Trùm Tài Nguyên

Chương 199: Q.2 - Chương 199: Paolo – người săn diễn viên.






Chị em nhà Lâm Liên được mấy nhân viên nữ trong tiệm dẫn đi đến khu vực bán đồ nữ trang. Dọc theo đường đi, cách bày trí trong cửa hàng khiến hai người nhìn thấy hoa cả mắt. Có quá nhiều thứ để xem, nếu như không phải là đi cùng mấy người trong cửa hàng, sợ rằng đoạn đường nhỏ này cũng khiến hai người đi phải mất buổi sáng mới đi hết được, xem cái gì cũng rất tò mò, cái gì cũng muốn xem. Nhưng dọc con đường này, cũng có không ít người Hồng Kông chỉ trỏ sau lưng bọn họ, cũng có một số người tỏ rõ vẻ khinh miệt.

- Chị Hai!

Lâm Dung nhìn xung quanh với ánh mắt khác thường đang chú ý đến chiếc áo cưới trắng tinh của Lâm Liên

- Đừng nhìn nữa! Hãy mau đi thôi, đừng để cho Quách phu nhân và cậu Phương phải đợi chúng ta, như vậy không tốt đâu.

Lâm Liên lúc này liền tỉnh lại, ý thức được thân phận của mình, sao lại có thể để ông chủ đợi thư ký trong thời gian dài như vậy được. Lúc này liền vội vàng bước nhanh, cũng không chú ý đến cách đó không xa, có hai thanh dõi theo bước chân của hai cô gái niên từ đầu đến cuối.

- Paolo, hai cô bé đại lục kia là hàng cực phẩm đó, nhất là năm nay tuổi còn trẻ, hôm nay chúng ta có thể tìm được ngọc rồi!

Người đàn ông bên trái vừa nhìn thấy là người phương Nam, vì gã mang tất cả đặc điểm tướng mạo của phương Nam, trên mặt gã có thể nói là cái gì cần đều có, nhưng không biết có phải là do ông trời không biết làm đẹp hay không, mà năm ngũ quan đó phối hợp lại nhìn thế nào cũng đều giống như có họ hàng với con thú đứng đầu của mười hai con giáp khiến người khác chỉ nhìn thấy đã buồn cười.

-Thử Tể, đừng có mà vui mừng sớm như vậy, chằng lẽ anh không chú ý đến có mấy người nhân viên cửa hàng đi theo hai cô bé đại lục này sao?

Người thanh niên bên phải với tướng mạo đường đường, thoạt nhìn có vẻ mặt chính khí, làm người ta vừa nhìn thấy cũng đã thấy có thiện cảm.

- Paolo, đây là tât nhiên là trung tâm thương mại của nhà họ Vu, nhưng chúng ta cũng không phải là đang gạt người, làm chuyện buôn người gì. Anh em chúng ta trong tập đoàn giải trí Hoàng Anh ít nhiều gì cũng là nhân vật có số má, sợ gì bọn chúng? Chỉ cần hai cô gái đại lục đó đồng ý thì có thể coi như người trong nhà, cho dù là người nhà họ Vu, ông chủ của chúng ta cũng không sợ bọn họ.

Thử Tể không đồng ý nói.

Tập đoàn giải trí Hoàng Anh được thành lập vào những năm năm mươi, đến nay đã bước chân vào lĩnh vực bất động sản, khách sạn, tiền tệ, giải trí, điện ảnh, xuất bản, in ấn, mặc dù không thể so sánh được với các nhà quyền quý ở Hồng Kông nhưng so với các đại gia cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai sợ ai. Chỉ đáng tiếc là hai người không nhìn thấy cảnh tượng mới xảy ra ở cửa trung tâm vừa rồi bằng không cũng không thể nói ra những lời hùng hồn đến như vậy.

Paolo nghe gã nói vậy cũng có chút động lòng, không thể không thừa nhận hai cô gái trẻ này thật tuyệt vời, cho dù là dáng người, tướng mạo, khí chất, đều như thế. Mấy năm qua hai người đã gặp qua nhiều người con gái như vậy, chỉ cần chỉ dẫn dạy bảo tốt thì có thể xóa được dáng vẻ quê mùa kia, nhất định là hai người xinh đẹp thời thượng không tầm thường. Hơn nữa có thể nghe ra khẩu âm của họ là người miền bắc, vì những người đẹp phương Nam ở Hồng Kông đã thấy nhiều nên quen, người đẹp ở phương Bắc mới thu hút sự chú ý của người Hồng Kông.

- Hãy thử một lần xem sao!

Paolo hạ quyết tâm, cho dù bị cự tuyệt cũng không có gì phải hối hận.

