Trùm Tài Nguyên

Chương 549: Q.5 - Chương 549: Nhìn thấy mà đau lòng




-Xe đẹp thật!

Lưu Dũng Lục ánh mắt bừng sáng nói. Mặc dù hắn cũng không hiểu gì, nhưng trước mắt một dãy xe việt dã, cho dù là hắn là kẻ ngoại đạo, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng thấy được giá trị xa xỉ của chiếc xe này, chỉ sợ so với những nhân vật hàng đầu Chương Châu, cũng không chút thua kém!

-Đây là loại xe gì? Sao chưa từng thấy qua?

Tương Trường Thắng thấp giọng nói:

-Ông chủ này của công ty khai thác mỏ Hoa Tân, hầu bao cũng không nhỏ!

Xe của chính quyền Chương Châu, bọn họ đương nhiên là rất quen thuộc, ngoại trừ xe có rèm che, CMB, xe buýt, thì còn có xe Jeep! Chạy trên con đường từ Lũng Bắc tới Chương Châu, chiếc xe nhỏ này, ngồi xe Jeep là tốt nhất!

Thấy bọn họ, đoàn xe chậm rãi dừng lại ở ven đường.

Từ trên chiếc xe việt dã đi đầu nhảy xuống vài người, Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng nhận ra, có một vị Phó cục trưởng chủ quản về đất hiếm ở thành phố, tên là Liên Chính Minh. Những người còn lại, nhìn cũng nhìn có vẻ quen mắt, có lẽ là nhân viên trong cục.

Liên Chính Minh xuống xe, không đi ngay về phía họ, mà ngược lại, lại tiến đến phía chiếc xe thứ hai, người lái xe từ trên xe nhảy xuống, mở chiếc cửa sau, từ trên xe một người thanh niên và một cô gái xinh đẹp bước xuống! Người từ trên những chiếc xe phía sau cũng lần lượt bước xuống.

-Lão Tương, chúng ta mau ra nghênh đón nào!

Lưu Dũng Lục nói với Tương Trường Thắng. Mặc dù theo cấp bậc, hai người còn cao hơn Liên Chính Minh, nhưng hôm nay là có việc cầu người, còn phân gì thứ bậc cao thấp! Hai người liền bước nhanh tới chỗ đoàn xe.

-Cục trưởng Liên, đại giá quang lâm Lũng Bắc, thật là vinh hạnh cho Lũng Bắc quá!

Lưu Dũng Lục vươn cánh tay ra cười nói, hắn trong lòng cũng đang rất tò mò, vì sao chỉ có một nam một nữ bước xuống khỏi chiếc xe thứ hai? Tuổi tác thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi, chắc cũng chỉ khoảng đôi mươi! Ông chủ lớn của Hoa Tân, chẳng lẽ khinh thường mà không thèm xuống xe?

-Bí thư Lưu! Chủ tịch Tương! Hai vị đừng quá khách khí!

Liên Chính Minh cầm tay Lưu Dũng Lục cười nói. Mặc dù hắn là cán bộ thành phố, nhưng trước mặt dù sao cũng là hai nhân vật đứng đầu Lũng Bắc, không thể không tỏ ra lễ phép.

Tương Trường Thắng nhìn nhìn Phương Minh Viễn và Lâm Dung, có chút chần chừ nói khẽ với Liên Chính Minh:

-Cục trưởng Liên, không phải nói ông chủ mới của Hoa Tân cũng sẽ theo các vị đến đây sao?

Chủ yếu là do hai người Phương Minh Viễn tướng mạo quá trẻ tuổi, Tương Trường Thắng còn tưởng rằng đây là thư ký hay nhân viên của vị ông chủ nọ.

-A!

Liên Chính Minh vỗ trán, nghiêng người nói.

-Cậu Phương, cô Lâm, hai vị này là Bí thư huyện ủy Lưu Dũng Lục Lưu và Chủ tịch huyện Tương Trường Thắng Tương Chủ tịch! Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, vị này là ông chủ mới của công ty khai thác mỏ Hoa Tân Phương Minh Viễn, hai vị có thể gọi là cậu Phương! Còn vị này là trợ lý của anh Phương, tên Lâm Dung. Còn vị kia...

Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một người trung niên đang đi tới nói:

-Đó là Tổng giám đốc của công ty Hoa Tân Lỗ Vận Hưng!

-A?

Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng há hốc miệng, to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào mất! Hai người tuyệt đối không ngờ, trước mắt họ là một người thanh niên xem chừng mới hai mươi tuổi đầu, không ngờ lại chính là ông chủ mới trong truyền thuyết của công ty khai thác mỏ Hoa Tân! Con của mình chỉ sợ còn lớn tuổi hơn cậu ta!

Liên Chính Minh nhẹ ho một tiếng, nhắc nhở hai người đừng thất thố. Hắn cũng có thể hiểu được, chính mình ban đầu khi mới nghe tin, cũng chẳng khác gì hai người này! Chính mình lúc tuổi hai mươi, bất quá cũng chỉ là một cán sự nhỏ nhoi dưới xã, thị trấn mà thôi. Trong khi người ta đã là ông chủ của một sản nghiệp trị giá cả trăm triệu!

Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng lúc này mới tỉnh cơn mê, vội vàng cười nói:

-Cậu Phương, hoan nghênh đến Lũng Bắc khảo sát!

Phương Minh Viễn đưa tay nắm lấy tay bọn họ nói:

-Bí thư Lưu, Chủ tịch Tương, đã quấy rầy hai vị, thật có lỗi. Chúng tôi vốn chỉ muốn người phụ trách ban đất hiếm của quý huyện nói cho chúng tôi biết một chút hiện trạng đất hiếm của Lũng Bắc, không dám phiền hai vị phải đích thân đến. Tay hai vị lạnh quá! Đến đây đã lâu chưa?

Những lời này khiến Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn hẳn. Bọn họ cũng không phải là chưa từng tiếp đãi những vị khách thương gia đến đầu tư, nhưng ai nấy đều hết sức khinh người, đối với bọn họ cũng rất vênh váo tự đắc, tự cho mình là tài trí hơn người! Mà chàng thanh niên này, chẳng những không có ngạo khí của những kẻ đến đầu tư, mà còn vô cùng khách khí.

-Chúng tôi cũng mới đến thôi!

Lưu Dũng Lục cười nói:

-Sợ làm chậm trễ chính sự của cậu, các vị dọc đường đến đây có thuận lợi không?

-Thuận lợi gì chứ? Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, con đường này bất kể thế nào cũng phải mau sửa thôi!

Liên Chính Minh cười khổ nói. Vốn dĩ Ủy ban nhân dân thành phố cũng phái ba chiếc xe hộ tống Phương Minh Viễn đến Lũng Bắc, ai ngờ, trải qua mấy đoạn đường xóc nảy, ba chiếc xe được Ủy ban nhân dân thành phố phái đi đều rơi xuống hố, khiến tất cả mọi người phải đi theo đoàn xe của Phương Minh Viễn, nên đã đến muộn hơn so với dự định! Hơn nữa đoạn đường này xóc nảy, một người chưa bao giờ say xe như hắn, đến hiện tại, trongngực vẫn còn rất khó chịu.

Nghe xong, Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng không khỏi có chút xấu hổ, đại lộ nối Lũng Bắc với thành phố, được cải tạo từ những năm bảy mươi, chẳng những hẹp, trải qua hai mươi năm sử dụng, mặc dù huyện luôn tiến hành tu bổ, nhưng từ lâu đã quá rách mướp! Lũng Bắc đương nhiên là không thể nào có đủ tài lực tiến hành tu bổ trên đại quy mô, chỉ có thể trông cậy vào thành phố bỏ vốn.

Nhưng đối với Chương Châu, Lũng Bắc có thể nói là huyện có trình độ kinh tế lạc hậu nhất, đừng nói là xây dựng đường quốc lộ, ngay cả tu sửa đổi mới hoàn toàn, cũng đều là lỗ vốn, ngoại trừ để tiện bề cho nhân viên đi lại, đối với sự tăng trưởng của nền kinh tế, chẳng có tác dụng gì rõ ràng! Mà Ủy ban nhân dân thành phố Chương Châu mấy năm qua cũng không dư dả gì! Mặc dù là có chút tiền, nhưng cũng chỉ có thể để đầu tư vào những khu đem lại lợi ích và hiệu quả kinh tế trông thấy!

-Nếu thành phố có thể chi ra, thì huyện chúng tôi ngay cả phải đập nồi bán sắt cũng nhất định sẽ kiếm tiền để tu sửa, nhưng chúng tôi bây giờ thật sự không có tiền, mọi người đến cơm no áo ấm còn không có, tài chính hàng năm đều thiếu hụt, thành phố không ủng hộ, chúng tôi thật sự cũng không có biện pháp nào!

Lưu Dũng Lục vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Tương Trường Thắng nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười một giờ, nói:

-Cậu Phương, cục trưởng Liên, bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta tìm chỗ ăn cơm, sau đó chúng tôi sẽ cùng các vị vào núi!

