Trùm Tài Nguyên

Chương 55: Q.3 - Chương 55: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến




Có lẽ hắn đã xem nhẹ sức ảnh hưởng thế lực cánh hữu ở Nhật Bản. Dù gì thì kiếp trước hắn cũng chưa từng tới Nhật Bản, càng chưa được đích thân trải nghiệm sự càn rỡ của các phần tử cánh hữu trong xã hội Nhật Bản này. Tục ngữ nói trăm nghe không bằng mắt thấy, hắn chỉ hiểu biết về thế lực cánh hữu Nhật Bản trên mạng và bản tin, tình hình thực tế chắc sẽ có chút khác biệt. Có lẽ đúng như Vũ Điền Trọng nói, hiện giờ phần tử thế lực cánh hữu đã tương đối là điên cuồng ngang ngược.

Nhưng Vũ Điền Trọng vội vàng tới đây và nhiều lần nhấn mạnh việc ông ta đã dặn dò hai người Vũ Điền Quang Ly không được tiết lộ chuyện này ra ngoài thì hơi có chút khác thường. Nếu như giờ hắn đã gia nhập vào Công ty cổ phần Thế Gia, tư cách là bạn hợp tác làm ăn, nhắc nhở vậy thì còn có lý, vì lợi ích hai bên. Phương Minh Viễn gây ra phiền toái thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới Công ty cổ phần Thế Gia, nhưng hiện giờ sự việc vẫn chưa xác định, làm Phương Minh Viễn có cảm giác như ông ta mượn cớ này để uy hiếp hắn,nếu trong cuộc đàm phán sau này, Phương Minh Viễn không có ý hướng về Công ty cổ phần Thế Gia thì ông ta sẽ đem tin tức này truyền ra ngoài, gây phiền toái cho Phương Minh Viễn. .

Điểm này làm Phương Minh Viễn thấy trong lòng không thoải mái.

Kì thực sau khi Vũ Điền Quang Ly bỏ đi và nhận được điện thoại của Aso hon Kagetsu, Phương Minh Viễn liền ý thức được rằng vấn đề này không thích hợp thảo luận ở nơi công cộng. Xét từ góc độ luật pháp quốc tế mà nói, chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu vẫn thuộc về Hoa Hạ, nhưng xét trên góc độ thực tế thì quyền kiểm soát nó lại ở trong tay Nhật Bản. Bất luận là Nhật Bản hay Hoa Hạ đều có vẻ hàm hồ trong vấn đề này, tuy nói ở kiếp trước tranh cãi rất gay gắt về quyền sở hữu của đảo Điếu Ngư, nhưng quyền sở hữu của quần đảo Lưu Cầu thì rất ít người biết tới.

Ở kiếp này tuy hắn đã có được chút thành quả, nhưng muốn đối kháng với chính trị của một nước thì đúng là ý nghĩ điên rồ. Không có sự ủng hộ của quốc gia, cho dù mình có kêu gào đến nổ trời thì cũng không tác dụng gì hết. Mà hắn tuy có chút tài sản ở Nhật Bản này nhưng khoảng cách để rễ sâu lá tốt vẫn còn xa lắm. Trước mắt vì kiếm tiền của người Nhật Bản, cũng không thích hợp để biểu hiện lập trường của bản thân ra. Phương Minh Viễn nghĩ Vũ Điền Trọng cũng cho là như vậy nên mới cho rằng đây là sẽ là một điểm yếu của hắn.

Vũ Điền Trọng mỉm cười nhìn Phương Minh Viễn, đối với tư liệu về Phương Minh Viễn, trong phòng nghiên cứu của Công ty cổ phần Thế Gia chất cao đến hai đống. Từ những tư liệu mới nhất có thể thấy, hiện giờ tài sản đáng giá nhất trong tay Phương Minh Viễn và là sản nghiệp tăng giá nhanh nhất chính là hoạt hình ở Nhật Bản và những khoản thu liên quan, cái khác là công ty GAMEStation , hai thứ có thể nói là chiếm tới nửa tổng giang sơn trong số tài sản của nhà họ Phương. Hơn nữa bất kể là nhìn từ góc độ nào đi nữa thì thu nhập của hai khối tài sản này trong tương lai khá là khả quan, có thể nói là sẽ đạt được cả danh và lợi. Phương Minh Viễn chắc chắn không muốn xuất hiện bất cứ vấn đề gì trong đống tài sản này. Và đây chính là điểm mà ông ta có thể lợi dụng.

