Trùm Tài Nguyên

Chương 236: Q.3 - Chương 236: Lễ vật lớn.






- Theo phóng viên thường trú tại Ảrập Saudi đưa tin, hôm nay, không quân Mỹ lại phái hai mươi bốn máy bay ném bom B52 từ Châu Âu đến sân bay ẢrậpSaudi, lúc này Mỹ đã tập kết các loại máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, tổng cộng là bốn trăm tám mươi bảy cái ở Trung Đông, đã vượt qua con số mà không quân Iraq có được. Đối với tin tức này, tổng tham mưu trưởng của không quân Iraq vẫn tin tưởng vào lực lượng không quân của họ, cam đoan có năng lực giữ cho không phận Iraq an toàn…

Từ radio trên máy bay truyền đến giọng ngọt ngào của MC.

“Saddam đúng là con vịt mục nát ở trong nồi, thịt mục nát mà miệng cũng cứng rắn lắm!” Phương Minh Viễn bĩu môi thầm nghĩ trong lòng. Không quân Iraq đã thể hiện muốn tranh giành quyền khống chế bầu trời với Iran, còn tiếp cận và đòi tranh giành với người Mỹ, thì đúng là người sống thọ muốn thắt cổ, sợ sống lâu quá hay sao. Nếu nói là máy bay Mig-29 của Liên Xô thì có lẽ còn có thể liều mạng với F-15, F-16 của người Mỹ, nhưng là người Iraq sao? Chỉ sợ là khiến cho phi công Mỹ tăng thêm chiến tích thôi.

Khai chiến chưa được bao lâu, hơn bốn trăm máy bay chiến đấu của Iraq ngoại trừ bị quân đội Mỹ đánh rơi, còn rất nhiều trốn ở Iran, còn lại cũng chỉ có thể tránh ở các nhà chứa máy bay, không dám cất cánh. Vậy cam kết giành được quyền khống chế bầu trời đâu? Máy bay chiến đấu của Mỹ bay trên bầu trời Iraq thấy còn dễ dàng sung sướng hơn là bay trên bầu trời Mỹ, tốt xấu gì trong nước Mỹ vẫn còn có những vùng cấm quân sự, nếu máy bay chiến đấu bay nhầm vào đó, còn có thể bị bắn rơi. Ở Iraq, binh sĩ Mỹ có thể tùy ý bay, kể cả hoàng cung của Saddam tại Baghdad cũng dám bay trên đầu.

Sau năm ngày ngây người ở Tiểu vương quốc Dubai, Phương Minh Viễn đã cáo từ Hoàng tử Mark và Hoàng tử Abdullah về nước, vốn dĩ hắn dự tính ở Trung Đông trong khoảng một tuần, xử lý xong hết mọi việc, thì sẽ nhanh chóng quay về Hồng Kông, sau đó quay về Bắc Kinh chuẩn bị khai giảng thi lại. Ông Tô đã nổi giận, biết hắn trốn học, cả thi cuối kỳ cũng không tham gia.

Mấy ngày ở Tiểu vương quốc Dubai, ngày nào Hoàng tử Marc và Hoàng tử Abdullah cũng dành khá nhiều thời gian cùng hắn du ngoạn ở Dubai, đương nhiên Phương Minh Viễn cũng chọn một ít sự kiện không quan trọng lắm và các sự kiện rất có khả năng phát sinh, nhưng dùng những lời nói mập mờ để nói cho hai người họ. Còn về chuyện hai người nghe hiểu được nhiều hay ít thì hắn cũng không quan tâm.

Tuy nhiên mặc dù là như vậy cũng khiến Hoàng tử Mark và Hoàng tử Abdullah cảm thấy được không ít cái lợi, cái đó gọi là người trong cuộc thường mê muội. Quan điểm của Phương Minh Viễn là chiến tranh vùng vịnh đã chấm dứt nhiều năm, thậm chí sau đó Saddam đáng thương còn bị treo cổ. Tổng kết thế cuộc mà nói, thì Hoàng tử Mark và Hoàng tử Abdullah nghe được tự nhiên cảm thấy Phương Minh Viễn có lối suy nghĩ của cao nhân, cao hơn một bậc.

Thường là đem một sự việc vô cùng đơn giản ra để hắn chia ra phân tích, thành ra rất nhiều vấn đề rắm rối. Tuy có đôi khi nghe cảm thấy có vẻ như là ăn nói bừa bãi, nhưng nếu phân tích nghiên cứu một cách cẩn thận thì lại cảm thấy những lời này cũng không phải là không thể.

Hai người càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy có lý, hình tượng của Phương Minh Viễn trong bọn họ tự nhiên là nước lên thì thuyền lên. Về chuyện Hoàng tử Mark quan tâm đến kế hoạch phát triển tương lai của Tiểu vương quốc Dubai, Phương Minh Viễn cũng lược thuật nói một ít nguyên tắc chỉ đạo trọng điểm cho anh ta nghe, tuy không nói tỉ mỉ nhưng xem ra đối với Hoàng Tử Marc như vậy là đủ rồi.

