Trùm Tài Nguyên

Chương 157: Q.2 - Chương 157: Nghĩ mà sợ.






“Giám đốc Tôn”! Trong phòng riêng mọi người đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Tôn Chiếu Luân, ngay cả Phương Minh Viễn cũng không ngoại lệ. Tuy hắn biết Tôn Chiếu Luân ở Hong Kong tùng đảm nhiệm chức vụ lãng đạo mấy công ty khổng lồ, nhưng cụ thể là gì thì do Tôn Chiếu Luân không nói đến, hắn tất nhiên cũng không hỏi nhiều, phải tôn trọng quyền riêng tư của người khác chứ.

- Anh biết tôi sao?

Tôn Chiếu Luân trở thành tâm điểm của mọi người cũng đang ngơ ngác. Không ngờ tùy tiện ăn bữa cơm cũng có thể gặp người quen cũ ở đấy. Nhưng anh ta nhìn tời nhìn lui, nhìn trái nhìn phải cũng không thể nghĩ ra mình gặp ông chủ Quách này ở đâu.

- Giám đốc Tôn đúng là người sang thì hay quên nha.

Ông chủ Quách kia cười nói:

- Ba năm trước, lúc anh nhận chức ở trung tâm Bách An, tôi là chủ Mỹ Thực Thiên Địa trên tầng thượng. Có lần, trong trung tâm thương mại có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng nhờ anh đã giúp đỡ tôi. Nếu lần đó không được Giám đốc Tôn giúp đỡ, tôi đã phải mất hơn một trăm ngàn đô la Hong Kong. Ân tình của anh tôi luôn ghi nhớ trong lòng.

Tôn Chiếu Luân dường như đã có chút ấn tượng. Anh ta vỗ trán, ngập ngừng nói:

- Anh là Quách … Quách Đông Minh phải không?

Quách Đông Minh vui mừng cầm tay Tôn Chiếu Luân, mặt tươi như hoa cúc nở nói:

- Ôi, anh Tôn, cuối cùng anh cũng nhớ ra tôi. Tôi chính là Quách Đông Minh đây.

Ông ta rất hưng phấn, không giỏi tiếng Quan Thoại lắm. Nói tiếng phổ thông khiến người ta không hiểu ra sao cả, nhưng toàn bộ vẻ mặt đều khiên người ta thấy đây là chuyện tốt. Tôn Chiếu Luân lúc này mới nhận ra, trùng hợp đây là người đàn ông trung niên mấy năm trước.

- Anh Quách, sao anh lại đến Bình Thủy này?

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tôn Chiếu Luân lại tò mò hỏi.

Quách Đông Minh cười gượng nói:

- Anh Tôn, có việc anh không biết. Lần đó tôi có xích mích với trung tâm Bách An, tuy là có anh dàn xếp, xem như giải quyết thỏa đáng. Nhưng sau đó anh rời khỏi Bách An đến Phú Lệ Vinh Thương để nhận chức cửa hàng trưởng, tôi ở lại Bách An thấy sống không nổi, bèn đem cửa hàng chuyển nhượng cho người khác, cầm số tiền này cũng không biết làm gì. Sau đó ngẫu nhiên tôi kết bạn với một người Bình Thủy đi Hong Kong thăm bạn. Anh ta nói hiện giờ, thị trường ẩm thực trong nước cũng rất phát triển, sau đó tôi và anh ấy cùng nhau đến Bình Thủy, xây dựng một nhà hàng chuyên bán món Quảng Đông mang đến Tần Tây. Kết quả là như bây giờ, tôi ở đây gây dựng lại sự nghiệp, xây dựng nên “Lầu Bình Thủy” này.

- Ừ, xem ra cuộc sống của anh Quách cũng không tệ.

Tôn Chiếu Luân mỉm cười nói. Hiện giờ Lấu Bình Thủy đã là một khách sạnh xa hoa nhất thành phố, bỏ rất xa địa vị xã hội của Quách Đông Minh lúc ở Hong Kong.

- Anh Tôn sao cũng đến Tần Tây vậy? Có kinh doanh gì không?

Quách Đông Minh hỏi.

- Ha ha…không có kinh doanh gì cả. Tôi được mợ Hai của tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị nhờ đến làm việc cho cậu Phương ở huyện Bình Xuyên, nay là Tổng giám đốc siêu thị Carrefour.

- Mợ Hai của tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị? Là cô Vu Thu Hạ sao?

Quách Đông Minh hỏi với vẻ mặt khiếp sợ.

- Đương nhiên!

Trong câu trả lời của Tôn Chiếu Luân có vài phần đắc ý.

