Lúc này Nguyên Miểu đã đọc nhanh như gió bản thỏa thuận mà Tề Yên đưa ra. Chỉ có thể mắng trong lòng tầm nhìn của cô thật hạn hẹp, ham muốn đủ thứ. Với điều kiện khắc nghiệt như vậy, cô vẫn tưởng mình đang đối phó với những nhân vật nhỏ không có quyền lực sao, hèn chi Phương Minh Viễn lập tức trở mặt, cho dù là ai khác, với điều kiện góp vốn như thế, cũng tuyệt đối không hòa nhã với bọn y được.
Những điều kiện mình đã bàn với cô trước đây, trong đó đều suy xét tới lợi ích bên nhà họ Phương, ít nhất cũng phải khiến nhà họ Phương từ trên xuống dưới đều không cảm thấy bận rộn trong mấy năm này mà chỉ có thể huề vốn, cả lãi cũng không có, đơn thuần làm việc thay cho người khác. Với lại, cho dù sau này nhà họ Tô và nhà họ Quách sau lưng Phương Minh Viễn cảm thấy không hài lòng, cũng có cái để nói. Còn điều kiện của Tề Yên, thật sự là cướp của! Nhà họ Phương đã đầu tư khá nhiều tiền vốn và tâm huyết vào, bận bịu nhiều năm mới có thành quả như ngày hôm nay, Tề Yên chỉ lấy danh nghĩa vì quân đội gom góp quân phí, thì có thể đoạt được gần ba phần trong tay nhà họ Phương? Này còn chưa tính tiền hoa hồng kha khá trong tương lai. Vậy chỉ có thể nói là trí óc cô ta bị chó ăn mất tiêu rồi.
Lúc này trong lòng Tề Yên ngoài hối hận ra còn có chút oan ức, điều kiện mình đề ra thật sự hơi khắc nghiệt, nhưng chẳng phải là để cho Phương Minh Viễn trả giá sao? Có cần trở mặt nhanh như lật sách vậy không? Nếu như không cân nhắc đến Phương Minh Viễn không phải là người tầm thường, sau lưng cũng có người giúp đỡ, bằng không đã theo tác phong quen thuộc của mình mấy năm nay, còn lấy đi nhiều hơn nữa. Nên biết rằng, nhiều lúc, thậm chí cô còn không đầu tư một đồng nào vào, cũng có thể đoạt được ít nhất hai phần cổ phần của các công ty, doanh nghiệp.
Cô thật không ngờ, nếu dựa vào tiêu chuẩn ra vốn của tập đoàn Carefour, cổ phần của cô, đã nhiều hơn bay mươi phần trăm của cải cô đoạt được những năm qua. Mấy năm nay, với điều kiện “sau lưng có sự giúp đỡ của quân đội”, Tề Yên ở năm tỉnh Tây Bắc, có thể nói là xuôi gió xuôi nước, tới đâu đều “đánh đâu thắng đó”. Dù là con em quan chức địa phương, cũng phải nhường cô ba phần. Cứ thuận lợi liên tục, khiến sự tự tin của Tề Yên càng tăng gấp đôi, nên mới chuẩn bị hai bộ bản thỏa thuận cho Phương Minh Viễn, tùy vào tình huống mà quyết định. Cho nên khi cô biết, mình vừa đề ra vì quân đội “gom góp” quân phí, lúc Phương Minh Viễn liền gật đầu hỏi bên mình về giá cả và dự định thu mua mức cổ phần, Tề Yên cho rằng, cơ hội đã đến!
Theo lới nói của Phương Minh Viễn, Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên đều đứng dậy, giả bộ rời khỏi, Nguyên Miểu liền vội vàng chặn ba người họ lại, cười theo:
- Cậu Phương, cậu Phương, có gì không bằng lòng, thì mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện? Cần gì phải không nói một lời mà phất áo bỏ đi như vậy? Cô Giám đốc Tề đề ra cũng không phải là thỏa thuận cuối cùng, đúng không?
- Ông Nguyên, chúng tôi vì nể mặt ông mà đến đây thôi, chẳng lẽ không ký kết bản thỏa thuận này, ngay cả tự do bản thân chúng tôi cũng bị mất luôn?
Phương Minh Viễn không nhượng bộ tí nào hỏi.
Nguyên Miểu hơi ngẩn người, cái mũ mà Phương Minh Viễn chụp lên mình thật không nhỏ, ông có to gan đi nữa, cũng tuyệt đối không dám nhốt bọn Phương Minh Viễn ở lại hội quán Trường An, đừng nói nơi đây không phải địa bàn của ông, cho dù là vậy, bọn Phương Minh Viễn là ai, nếu làm như vậy thật, kết quả cũng không phải là ông có thể gánh nổi.
- Cậu Phương, ý này là sao?
- Nếu ông Nguyên không có ý định này, vậy chúng tôi xin từ biệt!