Liên Chính Minh nhìn Phương Minh Viễn, trước khi đến, cấp trên ở thành phố cũng đã nói cho hắn biết rõ ràng, đến Lũng Bắc, mọi chuyện nhất nhất đều phải nghe theo Phương Minh Viễn. Nhiệm vụ của hắn là đi cùng với Phương Minh Viễn, khiến hắn an toàn trở về!

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, gật đầu nói:

-Được rồi, ăn xong rồi vào núi cũng được! Tuy nhiên đừng quá lãng phí thời gian!

-Sẽ không uổng phí thời gian!

Lưu Dũng Lục liên thanh nói:

-Chúng tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi! Ở nhà khách của huyện! Từ đây đến đó, cũng chỉ mất mười phút!

-Nếu vậy, mời các đồng chí đi trước dẫn đường! Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, các vị lên xe tôi ngồi cho ấm!

Phương Minh Viễn nháy mắt ra dấu với Lâm Dung, Lâm Dung hiểu ý gật gật đầu.

Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng không khỏi có chút e dè!

Cửa xe vừa mở, lập tức một luồng khí ầm lùa tới, hai người chỉ xem bề ngoài, đã cảm thấy chiếc xe này quả không tồi, bây giờ còn được xem trang trí bên trong, ngồi ở hàng ghế sau, càng có thể cảm nhận được chỗ này ghế dựa thoải mái, còn có một sự im lặng vững vàng!

Từ nơi này đến nhà khách huyện, tình hình giao thông so với các đoạn đường khác cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có chút gồ ghề, ngày thường, bọn họ ngồi xe đi trên đoạn đường này, cũng có thể rõ ràng cảm giác được sự nhấp nhô của con đường. Nhưng hiện giờ ngồi ở đây, tốc độ xe cũng không quá chậm, nhưng lại không còn cảm giác rõ ràng về con đường gồ ghề này nữa.

Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng ngầm trao đổi một ánh mắt, trong lòng tự nhủ chàng thanh niên trước mắt này quả là nhiều tiền nhiều thế, đoàn xe sáu bảy chiếc, chỉ những chiếc xe này thôi, giá trị đã là một con số không nhỏ!

Lưu Dũng Lục nói không sai, nhà khách huyện đi một lát là tới. Phương Minh Viễn chú ý thấy dọc theo con đường này, không chỉ có chất lượng con đường kém, mà hai bên đường nhà lầu và cửa hàng, huyện Lũng Bắc quả là như điều tra, nghèo đến mức trầm trọng! Trên đường còn không nhìn thấy một chút gì sung mãn hơi thở hiện đại, có mấy nơi miễn cưỡng mà nói còn tạm được, đều là các cơ quan điện lực, bưu chính và ngân hàng.

Trên đường, người đi đường cũng không nhiều lắm, ăn mặc cũng có chút cũ kỹ, so với Chương Châu thì đúng là có chênh lệch không nhỏ, mà Chương Châu và những thành phố vùng duyên hải, còn thua kém xa.

Nhà khách đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhưng thức ăn thật ra cũng không có gì xa xỉ, cũng xem như là các món cơ bản.

Đoàn người dừng lại đây dùng cơm, rồi lại trèo lên xe, đi tới khu vực khai thác mỏ!

Ánh mắt của Lưu Dũng Lục với Phương Minh Viễn so với vừa rồi đã không còn giống trước. Thành thật mà nói, trước khi tiến đến nhà khách, hắn trong lòng còn có chút bất an, bởi vì điều kiện ở huyện hữu hạn, đầu bếp của nhà khách tuy rằng đã xuất hết các tuyệt chiêu, đồ ăn chuẩn bị đối với những người trong huyện đã là rất tốt rồi, đủ để biểu hiện thành ý của huyện, nhưng sau khi thấy bọn người Phương Minh Viễn lên xe, Lưu Dũng Lục trong lòng cồn cào hết cả lên! Nếu Phương Minh Viễn quen ăn sơn hào hải vị, ăn không quen đồ ăn do nhà khách chuẩn bị, mà có điều bất mãn với Lũng Bắc, thì biết phải làm sao cho phải?

Nhưng hắn thật không ngờ, Phương Minh Viễn không ngờ lại không biểu lộ một chút gì bất mãn, mà còn tấm tắc khen ngợi tay nghề của đầu bếp, trước khi đi, còn bỏ ra một trăm ngàn tệ, coi như là phí chiêu đãi!