- Ha ha, anh em Paolo lại có mục tiêu mới à, thế nào, mọi người còn không mau đi xem?

Anh em Paolo không chú ý đến tầng cao của quán cà phê, một thanh niên đầu mào gà đang nói chuyện với đám bạn. Bọn họ ước chừng có bảy, tám người, có cả nam và nữ, tuổi tác tầm dưới hai mươi tuổi. Bọn họ đều là ăn mặc kiểu mới, đặc biệt trong quán cà phê này mới thấy được. Tuy nhiên những người này đương nhiên sớm đã quen với ánh mắt tò mò ngạc nhiên của người khác, trong quán cà phê này không còn coi ai ra gì nữa.

- Anh em Paolo? Người tìm ngôi sao của tập đoàn giải trí Hoàng Anh?

Một cô gái có đôi mắt như gấu mèo và mười đầu ngón tay dài nhọn như yêu tinh kinh ngạc hỏi.

- Đương nhiên là bọn họ rồi, nếu như là những người khác thì có đáng cho tao hỏi tụi bây không?

Đầu mào gà không nhịn được liền nói.

Thử Tể vừa rồi nói như vậy, anh em Paolo trong giới giải trí Hồng Kông cũng khá nổi danh. Bọn họ có thể tìm ra được những nghệ sĩ ở Hồng Công, trong mười năm lại đây cũng có trên trăm người. Mặc dù nói tất cả mọi người đều rất nổi tiếng nhưng có thể đứng trụ được trong làng giải trí, cho nên được gọi khác là con át chủ bài của tập đoàn giải trí Hoàng Anh. Gọi như vậy cũng không quá đáng. Đúng là do hai anh em có con mắt độc đáo cho nên mục tiêu của bọn đều làm những người bình thường phải tò mò. Đám thanh niên này, những người lớn trong nhà đều là những nghệ sỹ nổi tiếng, đối với anh em Paolo đương nhiên là không còn xa lạ gì.

- Thật đáng để đi xem, tôi vẫn tin tưởng con mắt của anh em nhà Paolo.

Một thiếu niên đứng dậy lộ cánh tay có hình xăm ra nói:

- Nếu là một nam nhân thì coi như bỏ đi, còn là một cô gái thì có thể mở mang tầm mắt.

- Nào chúng ta đi xem thử coi.

Mọi người ồn ào náo nhiệt đi từ trên lầu đi xuống.

Cho đến khi bóng dáng của họ khuất sau cánh cửa, lúc đó những người trong quán cà phê mới dám tới thu dọn rác bừa bãi trên bàn.

Chị em Lâm Liên lúc này được các nhân viên trong trung tâm dẫn đi, sau khi chọn đủ loại kiểu dáng thì các nhân viên đó không đi cùng các cô nữa, trực tiếp chọn lựa hơn mười bộ quần áo cho các cô mặc thử. Lúc anh em Paolo đuổi kịp là lúc Lâm Dung đang mặc một bộ lễ phục co ro bất an đứng trước gương. Bộ áo mày đen điểm xuyết vài mảnh kim loại lấp lánh phối hợp với Lâm Dung làn da trắng ngần không tỳ vết, bộ ngực vun cao, dung nhan xinh đạp tuyệt trần, quả thật như tiên giáng trần, thu hút sự chú ý của người khác, khiến anh em Paolo phải hít sâu một hơi. Đây quả là công chúa Lọ Lem, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc, lập tức từ một cô em đại lục quê mùa biến thành một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trong dạ tiệc.

Lâm Dung lấy tay che che đi làn da trắng như tuyết ở trước ngực, khuôn mắt ửng hồng, đôi tai hơi nóng, ở trong nước, cô không dám mặc những bộ áo lộ liễu như vậy, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua. Đứng ở trước gương soi thử, liền quay đầu đi về phía phòng thay đồ.

- Cô ơi, cô ơi!

Paolo vội vàng lách qua một nhân viên trong trung tâm, lớn giọng nói:

- Cô có muốn phát triển sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật không? Tôi là nhân viên công tác tại tập đoàn giải trí Hoàng Anh, tôi cảm thấy cô rất thích hợp giữ vai diễn trong bộ phim mới của chúng tôi.