Phương Minh Viễn đi ngang qua Nguyên Miểu, ngẩng đầu đi ra ngoài, hai người Tôn Chiếu Luân tự nhiên là đi theo đằng sau hắn.
Khi bóng dáng ba người mất dần ở ngoài cửa, nhanh chóng, cấp dưới của Nguyên Miểu liền đi vào báo cáo, Phương Minh Viễn đã đưa người của mình rời khỏi hội trường.
- Phương Minh Viễn này, thật đáng ghét!
Theo cơn giận của Tề Yên, những cái bình trà và tách trà đã trở thành vật hi sinh, toàn bộ bị quét xuống đất, rớt nát vụn, nước trà đổ tung tóe dưới đất.
Theo cô nghĩ, cũng chỉ là Phương Minh Viễn muốn nâng cao giá trị, là thủ đoạn buộc cô nâng giá lên thôi. Tề Yên cũng không ngờ, Phương Minh Viễn lại lấy cớ, dứt khoát bỏ đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội nhắc lại điều kiện! Như cô nghĩ, giống như bị tát mạnh một cái trên mặt mình! Mấy năm nay, có lúc nào cô gặp những người hoàn toàn không nể mặt mình đâu, Nguyên Miểu im lặng phẫy tay, cấp dưới của ông liền lui ra, đóng chặt cửa lại.
- Vợ à, chúng ta không phải đã bàn xong điều kiện thu mua cổ phần nhà họ Phương sao?
Vẻ mặt Nguyên Miểu khổ tâm và hỏi nhẹ.
- Nguyên Miểu! Ông cũng trách tôi sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Yên đã trở nên xanh mét, mặt mày giận hờn và hỏi the thé.
- Vợ à, sao tôi dám trách em chứ, nhưng điều kiện như vậy nói gì thì nhà họ Phương cũng đâu chấp nhận?
Nguyên Miểu thở dài nói, Phương Minh Viễn bỏ đi kiên quyết như vậy, muốn bàn với hắn lần sau, chắc không biết lúc nào nữa. Nguyên Miểu loáng thoáng dự cảm, bỏ lỡ lần này, Phương Minh Viễn sẽ không cho mình và tề Yên cơ hội lần nữa.
- Tôi này không phải đã ra giá rồi sao? Ai biết được tên khốn này lại vung tay bỏ đi chứ!
Tề Yên the thé và đập bàn.
- Không ngờ hắn dám khinh thường tôi như vậy! Phương Minh Viễn, tôi sẽ cho hắn phải trả giá!
Nguyên Miểu thấy Tề Yên đã lâm vào tình trạng hơi cuồng loạn, vừa muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hành động của Tề Yên, khiến kế hoạch ban đầu của họ lung tung rối loạn lên. Nguyên Miểu vốn cho rằng, với danh nghĩa vì quân đội gom góp quân phí, thu mua chừng mười phần trăm cổ phần siêu thị Carrefour từ trên tay Phương Minh Viễn, chỉ cần cho giá hợp lý, Phương Minh Viễn cũng ngại mà từ chối, chỉ cần trở thành cổ đông của siêu thị Carrefour, còn việc tiếp theo thì sẽ càng thuận lợi. Có dịp để chiếm đoạt nhiều cổ phần hơn, còn không số tiền này vẫn có thu hồi kha khá, nhưng bị Tề Yên làm ra như vậy, Phương Minh Viễn lúc này, chắc sẽ coi hai người mình vào một trong số người muốn cướp bóc tài sản của nhà họ Phương, thì càng đề phòng cẩn thận hơn. Muốn trở thành cổ đông của siêu thị Carrefour nữa, e rằng sẽ càng khó khăn hơn.
Ba người Phương Minh Viễn đi ra từ phòng họp nhỏ, kêu thêm Trần Trung bốn người, hoàn toàn không ở lại lâu hơn nữa, ra ngoài ngồi lên xe con của hội quán, hướng thẳng đến cổng chính của hội quán Trường An. Cấp dưới của Nguyên Miểu, khi chưa nhận được chỉ thị của Nguyên Miểu, tự nhiên sẽ không ngăn cản họ lại.
Nhưng mà không ai để ý, dưới bóng dốc núi đối diện bên ngoài biệt thự, vẫn có mấy người đứng đó.
- Sao họ ra nhanh thế?
Chu Trụ kinh ngạc rằng.
- Có sao đâu? Ông nói bọn Hồ Xử có đến kịp không?
- Chắc sắp tới rồi, vừa rồi họ đã trên đường tới, hơn nữa nơi đây ra ngoài cũng một đường đó thôi, xe bọn họ lại nổi bật thế, chỉ cần trước khi đi trên quốc lộ, chắc chắn sẽ phát hiện được.