- Ôi trời! Đông Minh phải chúc mừng anh Tôn rồi, đây chính là quý nhân coi trọng anh rồi.

Quách Đông Minh đứng dậy, nhìn trên bàn, mang một ly trà đến:

- Anh Tôn, Đông Minh lấy trà thay rượu, kính anh Tôn, Tôn tổng giám đốc một ly. Có cô Vu quan tâm, tổng giám đốc Tôn sau này sẽ thăng chức rất nhanh, bay tới mây xanh. Giám đốc Trịnh, hôm nay tôi mời, tẩy trần cho tổng giám đốc Tôn.

Hai người này nói chuyện toàn bằng tiếng Quan Thoại. Những người khác tuy hơi khó nghe nhưng hoàn toàn hiểu rõ. Trịnh Quân thầm giật mình. Nên biết rằng Quách Đông Minh, hiện giờ ở Bình Thủy, cũng không phải người tầm thường. Là ông chủ của khách sạn cao cấp nhất ở Bình Thủy, lại là thương nhân Hong Kong, ngay cả chủ tịch thành ủy thấy ông ta cũng phải khách sáo vài phần. Nhưng nhìn dáng vẻ ông ta bây giờ, hẳn là vị giám đốc Tôn này ở Hong Kong còn có địa vị cao hơn ông ta. Không khó nghe ra trong giọng điệu của Quách Đông Minh rất sung kính tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị. Phương Minh Viễn nhờ phúc của Quách Thị mà mời được một người như thế cũng rất may mắn. Nhưng gã cũng thấy kỳ lạ, Tôn Chiếu Luân này sao lại chấp nhận đến huyện Bình Xuyên làm một giám đốc nhỏ bé như thế? Nhưng trước mặt Phương Minh Viễn gã cũng ngại hỏi thêm.

- Ôi ôi.. ông chủ Quách, sao thế được, hôm nay tôi muốn tiếp đãi mấy người cậu Phương, nếu anh muốn mời, còn tôi tính sao?

Trịnh Quân vội vàng ngắt lời.

- Thôi Giám đốc Trịnh, ở thành phố Bình Thủy này anh còn nhiều chỗ mà, anh có thể mời mọi người ở chỗ khác. Giờ đã tới chỗ tôi rồi, tôi không tiếp đãi anh Tôn tử tế, sau này còn mặt mũi nào quay về Hong Kong?

Quách Đông Minh không chịu thua chút nào, kiên trì nói:

- Đời người có bốn niềm vui, nơi đất khách gặp bạn cũ, chẳng lẽ giám đốc Trịnh không tán thành. Tôi không được phép sao?

Cuối cùng, Tôn Chiếu Luân hòa giải, lúc này xem như Quách Đông Minh mời khách, còn Trịnh Quân thì sẽ tìm cơ hội khác sau này.

Đến lúc này Tôn Chiếu Luân mới rảnh rỗi giới thiệu Quách Đông Minh với mọi người. Sau khi biết được Tôn Chiếu Luân đang làm việc cho người thiếu niên ngồi kia, tuy trên mặt Quách Đông Minh không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng đang dậy sóng. Phương Minh Viễn còn quá trẻ, trẻ đến nỗi ông ta không tin được, nhưng dáng vẻ cung kính của Tôn Chiếu Luân không phải giả vờ, nên ông ta nửa tin nửa ngờ.

Sau tiết mục này, Trịnh Quân lại càng xem trọng Phương Minh Viễn. Người có thể làm cho Quách Đông Minh cung kính như vậy, không ngờ chỉ là cấp dưới của hắn. Gã tự cảm thấy may mắn, có thể giải quyết mâu thuẫn giữa mình và nhà họ Phương thật là chuyện may mắn. Nếu không, cho dù cuối cùng nhà họ Phương không làm gì được mình thì mình cũng đã có thêm một địch thủ lớn.

Bữa cơm này có tấm lòng của Quách Đông Minh và Trịnh Quân nên cả khách và chủ đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong. Trịnh Quân đi cùng đoàn người của Phương Minh Viễn đến bệnh viện quân khu, hỏi thăm Trần Quân Khoa. Đã có kết quả kiểm tra. Xương sườn thứ hai bên phải của Trần Quân Khoa có kẽ nứt, đầu của anh ta cũng có chấn động nhỏ. Kết quả này khiến hai người Lý Quang Vũ và Lý Quang Dực tức giận không ngừng.

Lúc này Cục cảnh sát Bình Thủy và Cục cảnh sát đường sắt tỉnh Tần Tây cũng đã phái người tới, tiếp nhận đám người Hạ Đông Bằng, đợi pháp luật xét xử.

