Trùm Tài Nguyên

Chương 174: Q.3 - Chương 174: Loạn mệnh của ông Phương.






Ngày 7 tháng 4 năm 1990 tên lửa “Trường chinh số 3” do Hoa Hạ tự nghiên cứu được chuyển đến Trung tâm phóng vệ tinh Tây Xương, đưa vệ tinh Asia-1 của công ty Hughes nước Mỹ lên quỹ đạo, đây là lần đầu tiên tên lửa vận chuyển của Hoa Hạ hoàn thành các vệ tinh thương mại phục vụ nước ngoài. Kể từ đó, tên lửa vận chuyển của Hoa Hạ tham gia vào kinh doanh quốc tế.

Ngày 24 tháng 4 năm 1990, kính viễn vọng Hubble từ Mỹ phát hiện tàu con thoi được phóng lên quỹ đạo trái đất.

Ngày 18 tháng 5 năm 1990, Latvia đã được pháp viện tối cao Liên Xô thông qua tuyên bố về sự phục hồi của Latvia, đổi tên nước là Nước cộng hòa Latvia, khôi phục hiến pháp nước cộng hòa năm 1922, tuyên bố hiến pháp và pháp luật của Liên Xô không có hiệu lực ở Latvia.

Phương Minh Viễn lật xem “Tham khảo tin tức” gần đây, trong lòng rất vui mừng, cho dù hắn tái sinh nhưng tình hình chung của thế giới cũng vẫn đang nhịp bước về phía trước như kiếp trước. Theo sự kiện Latvia được thông qua tuyên ngôn khôi phục độc lập, có thể nói, Liên Xô giải thể, một sự kiên lớn chấn động thế giới trong kiếp trước này đã dần lộ diện.

Phương Minh Viễn trong lòng tính toán một chút, nếu như mình nhớ không nhầm, trong một năm này còn có thêm không ít sự kiện. Chiến tranh vùng vịnh thì không cần phải nói, chiến tranh Iran Iraq cũng sắp chấm dứt, tin rằng không bao lâu nữa thì Saddam sẽ phải thất vọng thôi, sẽ phải đem hết tâm trí đặt vào người hàng xóm giàu có. Kế tiếp chính là Đông và Tây Đức sát nhập, World Cup và Á vận hội, còn thành lập sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải, những cổ phiếu trong tay mình kia cũng đã tới thời điểm phóng thẳng lên trời rồi.

- Tiểu Viễn, Tiểu Viễn?

Dưới tầng truyền đến thanh âm của bà nội.

Phương Minh Viễn lúc này mới đột nhiên nhớ tới, hôm nay mình đã hứa cùng ông bà nội đi công viên Ly Sơn chơi, vội vàng thu thập báo chí lộn xộn trên bàn một chút, đứng dậy chạy nhanh xuống lầu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai vợ chồng ông cụ Phương đang ở dưới lầu ngồi trên sô pha, Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên ngồi bên cạnh.

- Tiểu Viễn, có phải cháu lại quên chuyện ngày hôm qua đã hứa với chúng ta không?

Bà nội cố ý nghiêm mặt nói.

- Sao có thể, sáng sớm con đã nói với anh Trần, để anh ấy chuẩn bị xe. Bà nội, con xem báo, xem xem có chuyện gì mới không.

Phương Minh Viễn vội vàng mang theo khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh bà nội nói.

- Tiểu Viễn, tiền kiếm không hết, chúng ta có thể được như hiện tại, đã là chuyện mà ta và bà nội con nằm mơ cũng không nghĩ tới, cho nên chúng ta rất thấy đủ, đối với các con cũng không có yêu cầu khác. Tiểu Viễn, con còn trẻ, thời gian có được không nên dùng hết vào kiếm tiền. Phải đi ra ngoài nhiều một chút, chơi nhiều một chút.

Ông Phương hiền lành vỗ vỗ tay Phương Minh Viễn nói. Cháu trai này của mình, chính là mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất cho nhà họ Phương, tất cả hiện giờ, vài năm trước, hai vợ chồng ông cụ Phương nghĩ cũng không dám nghĩ. Chẳng những đứa con út chạy tới Hongkong, ngay cả vợ chồng hai đứa con gái cũng đã thành cán bộ nhỏ của cơ quan chính phủ thành phố Phụng Nguyên. Con cả nhận thầu phân xưởng của nhà máy, nghe nói đơn đặt hàng đã sắp xếp đến sang năm. Con thứ hai cũng đã tiến vào siêu thị Carrefour, có thể nói tương lai của thế hệ thứ hai nhà họ Phương đều rất sáng lạn.

Đối với những người già mà nói, con cháu của bọn họ có tiền đồ, đó là chuyện tốt hơn bất cứ chuyện gì. Nhớ lại lúc ấy, chỉ là ba bốn năm trước, hai người còn đang phát sầu vì công việc của thằng con út, hai người luôn có một loại cảm giác giống như đang ở trong mộng.