Đồng bọn gã không dám chắn chắn
- Cậu ba, cậu nghĩ có phải họ đã trở mặt với Nguyên Miểu? Nguyên Miểu lại không có ra tiễn họ!
- Tôi mặc kệ họ thế nào. Dù sao vừa rồi ở trước cổng chính hội quán, mọi người cũng nghe thấy, là tên khốn Nguyên Miểu mời họ đến, chụp mặt họ, cũng như làm bể mặt Nguyên Miểu!
Chu Trụ cười khẩy rằng, ông mặc kệ bọn Phương Minh Viễn có đã phải trở mặt với Nguyên Miểu hay không, dù sao ở trước cổng chính hội quán, Nguyên Miểu nói bọn Phương Minh Viễn là bạn của ông ta, điều này không ít người cũng nghe thấy, như vậy cũng đã đủ rồi.
- Nhưng chúng ta vẫn chưa làm rõ lai lịch của mấy người này?
Có người thì thầm.
- Có rắm lai lịch gì chứ, chỉ bằng xe dởm kia của họ, cũng không có lai lịch gì lớn đâu. Có lẽ là tên khốn Nguyên Miểu kia ở vùng đất cằn cỗi nào kiếm ra thằng nhà quê này, bọn ta còn phải sợ hắn sao?
Chu Trụ tức giận nói.
Bọn Phương Minh Viễn tất nhiên không biết được, Chu Trụ này đang mưu tính hại họ. Lúc này trong xe, mọi người đều đang nhức đầu về việc Phương Minh Viễn phất áo bỏ đi.
Điều kiện do Tề Yên đưa ra, Phương Minh Viễn đã nói với họ, Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên cũng giận sôi lên – Đây rõ ràng không phải là đầu tư, mà là cướp của. Triển vọng hiện giờ của siêu thị Carrefour có ai chẳng biết đến? Có được hai tập đoàn siêu thị bán lẻ lớn nhất thế giới xem trọng, đã chứng tỏ siêu thị Carrefour có triển vọng cao. Hơn nữa, đừng nói việc khác, chỉ bằng bảng hiệu của siêu thị Carrefour, hiện giờ cũng đã nghìn vàng không đổi! Không ngờ Tề Yên lại muốn hái đào bằng cách tay không bắt giặc, thật là mơ tưởng hoang đường! Nếu như đã mở miệng vậy, siêu thị Carrefour trở thành một miếng thịt ngon tươi trong mắt những người đó, có lẽ ai đó cũng sẽ nhúng tay vào thôi.
Nhưng sau khi phất áo bỏ đi, Tề Yên và Nguyên Miểu họ sẽ làm như thế nào, cũng là việc Phương Minh Viễn cần phải suy xét. Nên biết, thành lập một doanh nghiệp kiện toàn, có lẽ cần phải hơn mấy năm, nhưng muốn khiến một doanh nghiệp sụp đổ, có lẽ chỉ cần vài ngày thôi. Bọn Tề Yên chắc không làm được gì với siêu thị Carrefour, nhưng gây trở ngại trong sự việc phát triển sau này, cũng không phải là khó khăn, dù sao đi nữa, ở một phần ba mảnh đất Hoa Hạ này, không ai có thể xem thường sự ảnh hưởng của quân đội.
- Quả thật là một đám sói đáng khinh!
Tôn Chiếu Luân oán hận chửi. Trong mấy năm nay, siêu thị Carrefour cũng giúp gia đình quân đội giải quyết không ít việc khó khăn, không ngờ lại bị đối xử như vậy, làm sao mà anh ta không căm hận chứ.
- Cậu Phương, có cần báo cho ông Tô và ông Quách biết việc này, để coi có thể nói chuyện với cấp trên hay không?
Lâm Liên chần chừ một chút, và nói khẽ. Trong lúc khẩn cấp, cô cũng chỉ nghĩ được như vậy.
- Tạm thời không cần để ý đến họ, một đám hề ngang ngược mà thôi!
Phương Minh Viễn đã tính trước mọi việc và khoát tay nói:
- Họ không làm nên được sóng gió lớn đâu, càng làm to chuyện, họ càng khó xong việc!
Tuy lúc ấy bực mình trong lòng, nhưng lúc này Phương Minh Viễn đã có ý định khác.
- Hả?
Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên vẫn không hiểu rõ và nhìn Phương Minh Viễn.
- Bây giờ vẫn không thể nói, cũng không được nói!
Phương Minh Viễn cười khẩy rằng:
- Mọi người cứ chờ đợi xem phim hay đi!
Nếu Phương Minh Viễn quả quyết thế, thì Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên cũng tạm yên lòng.
Xe vừa mới ra khỏi rừng, thì thấy đằng trước đậu hai chiếc xe cảnh sát, hai người cảnh sát đứng bên đường, khi xe tới gần, liền dùng tay ra hiệu để cho ngừng ở ven đường.