Trùm Tài Nguyên

Chương 29: Q.6 - Chương 29: Không đáng tin cậy




Nhưng cô lập tức phản ứng lại, lời hứa này của Phương Minh Viễn có phải là lời nói xuông không? Bí thư thành ủy tương lai của Đồng Nghị không gì bất ngờ xảy ra thì 99% là Tô Ái Quân! Nếu Tô Ái Quân là Bí thư thành ủy, cán bộ tuyên truyền nào trong thành phố dám khua tay múa chân với cô? Không sợ gì khi cô tức giận mà trực tiếp đến trước mặt Tô Ái Quân?

-Ít lôi kéo công trạng của thầy giáo Tô lên mình! Có thầy giáo Tô đích thân trấn thủ.Anh ý, không cần!

Vu Mẫn nhìn Phương Minh Viễn với đôi mắt to!

-Chú Tô có thể quản lý trong tỉnh, và trong nước sao? Quản lý được Tổng cục phát thanh truyền hình ư?

Phương Minh Viễn cười nói,

-Cô đừng quên hiện nay công ty quảng cáo lớn nhất trong nước là ai?

Công ty quảng cáo lớn nhất trong nước là ai? Vấn đề này người bình thường không biết,nhưng phàm là nhân viên trong giới truyền thông đều biết, quảng cáo Tam Giang, nó hoàn toàn xứng đáng là ông trùm trong ngành quảng cáo trong nước! Không nói nhiều chi nhánh của nó trải rộng cả nước trên các tuyến thành thị, chỉ với tầm ảnh hưởng lớn của nó ở đài truyền hình Trung Quốc, không phải ai cũng có thể so sánh được! Mà từ nhãn hiệu quảng cáo đế vương từ đài truyền hình Trung Quốc, mỗi kỳ của xí nghiệp nhãn hiệu đế vương đều là khách hàng của quảng cáo Tam Giang. Có thể nói công ty quảng cáo Tam Giang nắm nguồn quảng cáo lớn, tầm ảnh hưởng trong ngành mà bất cứ một đài truyền hình, radio và giới truyền thông nào trong nước cũng không thể xem nhẹ.

Mà trong công ty quảng cáo Tam Giang có cổ phần của Phương gia, cổ phần còn lại đều lại đồng minh chiến hữu của phương gia, năm đó công ty quảng cáo Tam Giang sở dĩ có thể vút thẳng lên bầu trời cũng là vì Phương Minh Viễn đã đưa ra nền tảng quyết định cho nó---Vì quảng cáo phim nhựa Đông Khải đến nay vẫn được người xem quảng cáo kể lại say sưa. Cũng vì vậy mà Đông Khải cũng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, trở thành xí nghiệp hàng đầu ngành phim nhựa trong nước, và thương hiệu chiếm ba phần tại nước ngoài. Mà cuộc đánh cược của Phương Minh Viễn lúc đầu với công ty Khải Nguyên cũng khiến công ty Khải Nguyên nhận được lợi nhuận cực kỳ lớn trong đó, trong năm thứ hai thành lập vừa hành động đã thu hồi được tất cả vốn đầu tư,còn kiếm được hàng chục triệu tệ lợi nhuận!Trở thành một thời kỳ giai thoại trong ngành quảng cáo Trung Quốc!

Mặc dù sau này Phương Minh Viễn cũng hỏi nhiều về công việc của công ty Tam Giang nữa, nhưng với tầm ảnh hưởng của anh làm chiếc cầu nối cho công ty Tam Giang! Như công ty Tam Giang có thể dễ dàng mời các ngôi sao điện ảnh ca nhạc nổi tiếng của Hông Kông, thậm chí là minh tinh Hollywood đến làm người phát ngôn khu vực. Nhưng nếu đổi lại là các công ty khác muốn mời những minh tinh nổi tiếng này cái giá phải trá có thể gấp mấy lần công ty Tam Giang!

Hơn nữa quan hệ hữa hảo giữa công ty quảng cáo Tam Giang và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông cũng có thể mời một vài đạo diễn nổi tiếng Hông Kông đến quay quảng cáo, cách thời kỳ cải cách mở cửa không lâu khi ngành quảng cáo vừa phát triển, những người bình thường vì sự tán thưởng của những người nước ngoài muốn ánh trăng càng tròn hơn.

-Nếu anh muốn tôi tiếp nhận đài truyền hình Đông Nghị cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu!

Vu Mẫn mấp máy miệng, nhẹ giọng nói.

-Cô nói đi!

Tinh thần Phương Minh Viễn hơi chấn động.

-Ah..thức ăn tới rồi!Để các vị đợi lâu!

Bà chủ để món rau trộn và rượu trắng lên bàn,mặt tươi cười đến gần,vừa đi đến bàn vừa nói,

-Hai vị yên tâm dùng bữa, quán ăn nhỏ của tôi mặc dù đơn sơ, nhưng về vệ sinh và mùi vị rất nổi tiếng! Hai vị thử sẽ biết tôi có khoác lác hay không!