Lâm Dung không kiềm chế được, không thể không nói, tiếng phổ thông của Paolo cũng không tồi, mặc dù cũng còn mang vài âm điều của tiếng mẹ đẻ nhưng để nói chuyện với Lâm Dung cũng không khó khăn gì. Lâm Dung đầu tiên trong lòng cảm thấy ngạc nhiên sau đó thì thấy vui vẻ. Mặc dù ngành giải trí trong nước không được phát triển, đối với Hồng Kông lại là khác biệt một trời một vực, nhưng đối với các minh tinh trong ngành điện ảnh và TV có thiếu nữ nào lại chưa từng âm thầm ngưỡng một, hi vọng một ngày nào đó cũng sẽ được nổi tiếng. Nhìn thấy dáng dấp của Lâm Dung, Paolo lại càng ra sức thúc những nhân viên trước mặt hắn, tiến tới chỗ Lâm Dung, hai tay đưa danh thiếp nói:

- Tôi tên là Khổng Chí Hoa, tên gọi khác là Paolo, bây giờ tôi đang phụ trách tập đoàn giải trí Hoàng Anh, đây là danh thiếp của tôi, xin cô hãy nhận lấy. Tập đoàn giải trí của chúng tôi được thành lập từ những năm bốn mươi, là tập đoàn lâu đời nhất ở Hồng Kông này, mỗi năm cho xuất xưởng mười bộ phim, có thể cô sẽ không tin nhưng có thể đi tìm người khác để tìm hiểu thêm.

Lâm Dung chần chừ một lát sau đó giơ tay nhận lấy tấm danh thiếp. Paolo trong lòng cảm thấy rất mừng, chỉ cần Lâm Dung có ý như vậy là tốt rồi, lấy danh nghĩa lừng lẫy của tập đoàn giải trí Hoàng Anh cũng sẽ nhận được nhiều sự kỳ vọng của mọi người.

Có vài nhân viên đi cùng với chị em Lâm Liên, nhìn thấy Lâm Dung cầm danh thiếp của Paolo, liền cố gắng đuổi gã đi. Đúng lúc đó Thử Tề cũng thừa cơ đến đứng cạnh Paolo.

- Dung! Hai người này là ai?

Lâm Liên từ trong phòng thay đồ bước ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền ngạc nhiên hỏi.

Ánh mắt của Paolo liền chuyển sang Lâm Liên, mặc dù nhan sắc không bằng Lâm Dung, so với Lâm Dung thì có vóc dáng nhỏ hơn một chút, nhưng lại có khí chất của tiểu thư con nhà giàu, rất dễ làm cho người khác cảm thấy tiếc nuối. Đương nhiên không phải là Lâm Liên không xinh mà là cô ấy có vẻ đẹp nội tâm, rất phù hợp với quan niệm truyền thống. Cô ấy lúc này, mặc bộ âu phục màu đen, bên dưới mặc một chiếc quần tất, nhìn giống như nữ nhân viên văn phòng xinh đẹp.

- Hai người này là nhân viên trong tập đoàn giải trí Hoàng Anh, nói bọn họ đang cần tìm người đóng vai cho bộ phim mới, nói em rất phù hợp với yêu cầu của bọn họ.

Lâm Dung ngượng ngùng đưa danh thiếp của Paolo cho chị.

- Đóng phim!

Lâm Liên tỏ vẻ nghi ngờ nhìn anh em Paolo.

Paolo vội vàng đưa danh thiếp ra cười nói:

-Nhìn tính cách hai cô đây rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, không biết tôi có được vinh dự biết tên hai cô được không vậy? Tập đoàn giải trí Hoàng Anh chúng tôi là công ty lâu đời nhất ở Hồng Kông này, từ khi thành lập đến nay cũng được 50 năm, cũng đã có vô số minh tinh, tôi tin rằng với tư chất của hai cô đây nếu gia nhập vào công ty của chúng tôi thì sẽ nhận được nhiều ưu đãi lớn.

Lâm Liên dẫu sao cũng lớn hơn Lâm Dung bốn năm tuổi, lại cũng đã ra đi làm được một thời gian, đối với những lời nói của Paolo vẫn còn có chút nghi ngờ, vẫn còn nhớ kĩ thân phận của mình và mục đích đến Hồng Kông lần này.

- Dung Dung, mùa hè này sẽ thi vào đại học, em vẫn còn có thời gian rỗi hay sao?

Lâm Liên liền nói, khiến Lâm Dung chợt nhớ ra, làm sao cô lại có thể quên được việc đó. Nếu bởi vậy mà thi không được đại học, thì cha cô sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô.

- Rất xin lỗi, chúng tôi chỉ đến Hồng Kông để đi du lịch, không có ý lưu lại Hồng Kông, xin hãy nhận lấy hai tấm danh thiếp này.

Lâm Liên khách sáo đem hai tấm danh thiếp đưa lại cho bọn họ làm cho Paolo ngạc nhiên, bởi vì gã không ngờ tới đối phương lấy lí do để từ chối.

- Này!

Paolo vẫn nghĩ sẽ nói cái gì nữa, thì có vài thanh niên đến bao vây bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.