Trùm Tài Nguyên

Chương 567: Q.5 - Chương 567: Nhật Bản cần ngài






Osamu Tezuka, ở giới hoạt hình Nhật Bản, địa vị có thể so với Schumacher cựu tay đua công thức f1, Lý Hưng Thịnh của giới cờ vây Hàn Quốc. Cả đời ông đều tận sức cho sự nghiệp hoạt hình và anime Nhật Bản, là tác giả hoạt hình nổi danh nhất, cũng nhiều tác phẩm nhất Nhật Bản, ảnh hưởng tới nhiều thế hệ người Nhật Bản! Rất nhiều các tác giả hoạt hình nổi tiếng khác của Nhật Bản, có thể nói đều chịu sự ảnh hưởng của ông, mới bước vào nghiệp hoạt hình. Khi Osamu Tezuka còn sống, có bốn mươi lăm năm hiến tặng cho sự nghiệp hoạt hình. Giống như bức >, ông cũng bất tử, cũng để lại ảnh hưởng bất diệt đến nhiều đời sau. Mà những bộ phim hoạt hình quen thuộc với người Hoa như >, > đều là tác phẩm của ông!

Osamu Tezuka bởi vì ung thư dạ dày mà bất hạnh qua đời, thọ sáu mươi tuổi!

Osamu Tezuka tuy rằng qua đời, nhưng tinh thần trong các tác phẩm của ông vẫn ảnh hưởng tới nhiều đời sau, không chỉ người Nhật Bản, mà còn lan ra châu Á, châu Mỹ, châu Âu... thậm chí là toàn bộ thế giới.

Mà từ khi Osamu Tezuka qua đời, bản thảo hoạt hình của ông cũng liền trở thành mục tiêu quan trọng của giới thu thập Nhật Bản! Mà Miyamoto cũng là người ham thích sưu tầm bản thảo hoạt hình. Có thể nói, Lũng Nam Trọng Nhị đưa ra lễ vật này, rất hợp ý hắn!

Nhưng Miyamoto vẫn là có chút chần chừ chưa quyết, bản thảo hoạt hình của Osamu Tezuka, có giá trị vô cùng xa xỉ, Lũng Nam Trọng Nhị, và thậm chí là Sato, đưa cho mình, tất nhiên là có điều thỉnh cầu, Miyamoto phải suy trước tính sau, vẫn đang không rõ, người quản lý đất hiếm lại tìm một phó biên của một tạp chí hoạt hình như hắn làm gì?

Lũng Nam Trọng Nhị đã nhìn ra vẻ chần chừ của Miyamoto, đem chiếc hộp bỏ vào trong tay Miyamoto, phất tay mà đi, nói:

-Ngài Miyamoto, ba giờ chiều, bảo tang mỹ thuật quốc gia Tây Dương, không gặp không về!

Lũng Nam Trọng Nhị sải bước đi qua hai đầu phố, rồi trèo lên một chiếc BMW. Người phụ trách đất hiếm của công ty Tam Tỉnh là Sato chính đang ngồi ở bên trong.

-Đã đưa cho Miyamoto rồi hả?

Sato trầm giọng hỏi.

-Vâng! Xế chiều hôm nay ba giờ, bảo tàng mỹ thuật quốc gia Tây Dương!

Lũng Nam Trọng Nhị nói:

-Ngài Sato, Miyamoto này rất cẩn thận, chỉ sợ không phải người dễ dàng bị thuyết phục như vậy!

Sato sắc mặt u ám nói:

-Không dễ dàng bị thuyết phục, cũng phải thử xem! Đây không chỉ là vì tương lai của tập đoàn chúng ta, mà còn vì tương lai của cả Nhật Bản! Cho dù là có một tia hy vọng, chúng ta cũng nhất định phải thử một lần!

Công ty khai thác mỏ Hoa Tân thu mua đất hiếm năm 98, 99, tin tức này một khi truyền ra, liên minh của sáu tập đoàn tài chính liền lập tức sụp đổ, mặc dù mọi người không ai có biểu lộ ra ngoài, nhưng Sato trong lòng rất rõ, tất cả mọi người đều cho rằng, tiếp tục chống lại đấy hiếm của Hoa Hạ sẽ chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì!

Đừng nói là Công ty khai thác mỏ Hoa Tân thu mua đất hiếm với giá cao gấp hai lần giá thị trường quốc tế, ngay cả là mua với giá gốc của thị trường, các xí nghiệp khai thác đất hiếm Hoa Hạ cũng sẽ bán sản phẩm của họ cho Công ty khai thác mỏ Hoa Tân! Người Nhật Bản lúc ấy yêu cầu giảm giá thái độ thật sự là rất cường ngạnh, cứng rắn, mạnh mẽ, khiến những xí nghiệp này quả thực là không thể tiếp nhận nổi! Hơn nữa những doanh nghiệp này cũng hiểu được, cho dù là bọn họ chịu bị thua thiệt năm 98, với tính cách của người Nhật Bản, giá cả đất hiếm năm 99 cũng không có khả năng tái trở lại! Hiện giờ có mối tiêu thụ tốt hơn, họ đương nhiên là không chờ đợi thêm!