Một trăm ngàn tệ, đừng nói là bọn người Phương Minh Viễn, kể cả số người có tăng lên gấp đôi, thì cũng không thể nào ăn hết được nhường ấy tiền! Lũng Bắc bởi vì thu nhập thấp, nguyên liệu nấu ăn vẫn còn tương đối rẻ.

Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng vốn định không nhận, nhưng Phương Minh Viễn cứ quyết đưa, cuối cùng cũng đành phải nhận.

Đoàn xe tiến vào vùng núi, mặt đường càng thêm xóc! Mặc dù là xe việt dã, ngồi ở bên trong cũng cảm giác được từng đợt rung lắc nhẹ.

-Cậu Phương, cậu xem!

Tương Trường Thắng chỉ vào bên trái cửa kính xe nói:

-Bên kia đỉnh núi chính là khu vực khai thác mỏ!

Theo ngón tay của hắn chỉ, Phương Minh Viễn nhìn thấy, ở bên trái quốc lộ, cách chừng năm sáu mét, một ngọn đồi đã trọc đến quá nửa, hiện lên giữa trùng trùng núi xanh um tươi tốt, có vẻ vô cùng chông gai! Mà quanh thân nó, còn có bảy tám ngọn núi cùng loại.

Vào lúc này, các mỏ khai thác quặng phía nam sử dụng phương thức chủ yếu là phương thức trì ngâm, đống ngâm, tức là chặt cây trừ cỏ, rời núi để lấy chiết xuất đất hiếm, thân núi, rừng rậm vì thế mà bị phá hủy nghiêm trọng. Những đỉnh núi bị gọt sạch, biến thành "người hói đầu". Hơn nữa phương pháp khai thác này, làm lãng phí vô cùng nghiêm trọng đất hiếm, thường chỉ có thể lấy được khoảng 50% số lượng quặng.

-Cục trưởng Liên, Lũng Bắc có bao nhiêu mỏ?

Phương Minh Viễn quay đầu hỏi Liên Chính Minh.

Liên Chính Minh trầm ngâm một chút nói:

-Nếu như tôi nhớ không lầm, thì có khoảng 130 khu mỏ?

-Cục trưởng Liên nhớ thật giỏi! Có giấy chứng nhận tổng cộng là có một trăm ba mươi mốt khu!

Tương Trường Thắng nhướng lên ngón tay cái nói.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, từ cuối những năm tám mươi, dưới ảnh hưởng của tư tưởng lệch lạc 'quặng lớn thì mở rộng, quặng nhỏ thì buông ra ', tài nguyên đất hiếm của Chương Châu lâm vào cảnh bị khai thác bừa bãi, cạnh tranh hỗn loạn, gần như là huyện nào cũng bắt tay vào khai thác, đỉnh điểm là khi những mỏ có giấy chứng nhận vượt hơn ngàn khu! Nhưng đó là do ở thời điểm đó kỹ thuật và tư tưởng, quan niệm đều vô cùng lạc hậu, rất nhiều xí nghiệp khai thác đất hiếm đều là 'ăn một nửa ném một nửa’ không chỉ làm lãng phí tài nguyên nghiêm trọng, mà phá hoại nặng nề sinh thái địa phương, trùng trùng núi biếc chỉ sau mấy tháng đã trở nên nơi nơi hoang tàn, biến thành đất trọc!

Đoàn xe từ quốc lộ đi vào một thôn xóm ven sông, đoàn người xuống xe, Phương Minh Viễn đứng ở trên đê, mà ở đê bên kia, ước chừng cách hơn 10m, chính là một khu mỏ, so với ban nãy càng được chứng kiến rõ ràng hơn, bị đào khoét, tựa như từng khối sẹo, mà dòng song trước mặt thì đầy cát đá.

-Nơi này hoá ra cũng đều là ruộng nước, hơn nữa còn là ruộng nước thượng hạng, đáng tiếc nơi này từ khi bắt đầu khai thác quặng, mỗi khi trời mưa, cát đá bùn đất trên núi sẽ thuận thế khuynh tiết xuống dưới, vài năm gần đây, đã che lấp hết những ruộng nước này!

Tương Trường Thắng chỉ vào bên kia bờ sông, tiếc nuối nói, vốn dĩ nơi này nhiều núi ít bình nguyên, ruộng nước thượng hạng đã ít đi, ban đầu vốn có vài chục mẫu ruộng, nhưng vì khai thác mỏ, toàn bộ đều bị đất đá xói mòn che lấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.