Hơn nữa hiện giờ hai người trở lại Bình Xuyên, trở lại thị trấn Hải Trang, vậy cũng là nhân vật tai to mặt lớn rồi, đừng nói những lãnh đạo trong nhà máy, cho dù lãnh đạo thị trấn, lãnh đạo huyện khi đối mặt với bọn họ một cũng cụ Phương, hai cũng cụ Phương, không ai dám ở trước mặt bọn họ bày ra kiểu cách nhà quan, đối xử như vậy ban đầu còn khiến hai người có chút được chiều quá hóa sợ. Ông Phương công tác ở trong nhà máy cả đời, mặc dù có tư cách lão thành, nhưng vẫn chỉ là công nhân, có khi nào thấy qua những lãnh đạo nhà máy cao cao tại thượng này hỏi han ân cần với bọn họ như vậy. Mặc dù biết rõ, những việc này chẳng qua chỉ là chuyện thể diện, nhưng người sống ở trên đời, lại có mấy người có thể không để ý những điều này?

Chỉ là hai người rất tự hào về Phương Minh Viễn, nhưng thấy hắn bận rộn cả ngày lại đau lòng không ngừng. Đứa trẻ khác ở tuổi này vẫn ngồi trong trường học, hưởng thụ tuổi thơ vô tư hồn nhiên của mình, nhưng đứa cháu này của mình, lại phải đến chống đỡ toàn bộ nhà họ Phương. Mỗi khi buổi tối nhìn thấy thư phòng của Phương Minh Viễn vẫn sáng đèn, trong lòng hai người lại có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Lần này, Phương Minh Viễn từ Bắc Kinh trở về, hết việc này lại tới việc khác, mặc dù có một số việc hai cụ cũng không biết, nhưng chỉ với những gì đã biết, cũng đã khiến hai người đau lòng không ngừng, những áp lực này, vốn đều phải do những người trưởng thành bọn họ đến gánh vác, thế nhưng lại đều đặt ở trên đôi vai non nớt của Phương Minh Viễn.

Lần này đi công viên Ly Sơn, kỳ thực đối với hai người mà nói cũng không quan trọng, vẫn ở gần Ly Sơn, ngày bình thường hai lão cũng không có việc gì, trong nhà cũng có xe và bảo mẫu, bảo an, còn không phải khi nào muốn đi liền có thể đi sao. Kỳ thực chính là muốn Phương Minh Viễn cùng đi ra ngoài khuây khỏa, tạm thời bỏ qua những công việc phức tạp kia. Phương Minh Viễn làm sao có thể không rõ dụng ý của hai người, tự nhiên là đầy miệng đáp ứng.

- Hơn nữa, cô Vũ Điền đến Phụng Nguyên lâu như vậy, tốt xấu gì cũng là khách ở xa tới, con cũng không cùng người ta đi xung quanh một chút, xem phong cảnh của Phụng Nguyên, cả ngày con cứ vội vàng công việc, công việc làm cả đời cũng không xong.

Bà nội cũng trách móc nói.

Phương Minh Viễn trừng mắt nhìn Vũ Điền Quang Ly một cái, cô còn cần người đi cùng? Mặc dù Vũ Điền Trọng đã đi rồi, nhưng vẫn lưu lại cho nàng mấy vệ sĩ, tiếng Hán của cô nói cũng không tồi, Phụng Nguyên cũng không phải tới lần đầu, còn có thể không đi được đâu chứ? Tuy nhiên bà nội nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể khúm núm gật đầu xác nhận. Nhìn Vũ Điền Quang Ly che miệng cười thầm, đây quả là đậu phụ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Vu Thu Hạ ở Hongkong đã mua cho Phương Minh Viễn hai chiếc Mercedes-Benz, đã đưa tới Phụng Nguyên, treo lên hai biển số xe của Dương Quân Nghĩa đưa tới, một chiếc để lại cho Tôn Chiếu Luân dùng, một chiếc khác hôm nay được điều đến đây. Trần Trung vẫn lái xe như cũ, Phương Minh Viễn ngồi ở ghế lái phụ, Lâm Liên vốn định ngồi xe sau, sau lại cùng Vũ Điền Quang Ly bị bà nội lôi lên xe. Dù sao bốn người cũng không béo, ghế sau của Mercedes-Benz lại tương đối rộng, cũng không chật lắm.

Bà nội đây vẫn là lần đầu tiên ngồi Mercedes-Benz, sau khi lên xe lại không ngớt khen ngợi:

- Xe này tốt hơn Santana của chúng ta trước đây, ngồi thật thoải mái, xe đi cũng ổn.

Vũ Điền Quang Ly mỉm cười nói:

- Bà nội, tiền nào của nấy. Xe này chính là nhập khẩu từ Đức, một chiếc xe tính cả thuế quan phải...

- Cô Vũ Điền, cô mấy lần đến Phụng Nguyên đều không đi công viên Ly Sơn sao?