Mặc dù vẫn có mấy doanh nghiệp đất hiếm từ chối để Công ty khai thác mỏ Hoa Tân thu mua đất hiếm, nhưng những doanh nghiệp này. Đềucó quy mô khai thác nhất định. Năng lực tự thân chống cự lại sự dao động của giá cả của thị trường dao động tương đối mạnh, và có mối tiêu thụ nhất định, mặc dù là thua lỗ một năm hai năm, cũng không trở thành vấn đề gì to tát.

Bọn người Sato cùng mấy doanh nghiệp đất hiếm cũng có liên hệ qua, tuy nhiên lúc này đây, quan hệ song phương đã trở nên điên đảo. Người Nhật Bản vốn vênh váo tự đắc, không thể không cúi đầu trước người khác —— mặc dù bọn họ có nguồn dự trữ tài nguyên đất hiếm có thể sử dụng trong năm năm, nhưng đối với Nhật Bản vốn khuyết thiếu tài nguyên mà nói, lượng dự trữ này sao đủ cho bọn họ có cảm giác an toàn?

Mặc dù giới quản lý của mấy doanh nghiệp đất hiếm này đối với bọn họ, vẫn là khách khí, nhiệt tình có thừa, nhưng khi đàm phán giá cả, lại có nỗi lo lắng mãnh liệt mà trước đây không có. Mặc dù bọn người Sato cũng vận dụng hết mọi quan hệ ở Trung Quốc, nhưng về giá cả nhập khẩu đất hiếm, mấy doanh nghiệp này thấp nhất cũng chỉ giảm cho họ 5% so với giá thu mua của Công ty khai thác mỏ Hoa Tân! Muốn lấy giá cả ban đầu của thị trường quốc tế, là tuyệt đối không có khả năng!

Hơn nữa bọn quan viên Hoa Hạ đối với chuyện này cũng là bất lực. Thứ nhất, trung ương đang trong quá trình chỉnh đốn trật tự khai thác đất hiếm, sản lượng đất hiếm có sự giảm sút, đây là kết quả tất yếu; thứ hai, ai không hy vọng các xí nghiệp kinh doanh thuận lợi, chẳng những có thể nâng cao thu nhập từ thuế, cũng có thể gia tăng cương vị nghề nghiệp. Từ cuối những năm chín mươi, chính phủ trung ương bổ nhiểm và miễn nhiệm nhân sự, càng ngày càng xem trọng năng lực phát triển kinh tế của các cán bộ, đây là sự thật không thể tranh cãi! Cho nên, mặc dù là bọn quan viên này có ý trợ giúp bọn người Sato đè thấp giá cả xuất nhập khẩu đất hiếm, cũng muốn suy xét làm như vậy, đối với con đường làm quan sẽ mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào!

Phiền toái hơn chính là, mặc dù không suy xét yếu tố giá cả, gần 25% sản lượng của Trung Quốc, đối với các công ty toàn cầu cần nhiều tài nguyên đất hiếm mà nói, không nghi ngờ gì là nhiều còn hơn thiếu, đến tiêu thụ đất hiếm bình thường cũng không thể duy trì, nếu muốn bảo đảm nhu cầu của tất cả doanh nghiệp quốc nội, thì vẫn phải dự trữ.

Cũng có xí nghiệp tìm tới Công ty khai thác mỏ Hoa Tân, đàm phán muốn thu mua lượng đất hiếm trong tay Công ty khai thác mỏ Hoa Tân, nhưng Công ty khai thác mỏ Hoa Tân lại lấy lí do đang chỉnh đốn nội bộ trong doanh nghiệp, lượng đất hiểm thu mua là để bảo đảm lượng cần thiết cho doanh nghiệp trong tương lai, cự tuyệt yêu cầu chuyển nhượng đất hiếm. Tin tức này khiến các doanh nghiệp, các công ty ngoại quốc lòng nóng như lửa đốt!

Sato chịu áp lực mạnh mẽ, cũng không khỏi không nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao các công ty lớn thuộc tập đoàn tài chính Tam Tỉnh, đối với tài nguyên đất hiếm, nhu cầu cũng vô cùng bức thiết!

Vì thế Sato liền tập trung tư tưởng vào Miyamoto! Kỳ thật lúc ban đầu, hắn là muốn thông qua bọn quan viên chính phủ chính phủ thương thảo cùng Phương Minh Viễn. Nhưng, từ sau khi Murayama từ chức, tiếp nhận chức vụ Thủ tướng Nhật Bản là Hashimoto Ryutaro bởi vì chuyện thăm viếng đền thờ, bị Phương Minh Viễn công khai phê bình, cho nên quan hệ song phương quan hệ đã không còn được như thời kì hòa hợp với Murayama. Hơn nữa, bọn quan viên chính phủ Nhật Bản, cũng không có ai có quan hệ gì với Phương Minh Viễn, cho nên cũng không có ai nguyện ý làm người trung gian cho hắn.