Nhưng ông ta cũng không dám uy hiếp Phương Minh Viễn một cách lộ liễu, đúng như Phương Minh Viễn nói, việc này cho dù có lên tới tổng thống Mỹ, tổng thống Mỹ cũng không dám nói chuyển chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu sang cho Nhật Bản, nơi đó là đất của liên hiệp quốc, nước Mỹ chỉ dám chuyển giao quyền kiểm soát mà thôi. Do đó chính phủ Nhật Bản chắc chắn sẽ không dám ho he, cũng có nghĩa là thế lực cánh hữu có ầm ĩ hơn nữa, Phương Minh Viễn mà quyết tâm hoàn toàn không để ý tới, việc này nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng tới sự nghiệp của hắn mà thôi, không làm thương vong được gì hết. Ngược lại sẽ đẩy Phương Minh Viễn về phía Nintendo, vậy thì mất nhiều hơn được. Vì thế thái độ giọng điệu không thể mãnh liệt mà biểu thị uy hiếp. Chỉ cần để Phương Minh Viễn nhận ra điểm này, biết e dè hơn là tốt!

-Thật là kỳ quái, người Mỹ nói được, người Anh nói được, tại sao người Hoa Hạ chúng tôi lại không thể nói?

Phương Minh Viễn ra vẻ kinh ngạc nói,

-Chị Liên, khi nào đạo diễn Cameron tới Nhật Bản nhất định phải nhắc tôi. Tôi phải nhắc nhở ông ấy, ở Nhật Bản có những câu không thể nói được, nếu không sẽ mang đến họa sát thân cho ông ấy.

Hắn nói câu này bằng tiếng Hán, Lâm Liên nghe xong cảm thấy hơi kì quặc, nhưng là người thông minh nên cô biết đây không phải lúc để hỏi lại, cô vội vàng đáp lời, lại còn cố làm ra vẻ ghi chép vào sổ tay.

Vũ Điền Quang Ly không khỏi biến sắc, quay ra nói thầm vào tai Vũ Điền Trọng vài câu, Vũ Điền Trọng hơi giật mình:

- Cậu Phương, sắp tới sẽ có bạn của cậu tới Nhật Bản sao?

- À, một người bạn Mỹ của tôi, là vị đạo diễn điện ảnh ở Hollywood..

-Phương Minh Viễn tỉnh bơ đáp.

James Cameron, à Terminator mấy vị biết không? Còn có dị hình 2gì nữa đấy, đều là do ông ta đạo diễn. Ông ấy còn viêt kịch bản cho tập tiếp theo của First Blood. Về việc của quần đảo Lưu Cầu, tôi biết được chuyện này là khi ông ta nói chuyện phiếm với mấy người Anh. Người Nhật Bản các vị chắc chắn là biết, lúc trước Mỹ và Nhật Bản kí điều ước San Francisco không có người Anh ở đó, vì thế sau này có không ít người Anh tương đối bất mãn với việc Mỹ chưa thông qua sự đồng ý của Anh bèn trao truyền kiểm soát của quần đảo Lưu Cầu cho người Nhật Bản.

Sắc mặt hai người Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly lập tức trở nên kỳ quái. Người Nhật Bản khinh thường người Hoa Hạ , khinh thường người Nga, khinh thường người Triều Tiên, người Hàn Quốc, nhưng lại không dám đắc tội với người Mỹ. Dù có là thế lực cánh hữu của Nhật Bản cũng không muốn vì loại chuyện này mà chọc vào người Mỹ. Huống chi Phương Minh Viễn nhắc tới James Cameron, hai người sớm cũng đã nghe danh. Thị trường điện ảnh của Nhật Bản tương đối phát triển, nhưng ngành công nghiệp điện ảnh của Nhật Bản lại không được coi là phát triển. Mỗi năm đều phải nhập khẩu số lượng lớn phim Mỹ và phim HongKong. Vì thế đối với Terminator và dị hình 2 có chút danh tiếng trong điện ảnh Mỹ, hai người không xa lạ gì.

-James Cameron? Ông ta là bạn của cậu?

Vũ Điền Trọng khó có thể tin nổi. James Cameron nổi tiếng vào đầu những năm 80, tính tới nay cũng phải ngoài 30 tuổi rồi, lại là đạo diễn nổi tiếng của Hollywood, sao có thể là bạn bè của Phương Minh Viễn được?

-Đương nhiên rồi, ông Vũ Điền không tin?

Phương Minh Viễn cười nói,

- Ông Cameron gần đây đang bận rộn cho công tác chuẩn bị quay Kẻ hủy diệt 2, đợi công việc hoàn thành xong, trước khi chính thức quay, tôi định sẽ mời ông ta tới Đông Á dạo chơi, lãnh hội một chút phong tình của châu Á, ông Cameron rất tò mò về Nhật Bản , định sẽ tới Nhật Bản chơi vài ngày.