Là một quốc gia, bất kể là Tiểu vương quốc Dubai hay Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất, thực ra trong nước đều thiếu những chuyên gia trong phương diện này, có đôi khi, chỉ cần có người nói qua một chút đâm thủng tầng giấy cửa sổ này là đã đủ rồi, cụ thể chi tiết xử lý căn bản là không cần người ta phải quan tâm, tự nhiên sẽ có người cải tiến nâng cao đáng kể!

Trong lúc đó tự nhiên Hoàng tử Mark lại đưa ra quyền lợi cho Phương Minh Viễn. Ví dụ như là sau này Phương Minh Viễn có thể xây dựng ngân hàng ở Tiểu vương quốc Dubai, tuy rằng nói căn cứ theo pháp luật của Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất, người ngoại quốc không được chiếm cổ phần khống chế trong các công ty xí nghiệp thuộc Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất, nhưng trong đó không phải không có những cách lách luật. Hơn nữa Hoàng tử Mark còn đồng ý, nếu sau này chính phủ Tiểu vương quốc Dubai quyết định sẽ hỗ trợ dự án mới nào, Phương Minh Viễn sẽ có được quyền ưu tiên tham dự.

Thậm chí Hoàng tử Marc còn giao quyền sử dụng tòa cung điện trụ sở của chính anh ta cho Phương Minh Viễn sử dụng, sau này khi Phương Minh Viễn lại đến Dubai, hắn và khách mời của hắn có thể đến đó ở. Đây chính là một hành động không tầm thường. Chuyện này giống như là chính phủ Hoa Hạ cho phép một thương gia như hắn có thể mượn cố cung để tiếp khách vậy, làm người ta khó có thể tin được.

Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt khó mà tin được của các thương nhân trong nước khi hắn gặp gỡ họ sau này. Tuy nhiên Phương Minh Viễn rất vui với kết quả này, không gì hơn thế có thể chứng minh quan hệ chặt chẽ giữa hắn và những người cầm quyền của quốc gia này. Chuyện này không nghi ngờ gì là việc tốt khó mà dùng tiền tài mua được đối với tương lai khai thác thị trường Trung Đông của hắn sau này.

Tuy Hoàng tử Marc và Hoàng tử Abdullah cứ muốn giữ hắn lại không cho đi, nhưng Phương Minh Viễn khéo léo từ chối bọn họ kêu là vì nhớ nhà. Có điều đồng ý với bọn họ là sẽ duy trì liên hệ thường xuyên, khi nào có thời gian, sẽ lại đến Trung Đông du ngoạn. Cuối cùng Hoàng tử Marc và Hoàng tử Abdullah chỉ có thể tiếc nuối mà tiễn hắn đi, tuy nhiên bay giờ đang quay về Hồng Kông, hắn không ngồi máy bay của công ty hàng không, mà là máy bay riêng của Hoàng tử Mark.

Máy bay cũng không lớn lắm nhưng cũng đủ rộng rãi cho sáu người bọn họ bao gồm cả phi hành đoàn và người lái. Thậm chí bên trong còn có một căn phòng ngủ thoải mái và một văn phòng. Ý của Hoàng tử Mark là muốn tặng Phương Minh Viễn máy bay riêng này cùng với người lái và đội tiếp viên. Phương Minh Viễn suy nghĩ mãi nhưng cũng chỉ có thể đau lòng mà từ chối.

Trong nước quản lý máy bay rất nghiêm, chưa nói đến máy bay, chỉ riêng đưa người lái và đội tiếp viên vào trong nước thì sẽ mang đến phiền toái cỡ nào, mỗi lần muốn bay đều phải xin giấy phép hạng nhất, có thể khiến bao nhiêu hăng hái của Phương Minh Viễn biến mất hết.

Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không muốn để người dân chú ý, người đầu tiên ở Hoa Hạ có máy bay riêng không phải là vinh dự đối với Phương Minh Viễn, mà chính là sẽ mang đến phiền toái không đếm được, là quả bom hẹn giờ. Còn có thể đưa đến vô số con sói tham lam, lấy đủ các loại cớ oai phong lẫm liệt để cắn nuốt hết toàn bộ của cải xương máu của hắn.

Thuận buồm xuối gió, khoảng bốn giờ chiều bọn họ đã đáp xuống sân bay Hồng Kông, đến đón hắn ngoại trừ Phương Bân với nét mặt vui mừng, còn có mẹ con Vu Thu Hạ.

- Chị Thu Hạ, chú Út, làm sao hai người lại đến đây được?