Phương Minh Viễn cầm chia rượu lên nói:

-Bà ta ở đây chỉ có loại rượu này, nhấp một chút đi. Lát nữa chúng ta còn phải đi, không thể uống nhiều!

Tửu lượng của Vu Mẫn trong những người mà cô biết, trừ những cô gái nước ngoài ra, là một cô gái có tửu lượng tốt nhất. Cũng có thể đánh cược với mấy người Trần Trung, Phương Minh Viễn thì không có tài thiên phú đó, tham gia vào cuộc vui thì không vấn đề gì, nhưng thật sự uống thì có mà chui xuống gầm bàn!

-Hia vị đừng xem rượu của huyện chúng tôi không có thương hiệu gì, mùi vị rất tuyệt đấy, chính là loại rượu nổi tiếng trên thị trường, mà hai vị chưa từng thấy hương vị nồng đậm của nó đâu!

Bà chủ cười nói.

Vu Mãn nhấp một ngụm, quả nhiên như bà chủ nói, hương vị loại rượu này rất êm, vừa vào miệng đã cảm giác thơm ngọt, hài điều can mĩ, đến cổ họng cảm giác ngọt ngào sảng khoái khiến người ta thêm chút hương vị ngâm nga không khỏi có chút rung động.

-Thế nào?

Phương Minh Viễn chú ý đến sắc mặt thay đổi của Vu Mẫn, nhẹ giọng nói. Mặc dù anh uống rượu, nhưng thuộc loại ăn tạp, chỉ cần là loại rượu mùi vị không khác biệt quá lớn anh uống vào thì hương vị cũng không khác lắm, không thể so sánh với Vu Mẫn, chỉ cần uống vào là có thể phân biệt thương hiệu của loại rượu trong tay.

Vu Mẫn cười nói với bà chủ:

-Loại rượu này của bà trong huyện rất nổi tiếng sao? Hương vị quả thật không tồi!

-Cũng không phải là rất nổi tiếng, nhà máy rượu trong trấn cũng chính là loại mọi người chúng tôi uống, lãnh đạo chính phủ không hề uống!

Bà chủ nói,

-Nếu cô nương thích, thì uồng thêm vài ngụm nữa đi, loại rượu này không gây nhức đầu đâu.

-Nhà máy rượu trong trấn!

Vu Mẫn như thoáng có chút tư tưởng cầm chai rượu lên nhìn nhãn hiệu,

-Đồng Nghi Xuân!

Đợi bà chủ đi khỏi,Vu Mẫn mới nói với Phương Minh Viễn:

-Loại rượu này thật sự không tệ, không hề kém một vài loại rượu trong nước!

Phương Minh Viễn cũng nếm thử, cảm thấy thật sự rất tốt, so với những loại rượu mà anh đã uống qua trước đây, gần như không thể so sánh được. Nhưng Phương Minh Viễn biết anh không có quyền phát ngôn về chất lượng rượu tốt hay xấu.

Nhưng …nếu thật sự tốt, vậy sau này thành phố Đông Nghị lại có thêm một sản phẩm xuất sắc nữa! Nhưng so với bất cứ những người khác Phương Minh Viễn biết, tương lai Trung Quốc trên thị trường, loại rượu này sẽ chiếm một số lượng nhất định! Cho dù chỉ chiếm 1% 2% số lượng, đối với tỉnh Tần Tây mà nói đó là sự xuất hiện của tập đoàn rượu quy mô lớn nhất!

-Thế nào, lại động tâm ư?

Vu Mẫn nhìn thần sắc của Phương Minh Viễn đã hiểu tâm tư của anh, nhưng cô cũng thừa nhận chỉ cần rượu “Đông Nghị Xuân” này thật sự đáng để đầu tư, Phương Minh Viên hoàn toàn có khả năng nắm lấy nó!

-Đương nhiên rồi!

Phương Minh Viễn không che dấu cảm xúc nói,

-Cái đáy một nghèo hai trắng này tương lai không thể chỉ dựa vào ngành xây dựng và ngành bất động sản được, phải kéo phát triển kinh tế lên chứ? Có thể tạo ra một loại rượu như vậy thật đáng để bồi dưỡng, đúng là việc tốt!

Anh ta đúng là có ba đầu sáu tay, cũng phải nhân cơ hội này tìm thứ thích hợp mới được, cũng không phải sản nghiệp nào cũng đầu tư về Đồng Nghị.

-Thêm một ngành rượu nữa, anh quả không hề với danh hiệu “Khanh Vương” mà Quách phu nhân tôn cho anh!

Vu Mẫn cười nói.

Phương Minh Viễn lắc đầu nói:

-Xem xong rồi, cũng không có nghĩa là phải do Phương gia tôi đầu tư, chúng ta có thể tham gia đầu tư, do người khác tiếp nhận thế nào? Có hứng thú chứ? Một nhà máy rượu trong trấn, tổng quy mô có hạn, có hứng thú tiếp nhận toàn bộ hay không?