Việc đã giải quyết xong, mấy người Phương Minh Viễn cũng không định ở lại Bình Thủy lâu hơn. Trần Quân Khoa thương tích khá nặng, vì an toàn nên để anh ta nằm lại bệnh viện quân khu Bình Thủy để bệnh viện theo dõi vài ngày, có Lý Quang Dực chăm sóc,mọi người cũng không còn lo lắng gì nữa. Vả lại Phương Minh Viễn còn hứa, nếu theo dõi không có tổn thương gì khác thì sẽ cho xe đến đón anh ta quay về Bình Xuyên. Nếu thời gian theo dõi hơn ba ngày, sẽ cho xe đưa người nhà Trần Quân Khoa đến thăm anh ta. Trần Quân Khoa tất nhiên vô cùng cảm kích.

Trịnh Quân tuy giữ lại mãi, nhưng mấy người Phương Minh Viễn còn vướng bận tình hình ở huyện Bình Xuyên nên không lòng dạ nào ở lại. Cuối cùng Trịnh Quân chỉ có thể hẹn, lần sau nếu Phương Minh Viễn có đến Bình Thủy, nhất định gã phải làm chủ nhà.

Một trăm năm mươi ngàn hàng hóa kia, Phương Minh Viễn đề nghị để lại một phần, trong đó có cả các loại đồ điện mà Trịnh Quân trông đỏ cả mắt. Phương Minh Viễn làm thế khiến Trịnh Quân không khỏi cảm kích trong lòng. Phương Minh Viễn hiểu rõ, cho dù Trịnh Quân đóng vai gì ở đây, việc xử lý Hạ Đông Bằng cũng đủ cảnh cáo kẻ bất lương. Mình đã đồng ý chuyển nhượng hàng cho Trịnh Quân xem như làm người tốt một phen. Như vậy ngày sau có việc gì cần đến Trịnh Quân hay là người chống lưng cho gã cũng dễ lên tie61ng.

Trịnh Quân lái xe đưa đoàn người Phương Minh Viễn ra khỏi nội thành Bình Thủy mới quay lại văn phòng của gã ở cửa hàng Bình Thủy.

Vừa vào cửa, thư ký đã báo cho gã biết vừa rồi có Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ngôn Chí gọi điện thoại cho gã. Trịnh Quân phỏng đoán là vì chuyện của Hạ Đông Bằng, vội vàng gọi điện cho cha gã.

- Quân Nhi, chuyện nhà họ Phương giải quyết ra sao rồi?

Quả nhiên giống như tiên đoán, Chủ tịch Trịnh hỏ thẳng vào vấn đề. Trịnh Quân vội vàng kể tường tận cho cha gã.

Đầu dây điện thoại bên kia, Chủ tịch Trịnh im lặng một lúc không nói gì, mốt lúc sau trầm giọng nói:

- Quân Nhi, ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời. Nếu con không cậy vào cha cà ông ngoại con thì con thấy có thể hoành hành không kiêng kỵ gì ở thành phố Bình Thủy, thậm chí là cả tỉnh Tần Tây này sao? Đến lúc này xem như thằng nhóc như con cũng gặp may mắn đấy. Xem Nhật báo Tần Tây hôm nay đi.

Điện thoại đã ngắt.

Trịnh Quân không hiểu ra sao, buông điện thoại tước tiên bảo thư ký đi tìm tờ Nhật báo Tần Tây hôm nay. Vừa mở ra, gã đã thấy tiên đề trên trang đầu: Siêu thị Carrefour huyện Bình Xuyên vững vàng làm trụ cột trong phong trào tranh mua.

Trịnh Quân càng xem càng kinh hãi, càng nghĩ càng thấy sợ.

Gã thật không ngờ, mọi việc làm của siêu thị Carrefour lại gây được sự chú ý của phóng viên Nhật báo Tần Tây, không ngờ còn đưa cả ra trang đầu. Tờ báo vừa ra, không nghi ngờ gì, việc siêu thị Carrefour kiên trì không tăng giá đã trở thành điển hình hiếm có trong phong trào tranh mua, đến lúc đó, chỉ sợ cả Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh dẽ phá lệ mà chú ý đến từng cử động của họ. Chính mình lúc này lại lấy hàng hóa của Carrefour, một khi bị phát hiện, chỉ sợ cả ông ngoại cũng không thể bảo vệ chính mình, mà e là còn liên lụy cả đến cha và ông ngoại.

Sau khi xem hết bài báo, Trịnh Quân toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng run sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.