Mà Miyamoto, Sato đã hỏi thăm rõ ràng, Phương Minh Viễn lúc ban đầu đổ bộ vào thị trường hoạt hình Nhật Bản, chính là Miyamoto đã cùng hắn ký ước, có thể nói là người dẫn đường của hắn. Hơn nữa cho tới nay, quan hệ giữa song phương khá tốt, các tác phẩm hoạt hình của Phương Minh Viễn ở Nhật Bản, vẫn luôn là do hắn phụ trách. Trước trận động đất ở Kobe, bởi vì nhân dân Nhật Bản đối với "Ngôn luận bất lương" của Phương Minh Viễn mà dẫn đến bùng nổ phong trào, Miyamoto còn từng làm người phát ngôn của Phương Minh Viễn!

Nếu như nói có thể từ Miyamoto mà mở ra chỗ hổng, được Miyamoto đứng giữa hoà giải, tin rằng Phương Minh Viễn cho dù là không nể mặt công ty Tam Tỉnh, thì cũng sẽ nể nang Miyamoto vài phần! Trung Quốc là một nước nhân tình, đôi khi, ân tình là cái được coi trọng hơn bất cứ thứ gì!

Buổi chiều, Miyamoto luôn tự hỏi, nhưng vẫn cầm tập bản thảo của Osamu Tezuka đi tới bảo tang mỹ thuật quốc gia Tây Dương.

Lũng Nam Trọng Nhị và Sato lúc này đã đứng đợi sẵn trước cửa.

-Ngài Miyamoto, vị này chính là người phụ trách đất hiếm của công ty Tam Tỉnh, ngài Sato! Ngài Sato, vị này là Miyamoto!

Lũng Nam Trọng Nhị giới thiệu song phương rồi nói:

-Ngài Sato, vậy tôi xin phép lui ra ngoài!

Sato khoát tay áo, Lũng Nam Trọng Nhị khom người cúi chào Miyamoto rồi theo bậc thang đi xuống.

Sato nhìn nhìn chiếc hộp trong tay Miyamoto, mỉm cười nói:

-Ngài Miyamoto, chẳng lẽ lễ vật mà tôi chuẩn bị cho ngài khiến ngài chưa hài lòng sao?

Miyamoto giơ giơ chiếc hộp trong tay nói:

-Ngài Sato, lễ vật này rất tuyệt! Tuy nhiên Hoa Hạ có một câu cách ngôn, đó là không có công lao thì không thể lấy thù lao, ngài Sato chắc cũng đã nghe nói qua! Tôi tự nhận chỉ là một phó tổng biên tập bình thường của một tạp chí bình thường, không thể giúp ngài Sato chuyện gì. Cho nên thứ này, kính xin thu hồi lại!

Sato cười ha ha nói:

-Ngài Miyamoto, ngài còn chưa nghe lời thỉnh cầu của tôi, làm sao sẽ biết có làm được hay không? Hơn nữa, nếu như ngài chỉ tự nhận là một biên tập viên bình thường, như vậy toàn bộ Nhật Bản 99.9999% biên tập còn lại là cái gì? Khiêm tốn mặc dù là mỹ đức, nhưng quá mức khiêm cung cũng là không tốt!

Miyamoto thản nhiên nói:

-Ngài Sato là muốn bảo tôi đi tác động đến Phương Minh Viễn, làm thuyết khách cho quý công ty mà thôi! Tôi tự nhận võ mồm rất ngốc, không phải người thích hợp để làm việc này, cho nên xin ngài đừng nên làm khó tôi!

Miyamoto là ai cơ chứ, sau khi cầm chiếc hộp này, biết được lai lịch của đối phương, đã bỏ ra cả một buổi trưa, suy nghĩ ra được dụng ý của đối phương!

Sato nghiêm mặt nói:

-Ngài Miyamoto, lời này của ngài là không đúng! Tôi không phải là bảo ngài làm thuyết khách cho công ty tôi, mà là bảo ngài cống hiến chút sức lực cho tương lai của Nhật Bản! Chắc ngài cũng biết, hiện giờ trên thế giới 97% đất hiếm đều do Hoa Hạ cung cấp, mà lượng đất hiếm này, nội trong hai năm, 75% đều bị Phương Minh Viễn nắm giữ! Mà không có đầy đủ tài nguyên đất hiếm, Nhật Bản phát triển cũng sẽ bị cản trở nghiêm trọng! Cho nên, ngài không phải là vì tôi, càng không phải là vì công ty Tam Tỉnh của tôi, mà là vì tương lai của Nhật Bản! Nhật Bản cần ngài, ngài Miyamoto!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.