-Tôi nói với ông chủ Thi, anh làm như thế là không được, đừng có “ngồi mãi trên bồn cầu không chịu nhả ra thế”.
Dương Thụ Thành đắc ý cười nói:
-Thái độ này của anh sẽ bất lợi cho việc giao lưu giữa Hong Kong và Đại Lục đấy, tôi quay về chẳng nhẽ lại nói rằng phải đối mặt với những thái độ như thế này của anh.
Ông ta rõ ràng là rất đắc ý, vốn ở Hong Kong ông ta chỉ là một cán bộ cao cấp của công ty Á Đông, tuy tiền kiếm được cũng không ít, nhưng ở Hong Kong công ty Á Đông chẳng qua cũng chỉ là một công ty có quy mô vừa, trong ngành cũng chẳng có địa vị gì.
Nhưng sau khi đến Phụng Nguyên, ông ta đột nhiên phát hiện ra rằng địa vị của mình bỗng chốc đã được nâng lên, không những được cán bộ thành phố đón tiếp thân mật, hơn nữa đi đến đâu cũng được ưu đãi, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ. Không cần nói đến cái khác, chỉ nói lúc quay phim có xe cảnh sát hộ tống đến nơi làm phim, bên cạnh lại còn sắp xếp cảnh sát đến giữ trật tự, điều này ở Hong Kong là không thể có. Bỗng chốc làm cho vị phó tổng Dương Thụ Thành này cảm thấy Đại Lục quả thật rất tốt, đến đây mình mới có được cảm giác là người cấp cao.
Điều làm ông ta cảm thấy không vui đó là, ông ta đã chọn được một địa điểm quay ưng ý thì lại bị Thi Chí Huy xin trước, mặc dù qua sự hòa giả của chính quyền địa phương Thi Chí Huy đã nhượng bộ, nhưng chỉ ngần ấy nhượng bộ không thể làm cho Dương Thụ Thành cảm thấy hài lòng, cả một đoàn làm phim còn ở lại Phụng Nguyên một ngày thì còn phải tiêu tốn tiền một ngày, tuy rằng giá cả ở Phụng Nguyên so với Hong Kong có thể nói là khá rẻ nhưng những người này sống ở Hong Kong đã quen rồi hơn nữa lại không thích nghi với thời tiết của vùng Đông Bắc này.
Vì để độc chiếm được nơi này, tăng tốc độ quay phim lên, ông ta cũng đã không ít lần phàn nàn với chính quyền địa phương, nhưng hình như Thi Chí Huy cũng không phải là kẻ có lai lịch tầm thường, mấy quan chức địa phương tuy rằng biểu hiện sự thông cảm với ông ta nhưng lại không hề nói rằng sẽ đuổi mấy người Thi Chí Huy đi, điều này làm Dương Thụ Thành rất không vui. Ông ta cũng đã nghĩ đến chuyện dùng tiền để dọn đường, nhưng Thi Chí Huy thì lại đối với bọn họ là cực kỳ bất mãn, thế thì làm sao mà chấp nhận cái cách mà xem ra như có vài phần làm nhục này được. Kết quả là quan hệ giữa hai bên càng ngày càng căng.
-Người Hong Kong thì sao. Bạn đến thì có rượu quý, chó đến thì có đả cẩu bổng! Tổng giám đốc Dương, tôi nghĩ ông cũng chẳng đủ tư cách để đại diện cho toàn thể nhân dân Hong Kong được đâu nhỉ? Hoặc là ông quay về cố kiếm lấy cái chức thống đốc rồi hãy đến đây đại biểu cho nhân dân Hong Kong phát ngôn.
Thi Chí Huy không chút khách khí nói. Loại người róc da hổ làm cờ thế này anh ta đã gặp nhiều rồi, nhãi ranh tưởng mình là loại dân tộc trên miền núi mới xuống chắc, tưởng chụp mũ cho mình thì mình sẽ sợ hả, đừng có mơ!
-Chúng tôi rất hoan nghênh “anh em” quay về nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể được phép đặt mông ngồi lên đầu chúng tôi!
Thi Chí Huy cười nhạt nói.
-Tổng giám đốc Dương, tôi còn có việc thứ lỗi không thể tiếp chuyện được! Nếu như các ông muốn vào quay phim thì đợi sau ba giờ đi!
Đối với cái kiểu nói chuyện cứ hết câu là kéo trễ môi ra của người Hong Kong, Thi Chí Huy nghe xong cũng cảm thấy đau đầu. Nói xong, anh ta kéo Phương Minh Viễn nghênh ngang đi không để cho Dương Thụ Thành có cơ hội nói thêm lời nào nữa.
-Cậu!
Dương Thụ Thành không thể ngờ rằng Thi Chí Huy lại có thể làm mất mặt ông ta ngay tại trận như vậy, ông ta sượng mặt chửi vài câu nhưng cũng đành bất lực.
- Đúng là đồ thối!