-Đi!

Vu Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười nói:

-Rốt cuộc anh có chú ý hay không vậy? Một lát thì muốn tôi làm giám đốc đài truyền hình này, một lát thì muốn tôi đầu tư nhà máy rượu, hai thứ này có thể lẫn vào làm một bàn bạc sao? Tôi không có phép phân thân đâu!

Phương Minh Viễn gắp một hột lạc cho vào mồm rồi nhấp một ngụm rượu mới nói:

-Đây vốn không phải là vấn đề, cô chỉ cần đầu tư là được rồi, tôi có thể bảo tập đoàn Carefour phái nhân viên giám sát và nghiệp vụ chuyên môn đến, các nhân viên quản lý khác đều có thể mời từ ngoài, cô chỉ cần bỏ một thời gian ngắn chú ý là được rồi!

Vu Mẫn nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, khi thấy bà chủ đang bê một mâm thức ăn nóng hổi đi thẳng tới mới nói:

-Anh khẳng định Phương gia anh muốn đầu tư? Nhà máy rượu này chỉ có hai nhà tôi anh đầu tư? Trong tay tôi không có bao nhiêu tiền như vậy cũng được?

Vấn đề liên tục đưa ra được cô nói một hơi.

Phương Minh viễn cười nói:

-Ừh, Phương gia sẽ đầu tư một món tiền, coi như là tham gia đầu tư, như vậy, sau này nếu có việc gì chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận nhùng tay vào. Còn về việc có phải là chỉ có hai nhà chúng ta đầu tư, vậy còn xem ý của cô, nếu cô có đủ lòng tin, và cũng muốn làm, vậy thì hai nhà chúng ta không thành vấn đề. Nếu cố muốn thêm vào cổ đông nữa, càng bớt lo nghĩ thì tôi nghĩ các xí nghiệp mà Phương Minh Viễn tôi nhắm trúng muốn kéo vài cổ đông cũng không phải vấn đề khó?

Vu Mẫn “cười khúc khích”, bộ dạng đầy tự tin của Phương Minh Viễn bình thường thật sự rất ít khi nhìn thấy. Nhưng cô vẫn cười, và cũng thừa nhận rằng lời nói của Phương Minh Viễn hoàn toàn không phải khuếch đại! Nếu Phương Minh Viễn công khai triệu tập cổ đông hợp tác, sợ rằng có rất nhiều người không hỏi rốt cuộc anh ta muốn gia nhập vào ngành nào cũng muốn chen một chân vào trong!

Một mặt, với sự nghiệp không ngừng lớn mạnh của Phương gia, người muốn kết thân thành đồng minh với Phương gia tất nhiên càng ngày càng nhiều, mặt khác, cũng vì Phương minh Viễn từ nhỏ đến lớn, nếu nói tất cả đầu tư đều không hề thất bại thì có thể là khuếch đại, nhưng dự án đầu tư quan trọng thì dự án nào không kiếm được đầy lời cơ chứ? Người ta thường nói, các công ty chuyên đầu tư nước ngoài có thể có một hai công ty thành công, cũng đủ khiến họ kiếm được đầy lợi nhuận, như Phương Minh Viễn quả đúng là biểu hiện nghịch thiên!

-Còn về tiền, hiện tại không tiện nói bao nhiêu. Nhưng nhiều tôi có thể cho cô vay, cô lấy cổ phần của công ty để gán nợ, sau đó lợi nhuận hàng năm khấu trừ cũng được!

Phương Minh Viễn vung tay nói.

Hai tay Vu Mẫn nâng cằm,hai mắt nhìn thẳng Phương minh Viễn, trong lời nói hơi run run nói:

-Tôi nói, ông em Minh Viễn ạ, anh đối xử tốt với tôi như vậy, thì phải lo cái giá nho đằng sau nhà anh có đổ không!

Vừa là giám đốc đài truyền hình, vừa có cổ phần trong nhà máy rượu khiến trong lòng Vu Mẫn hơi có cảm giác kỳ lạ.

-À?

Phương Minh Viễn ngơ ngác một lát, lời nói đùa cái giá nho đổ lúc đầu là từ anh ta mà ra tất nhiên anh hiểu ý của nó.

Phương Minh Viễn không kìm được đưa tay ra, lấy đũa gõ nhẹ lên đầu Vu Mẫn nói:

-Tôi chỉ sợ cô sau này trở thành giám đốc đài truyền hình Đồng Nghị rồi bị mấy viên đạn bọc đường xuyên thủng, làm mất mặt chú Tô của tôi thôi, cho nên trước tiên cho cô mấy phương châm dự phòng! Sau này, những kẻ muốn đút lót, nếu không đưa ra 1,8 triệu, Tiểu Mẫn cô không thèm liếc hắn một cái thì tôi đã yên tâm hoàn toàn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.