngoài cũng đang trong quá trính tìm hiểu Hoa hạ, thứ hai cũng là vì phong ba của năm ** nên có rất nhiều nước đã có những chế tài kinh tế đối với Hoa hạ, nhìn ra dòng người dáng của mấy người ngoại quốc tương đối chướng mắt, Phương Minh Viễn vừa nhìn là đã thấy bóng dáng của Agatha, đi bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông da trắng khoảng trên bốn mươi tuổi.

- Phương, thật không thể tưởng tượng được rằng trong một thời gian ngắn như vậy đã có thể được trở lại Phụng Nguyên! Vị này là tổng giám đốc công ty đại diện của chúng tôi ở Hoa Hạ tên là Anthony Markus. Giám đốc, đây là cậu Phương Minh Viễn là đại cổ đông của siêu thị Carrefour.

Agatha thân mật giới thiệu hai bên bằng tiếng Anh.

- Xin chào, cậu Phương!

Anthony Markus giơ tay ra dùng một thứ tiếng Hán nghe rất kỳ lạ nói.

- Xin chào, chào mừng đến Phụng Nguyên ông Markus.

Phương Minh Viễn cũng trả lời bằng tiếng Hán.

- Phương, giám đốc của chúng tôi là người Đức, ông ta chỉ mới đến Hoa Hạ một thời gian ngắn trước đây vì vậy chỉ nói được một chút ngôn ngữ của quý quốc thôi. Hơn nữa tiếng Anh tôi nghĩ chắc cậu cũng sẽ chẳng muốn nghe ông ấy nói đâu, giọng của ông ấy rất nặng. Phương, cậu biết nói tiếng Đức không? Hoặc là tiếng Pháp? Tiếng Ba Lan? Hay tiếng Tiệp Khắc?

Agatha hỏi nhỏ.

Phương Minh Viễn thả tay, hắn có thể nói được tiếng Nhật và tiếng Anh là đã nhờ vào phúc của kiếp trước, tiếng Đức và tiếng Pháp đã rất ít trường ở Hoa Hạ dạy rồi, chứ đừng nói đến những ngôn ngữ thiểu số như tiếng Ba Lan và Tiệp Khắc.

- Vậy thì chỉ đành nhờ cậu tìm một phiên dịch, hoặc là tôi sẽ phiên dịch sang tiếng Anh để mọi người cùng giao lưu vậy.

Agasa bất đắc dĩ nói. Tiếng Anh của Anthony đến cô ta nghe mà còn phải căng tai ra, cô ta không tin Phương Minh Viễn có thể nghe được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.