Vu Nhị trả lời theo phản xạ, được nửa câu nhận ra đã lỡ lời, nhưng đã không kịp thu lại. Phương Minh Viễn cười lộ vẻ đắc ý. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cô gái này có quen với Tô Ái Quân.
Kỳ thực, cũng không khó để đoán ra điều này. Đã là người Phụng Nguyên chính cống, trước giờ chưa từng đến Bình Xuyên, lại là phóng viên Tần Tây Nhật báo, trong lúc có rất nhiều lựa chọn lại chạy đến Bình Xuyên, hơn nữa vừa gặp đã gọi đúng tên mình, nên rất có khả năng được người khác nhờ mà đến. Mà ở Phụng Nguyên, có thể chỉ huy được phóng viên Tần Tây Nhật báo, Phương Minh Viễn cũng chỉ quen được có một vài người. Chú Hai đương nhiên không thể rồi, sức ảnh hưởng của chú vẫn chưa đủ để sai bảo được họ. Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa thì có thể, nhưng liệu có nghĩ đến hoặc nghĩ được chu đáo đến vậy hay không, Phương Minh Viễn cảm thấy không có khả năng lắm.
Hơn nữa, Tần Tây bây giờ khắp nơi căng thẳng, sợ rằng dù là Mã Vĩnh Phúc hay Dương Quân Nghĩa cũng đều đang bận tối mắt tối mũi, lấy đâu dư thừa tinh lực mà để ý đến mình, chỉ có Tô Ái Quân mới có tinh lực và thời gian mà đến kiếm chác thôi.
Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn không khỏi có chút bực mình. Bực mình vì sao không phải là người khác mà lại là mình, bận đến mụ mẫm đầu óc. Chỉ nghĩ làm sao để trữ nhiều hàng hơn, tăng thêm lực lượng, và một khi cơn bão tranh mua nổi lên thì phải phân công nhân lực thế nào, làm sao ổn định vật giá, mượn cơ hội này để biểu hiện tốt với chính quyền, nâng cao danh tiếng và phát triển cơ sở cho nhà họ Phương. Phương Minh Viễn không phải thánh nhân, hắn tự thấy đã nỗ lực hết mình để nhắc nhở cấp trên về cơn bão tranh mua này, nhưng sự việc đã đến nước này, một thiếu niên như hắn cũng chỉ đành biết gặp sao hay vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không ngờ có thể xem nhẹ báo đài, hắn chỉ nghĩ đến việc sau chuyện này, chính quyền huyện Bình Xuyên chắc chắn sẽ tích cực tuyên dương, chứ chẳng nghĩ sẽ chủ động tiên phong cung cấp tin tức cho báo đài!
Đến bây giờ thì chỉ có mất bò mới lo làm chuồng chuồng, may mà Tô Ái Quân đã nghĩ đến điều này, nên cử cô phóng viên này tới, vẫn là phong cách của Tân Tây Nhật báo danh tiếng.
Nhìn nụ cười của Phương Minh Viễn, Vu Nhị không khỏi thẹn quá hóa giận, cô thật không ngờ, mình đường đường là một phóng viên lại chỉ sau một hai câu đã bị đứa thiếu niên phát giác.
Phương Minh Viễn cười tươi như hoa, nói:
-Không biết phải gọi chị như thế nào?
Miệng lưỡi ngọt hết nói, đây chính là phong cách vốn có của Phương Minh Viễn.
-Vu Nhị, vợ của thầy Tô chính là chủ nhiệm lớp đại học của chị, rất hân hạnh được gặp cậu Phương tiếng tăm lừng lẫy mà thầy Tô vẫn luôn miệng nhắc!
Vu Nhị thoải mái đáp.
-Tiếng tăm lừng lẫy?
Phương Minh Viễn tự chỉ vào mình, cố tình ra vẻ ngạc nhiên.
-Chú Tô thật tâng bốc em quá rồi. Em làm cách nào cũng chẳng thể nhìn ra được em khác mọi người ở chỗ nào?
-Bánh bao có thịt không thể thấy ở ngoài, trong bụng có đồ không thể thấy trên miệng! Cái tiếng của cậu Phương có thể bây giờ vẫn chưa để người ta biết, nhưng mà tôi nghĩ đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Vu Nhị đảo mắt, cười mỉm.
-Có thể được cậu Phương đích thân tiếp đãi quả là vinh dự vô cùng cho tiểu nữ!
Phương Minh Viễn cười khổ sở. Con bé này đang mắng mình đây, chỉ một câu nịnh bợ lại tưởng là thật.
-Chị Vu, lần này đến Bình Xuyên có thu hoạch được gì không?