Nhưng công việc chưa xong thì Dương Thụ Thành cũng không thể đi được, nửa ngày này đối với ông ta mà nói là thời gian quyết định. Theo như kế hoạch, quay xong những cảnh này công việc quay phim có thể dừng một thời gian, một bộ phận phim sẽ được chuyển về Hong Kong, sau đó sẽ căn cứ vào ý kiến của bên đó để quyết định xem có cần phải quay một số đoạn bổ sung hay không. Nhưng hôm nay nếu quay không xong thì theo dự báo thời tiết mấy ngày tới thời tiết của Phụng Nguyên không được tốt, nếu không phải có gió to thì là có mưa, mưa ở cao nguyên Hoàng Thổ không giống như Hong Kong, nơi nào cũng đầy bùn lầy, không thể quay phim được, trận này ít nhất phải là mấy ngày.
Vì để đạt được mục đích, sau khi biết được kế hoạch quay phim của Thi Chí Huy ông ta đã đắc ý gặp vị diễn viên mà Thi Chí Huy đã mời, dùng một khoản tiền hậu hĩnh ba nghìn nhân dân tệ để mua chuộc cô ta vắng mặt trong buổi quay phim của Thi Chí Huy. Ông ta nghĩ rằng nếu như vậy thì với yêu cầu của ông ta Thi Chí Huy sẽ không tiện cự tuyệt, đến lúc đó mấy quan chức kia cũng dễ mở miệng hơn. Nhưng thật không ngờ thái độ của Thi Chí Huy lại kiên quyết như vậy.
Ông ta giơ tay ra, người thư ký đứng bên cạnh liền đưa điện thoại di động.
- Alo, chủ nhiệm Tần phải không ạ, là tôi Dương Thụ Thành đây. Ôi chao, bên tôi đang gặp một chút rắc rối.
-Được được được, tôi chờ anh.
Dương Thụ Thành tắt máy tiện tay đưa luôn cho thư ký. Ông ta không thèm nhìn Dương Hải Đông đi thẳng đến đoàn phim của Thi Chí Huy.
-Thật là vô vị, sao tôi cảm thấy hình như đây là do bọn họ làm ẩu.
Vũ Điền Quang Ly đi ra phía ngoài nói nhỏ với Lâm Liên.
- Ở những năm ba mươi bốn mươi, những thương nhân Hoa Hạ làm gì có đi giày da? Mặc áo khoác dài mà thỉnh thoảng lại để lộ ra đôi giày da, thật là không được chuyện nghiệp cho lắm đúng không? Lại còn cái người đóng vai nhà báo Nhật Bản này nữa, tôi thật sự thắc mắc là không biết cô ta đã từng đóng phim bao giờ chưa? Sao mà đến một chút kiến thức cơ bản cô ta cũng không biết.
Lâm Liên bất đắc dĩ nhếch miệng, Vũ Điền Quang Ly từ nãy giờ luôn miệng chê đoàn làm phim nào là hóa trang không đẹp, nào là diễn không tốt nếu không thì là đạo cụ có vấn đề, mà chẳng nói được câu nào tốt. May mà giọng không lớn, những người trong đoàn làm phim thì nhìn thấy Thi Chí Huy và Phương Minh Viễn đi lại nên đang nói chuyện với bọn họ vì vậy cũng không để ý đến các cô. Nhưng dung mạo của hai người cũng làm không ít người trong đoàn làm phim cảm thấy kinh ngạc.
-Dừng! Thư ký Lữ, đây là đóng phim đóng phim, cô phải diễn đi chứ, cô phải nhập vai vòa nhân vật. Hơn nữa đây là lời thoại, không phải là cô đang lên bục đọc báo cáo! Ít nhất cô cũng phải cho ít ngữ khí vào chứ? Phải có chút nhịp điệu chứ!
Đạo diễn bực mình đập đập kịch bản trong tay quát lên. Không biết ông giám đốc này nghĩ thế nào, diễn viên không đến thì cũng không thể đưa thư ký của mình ra thế chỗ được chứ. Cô này tuy cũng rất xinh, nhưng nhìn là biết không thể đóng phim được! Chỉ có điều cầm tiền của người ta thì phải làm việc, ông ta cũng nghe phong thanh rằng giám đốc Thi này ở Bắc Kinh cũng rất có tầm ảnh hưởng vì vậy dù trong lòng không vui cũng không biểu hiện ra ngoài. Nhưng nhìn cô ta diễn thật đúng như là bị tra tấn!
Thư ký Lữ như sắp khóc đến nơi, tuy rằng cô ta tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, nhưng sinh viên đại học Bắc Kinh cũng không phải là siêu nhân không gì là không làm được. Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ đóng phim, bị giám đốc bắt ép, lại còn bị đạo diễn không ngừng khiển trách, bây giờ cô ta đâm ra chân tay luống cuống làm gì cũng không đúng.
-Em thấy thế có được không?
Thi Chí Huy đứng ở một góc phim trường hỏi có chút không kiến quyết. Mệnh lệnh tuy là anh ta ra, nhưng chủ ý này lại là của Phương Minh Viễn.
-Có lẽ là được, đợi đến lúc cô ta không thể xem được nữa.
Phương Minh Viễn nói một cách không chắc chắn. Lần này hắn cũng như là đánh bạc thôi.
-Ông Hồng, tôi hy vọng ông có thể hiểu.
Sau khi bị đạo diễn thúc dục thư ký Lữ lại bắt đầu diễn lại một lần nữa.