Phương Minh Viễn vội vàng ngắt lời Vũ Điền Quang Ly. Nói đùa gì chứ, nếu để bà nội biết chiếc xe nhập khẩu này giá hơn một triệu tệ, bà khẳng định sẽ đứng ngồi không yên. Khi mình không có ở đây, ở tỉnh Tần Tây và ở công ty không có quý khách gì đến, chiếc xe này liền chủ yếu là hai cụ sử dụng, nếu bà nội bởi vì lời nói của Vũ Điền Quang Ly mà tâm lý nặng nề, lại phải thuyết phục bà, việc đó lại càng phiền toái hơn.

- Aso đi cùng tôi một lần, chỉ có điều không đi tới đỉnh núi của Ly Sơn. Tôi nghe nói, nơi đó còn có một tòa phong hỏa đài (đốt lửa hiệu) cổ, có phải không?

Vũ Điền Quang Ly có chút ngạc nhiên khi Phương Minh Viễn đột nhiên ngắt lời, thế nhưng vẫn đáp. Từ khi cô ở huyện Bình Xuyên thành lập thu mua mứt hồng đến này, đối với lịch sử của tỉnh Tần Tây, cô đã chú ý hơn không ít, mà phong hỏa hí chư hầu (*) lại là chuyện xưa của Hoa Hạ mà cô thích nhất.

(*): Mọi người tìm hiểu thêm: CHÂU U VƯƠNG - NỔI LỬA “ĐÀI TIN” TRÊU GẠT CHƯ HẦU - YuMe.vn

- Vậy chỉ sợ hôm nay cô vẫn không thể đi lên, đó chỉ là một cái đài đá từ dưới đất chui lên.

Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói, những năm chín mươi, Ly Sơn còn chưa có cáp treo, muốn lên xem phải dựa vào hai chân, mặc dù Ly Sơn không tính là cao, nhưng muốn leo lên cũng phải phí khí lực một phen. Mình phải đi cùng ông bà nội, cũng không có phần rãnh rỗi kia đi cùng cô. Hắn nhìn Lâm Liên, nếu cô muốn hoạt động, nguyên ý leo lên, Vũ Điền Quang Ly ngược lại có thể thêm một người bạn. Di chỉ phong hỏa đài kia, trong kiếp trước hắn đã từng lên xem, kết quả là hoàn toàn thất vọng, đã hoàn toàn không nhìn ra phong thái năm xưa.

- Cái gì đài đá chui từ dưới đất lên! Đó là di chỉ lịch sử, thứ của thời kỳ Tây Chu lưu lại, đến bây giờ còn có thể để ngươi nhìn đến, cũng rất không dễ dàng!

Ông Phương nhẹ nhàng gõ đầu Phương Minh Viễn một cái, thổi râu trừng mắt nói. Ông cụ Phương luôn vì quê hương mình mà cảm thấy tự hào. Ở thời kỳ Thương Chu, ở trên mảnh thổ địa này của tỉnh Tần Tây, cũng đã có người sinh sống, mà trong cùng thời kỳ, phần lớn quốc gia trên thế giới vẫn còn đang ở trong hoang dã.

- Vâng vâng vâng, con biết. Con biết!

Phương Minh Viễn ôm đầu vẻ mặt đau khổ nói.

- Ông già mắc dịch kia, không được đánh đầu của đứa nhỏ, đánh si ngốc thì làm sao?

Bà nội kéo lấy cánh tay của ông Phương nhẹ giọng trách móc.

- Tôi có dùng sức đâu?

Ông Phương dở khóc dở cười nhìn người bạn đời nói. Ông chưa dùng sức nha, nói là đánh, chẳng qua là nhẹ nhàng vỗ một chút, ngay cả lực chụp muỗi còn không có.

- Tôi mặc kệ, dù sao tôi nhìn thấy ông đánh đầu của Tiểu Viễn, không được đánh đầu của đứa nhỏ. Khi anh em Phương Bân còn nhỏ, đã bị ông đánh vào đầu, ông xem xem, có ai thông minh như Tiểu Viễn không?

Bà nội than thở.

- Được được được, tôi không đánh đầu nó.

Ông Phương bất đắc dĩ giơ tay nói, nghĩ thầm việc này cũng có thể kéo đến liên quan với mình.

Phương Minh Viễn cố gắng nén cười, mình thông minh chính là không có nửa điểm quan hệ với đánh hay không đánh vào đầu, tuy nhiên hắn cũng sẽ không ngốc đi phản bác lời của bà nội.

- Cười cái gì mà cười, ừ, lát nữa cháu cùng cô Vũ Điền Quang Ly đi xem phong hỏa đài, cho hết lòng chủ nhà.

Ông Phương nói một câu, Phương Minh Viễn lập tức mặt mũi choáng váng.

- Ông nội, vậy...

- Vậy cái gì, có đi hay không?

Ông thổi râu trừng mắt hỏi.

- Đi, cháu đi còn không được sao?

Phương Minh Viễn trừng mắt nhìn Vũ Điền Quang Ly đang âm thầm cười trộm không ngừng, đều là cái cô mặt dày này, không có chuyện gì lại nói đến phong hỏa đài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.