Phương Minh Viễn ôm lấy Tình Nhi, kinh ngạc nói, hắn chỉ cho mỗi ông Quách biết là hôm nay hắn sẽ về Hồng Kông, nhưng cũng không nói cụ thể thời gian, làm sao bọn họ biết được?

- Hoàng tử Abdullah đã gọi điện tới, một lần nữa cảm ơn ông cụ đã hào phóng giúp đỡ, đồng thời cũng nói thời gian em cất cánh.

Vu Thu Hạ cười duyên dáng nói.

- Thằng nhóc này càng ngày càng được đấy, không ngờ chạy một chuyến đến Trung Đông lại làm quen liền một lúc hai hoàng tử!

Phương Bân kích động vỗ đầu Phương Minh Viễn nói, tổ tiên nhà họ Phương vẫn là nông dân, đến thế hệ ông Phương mới thoát ly được ruộng đồng, có thể quen biết được với Bộ trưởng Bộ đường sắt Tô Hoán Đông cũng có thể khiến Phương Bân hơi không tin nổi rồi. Không ngờ Phương Minh Viễn lại có thể kết quan hệ với hai thành viên hoàng thất của hai quốc gia Trung Đông, quả thực là khiến anh ta cảm thấy là tổ tiên nhà họ Phương đã nằm trong mộ cũng được thơm lây. Vinh quang như vậy, đừng nói là Chủ tịch huyện hay là Chủ tịch thành phố, ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng không có được.

Phương Minh Viễn cố nở nụ cười gượng gạo, chú Út hơi hưng phấn quá mức, biến thành cường điệu quá.

- Em đi mấy ngày, chuyện ở Hồng Kông vẫn tốt chứ?

Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi, đi ra bên ngoài rồi nói.

- Tất cả đều tốt, mấy ngày nay ông cụ vui lắm, cả ngày đều cười toe toét.

Tâm trạng ông cụ tốt, tâm trạng Vu Thu Hạ cũng tự nhiên tốt theo.

Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, tâm trạng của ông Quách hắn có thể tưởng tượng được, đổi là người khác tự dưng có được hơn mười tỷ đô la Mỹ từ trên trời rơi xuống, cũng sẽ cười đến không biết trời đất. Ông Quách vậy đã là tốt rồi, ít nhất không làm gì thất thố.

Đi ra đến cửa sân bay, một đoàn xe sang trọng đứng chờ bọn họ, BMW, Mercedes-Benz, Cadillac loại dài, phía sau còn có ba chiếc xe thể thao. Phương Minh Viễn nhận ra trong đó có một chiếc là Porsche, còn lại là hãng gì thì không rõ lắm, chỉ có điều, nhìn bề ngoài thì là xe tốt không thua kém gì Porsche.

Phương Minh Viễn không khỏi hơi kỳ lạ nhìn về phía Vu Thu Hạ, mấy xe thể thao này tuy tốt nhưng cũng không dùng để đón người được, Vu Thu Hạ mang chúng đến đây làm gì.

- Đừng nhìn chị, mấy chiếc xe đó không phải của chị, mà là của em đó!

Vu Thu Hạ lấy tay đẩy mặt Phương Minh Viễn quay lại.

- Của em sao?

Phương Minh Viễn lại càng thấy kỳ lạ, gần đây hắn đâu có bảo ai mua xe, nhất là loại xe thể thao xa hoa này! Vậy càng không thể!

- Của cháu đó!

Phương Bân ở bên kia cũng đáp lời

- Đều là của cháu đó!

Phương Minh Viễn liền càng mơ hồ, sáu chiếc xe này cộng lại cũng là một số tiền khá lớn, nếu là chính hắn mua thì sao chẳng có chút ấn tượng nào hết. Chẳng lẽ mấy ngày nay Lâm Liên ở Hồng Kông đã đi mua? Nghĩ đến đây, hắn mới chú ý đến là Lâm Liên không tới đón hắn.

- Em không cần nghĩ nữa, đây là quà của Hoàng tử Mark và Hoàng tử Abdullah tặng em đó, hôm qua đã vận chuyện đến Hồng Kông rồi.

Không thể không nói hai vị này đã chi ra một khoản kinh phí lớn, vì để đảm bảo đoàn xe này tới Hồng Kông trước Phương Minh Viễn, thì toàn bộ đều được vận chuyển bằng đường hàng không, và đã nộp tất cả các khoản lệ phí hải quan. Là do các nhân viên tại trú của Các tiểu vương quốc A-rập tại Hồng Kông đứng ra, chỉ trong thời gian một ngày mà hoàn thành tất cả các thủ tục.

- Sao?

Phương Minh Viễn không khỏi giật mình hoảng hốt. Không thể tưởng tượng được không tặng được máy bay thành công, hai người này lại chơi như vậy. Quà tặng này giá trị thật không khác gì đi cướp đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.