Hắn bốc phét vậy, vì Cameron giờ cũng không có ở đây, còn về sau này, chỉ cần hắn nói trước với Cameron một tiếng, Cameron kiểu gì cũng phải nể mặt hắn một chút, không thể đẩy hắn xuống đài được. nếu ông ta mà dám làm vậy thì chính hắn sẽ khiến ông ta sống không được yên.

-Không có không có!

Vũ điền trọng liên tục xua tay nói.

- Đạo diễn James Cameron rất nổi tiếng ở Nhật Bản, Kẻ hủy diệt do ông ta đạo diễn rất được người dân Nhật Bản yêu thích, mọi người đều đang chờ đợi để được xem phần hai. Chúng tôi cũng nghe nói, đạo diễn Cameron dự tính trước mắt sẽ quay phần hai của Kẻ hủy diệt đây có thể nói là tin tức tốt lành với khán giả yêu điện ảnh khắp thế giới.

Những điều Phương Minh Viễn vừa nói, trong lòng hắn vô cùng hoài nghi nhưng ngoài mặt thì lại không dám biểu đạt ra.

-Đúng vậy, ở điểm này thì phải cảm ơn bà Gaul của công ty điện ảnh Jade Bird , nếu không phải do yêu cầu và sự ủng hộ mạnh mẽ của bà ấy, ông Cameron không biết sẽ trì hoãn tới khi nào. Tuy nhiên, xem bộ dạng của ông Vũ Điền dường như rất có cảm hứng với ông Cameron, đến lúc đó tôi có thể giới thiệu ông ta làm quen với ông.

Phương Minh Viễn cười nói.

Vũ Điền Trọng lúc này có chút hoang mang không biết Phương Minh Viễn rốt cuộc có quen James Cameron thật hay không. Nói dối thì dễ, nhưng ngày sau muốn lấp liếm đi thì rất khó. Nhưng xem bộ dạng chắc như đinh đóng cột của Phương Minh Viễn thì lại không giống như đang nói dối, nhất thời không biết phải xử lý ra sao.

Nghe ý tứ của Phương Minh Viễn, dường như khi James Cameron và vài người Anh Quốc kia nói chuyện với nhau vừa hay hắn nghe thấy. Người Anh thì không sao, đế quốc được ví như “mặt trời không lặn” của ngày xưa giờ đã không còng thực lực như xưa nữa, một nước ở Thái Bình Dương, một nước ở Đại Tây Dương, ngăn cách ở giữa bằng đại lục Á Âu và châu Mỹ, tay có dài đến đâu cũng chẳng làm gì nổi Nhật Bản. Nhưng James Cameron kia thì lại khác, hắn ta là người Mỹ, lại là nhân vật tiếng tăm trong nền điện ảnh Hollywood tất sẽ quen thân với giới truyền thông, nếu để Phương Minh Viễn tung hỏa mù cảnh cáo vài câu, sau đó phát ngôn vài câu oán hận với giới truyền thông Mỹ, vậy thì chuyện này sẽ không đơn giản nữa. Làm không cẩn thận, đại sứ quán Mỹ ở Nhật Bản lại đề nghị phản kháng với chính phủ Nhật! Nếu việc này bị giới truyền thông Mỹ tóm được, lại thu hút sự chú ý của người Hoa Hạ vậy khác nào là tự chuốc phiền phức vào mình?

Nhưng tại sao Phương Minh Viễn lại có quan hệ với James Cameron? Những tư liệu mà Công ty cổ phần Thế Gia thu thập được không hề nhắc tới điểm này? Nếu đây là sự thật thì phải xem xét lại thực lực và lực ảnh hưởng của tên Phương Minh Viễn này.

Hắn còn đang không biết đông tây nam bắc ra sao, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, tiếp theo bèn thấy Aso hon Kagetsu lật đật chạy vào, gật gật đầu với hai bác cháu Vũ Điền Trọng rồi ngồi xuống bên cạnh Phương Minh Viễn giọng gấp gáp:

- Cậu Phương, mau mau chuẩn bị, tôi vừa mới nhận được điện khẩn của bà Vu Thu Hạ, đạo diễn James Cameron của Hollywood Mỹ đang tới đây, giữa trưa sẽ hạ cánh xuống sân bay Tokyo!

-Hả?

Mọi người có mặt ở đó không khỏi kêu lên kinh ngạc. Phương Minh Viễn càng kinh ngạc hơn, lẽ nào vị đại ca này là thần tiên? Mình vừa nói ông ta sẽ tới Nhật Bản du ngoạn vài hôm, ông ta lập tức liền xuất hiện ở sân bay Tokyo?

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.