Phương Minh Viễn quyết định không chấp nê kẻ nhỏ, mình cũng đã bốn mươi mấy rồi, không nên đôi co với con bé này.
Vừa nói tới công việc, Vu Nhị liền trở nên nghiêm túc hẳn. Cô lấy mấy tờ giấy trong ngăn kéo, cầm bút lên, rồi mới nghiêm chỉnh hỏi Phương Minh Viễn:
-Thật chứ? Vậy, câu đầu tiên, không biết hiện tại gia cảnh cậu Phương như thế nào?
Thằng nhóc thối này đã nói mà không biết ngượng thì mình cũng chẳng cần phải khách sáo nữa. Dân nước mình vốn không thích cho người ta biết chuyện tiền tài, cô để xem thắng nhóc này sẽ nói thế nào. Trước khi đến đây, thầy Tô đã dặn, thằng nhóc này là một “phú ông con”, đến Bình Xuyên rồi không cần phải khách sáo với hắn.
-Điều này, em cảm thấy không thể nói với chị được.
Phương Minh Viễn do dự trả lời.
Vu Nhị tức suýt nổ mũi, mới đó còn nói “biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết”, vậy mà mới câu đầu tiên đã không chịu trả lời rồi.
Phương Minh Viễn sờ mũi nói tiếp:
-Ừm, người Hoa Hạ có một câu nói không biết chị Vu có nghe qua chưa, “không hỏi tuổi người nữ, không hỏi tiền người nam”.
Nếu trả lời câu hỏi này, độc giả đọc xong chẳng phải sẽ bảo, cô phóng viên này nghe nói đẹp lắm, mà sao lại là ngực to mà chẳng có tí đầu óc nào thế. Một câu như thế này mà cũng có thể hỏi được? Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi của chị Vu sao!
Vu Nhị tức vô cùng, nghĩ muốn đem cốc trà nóng mà nhân viên trong văn phòng vừa mang tới hất vào mặt đứa trẻ mặt còn non chẹt này. Còn nghĩ thằng nhóc thối này từ chối trả lời câu hỏi là vì nghĩ cho mình! Còn nói cái gì ngực lớn thì không có đầu óc! Ngực của mình cố nhiên không phải là vật trang trí cho bản thân. Còn nhớ lúc trước đậu vào Đại học Giao thông Phụng Nguyên cũng điểm cao trên 20 người, học 4 năm đều có học bổng hết 4 năm. Tốt nghiệp xong vào Tần Tây Nhật báo, tuy mới thời gian ngắn, kinh nghiệm còn ít, nhưng so với bạn cùng lứa thì cũng là một người xuất sắc.
-Nhưng mà có thể được một người đẹp như chị Vu đây phỏng vấn thì cũng là một vinh hạnh cho em rồi.
Phương Minh Viễn vừa dứt lời đã cảm thấy hơi hối hận. Bởi đã biết quan hệ giữa Vu Nhị và Tô Ái Quân, thêm việc cô không làm cho đầu óc hắn có lúc căng như dây đàn như Asohon Kagetsut và Ninh Điền Quang Lý, cho nên mồm miệng có hơi lỡ trớn, làm sao có thể nói ra những lời như “ngực to thì không có tí đầu óc nào” như vậy, đây chính là nổi trận lôi đình. Phụ nữ ngực nhỏ thì không cho rằng đó là khen cô ta, còn phụ nữ ngục to nghe xong lại nổi trận lội đình. Vì bản thân về sau, cũng nên tạo mối quan hệ tốt với cô ấy, bởi vậy nên vội nói đỡ lại.
-Một món quà mọn để bày tỏ sự hoan nghênh của chúng tôi đối với chị Vu, cũng chẳng đáng gì, xin chị vui lòng nhận cho.
Vừa nói, hắn vừa lấy từ túi ra một chiếc máy nghe đặt trên bàn. Cái này vốn là của Asohon Kagetsut, lúc Asohon Kagetsut về nước đã bị hắn lấy. Dù sao, thứ này ở Nhật Bản, cũng chẳng phải là mới mẻ gì, nhưng trong nước bây giờ rất ít có.
-…
Vu Nhị mừng rỡ cầm lấy, thích thú chẳng muốn buông. Cô ấy đã nghe tới vật này lâu rồi, có nó rồi, cô sẽ chẳng phải khổ sở ghi chép lúc phỏng vấn nữa. Về nhà có thể nghe lại để chỉnh sửa nội dung, lúc phỏng vấn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô sớm đã muốn có một cái, có điều ở vùng duyên hải Đông Nam không phải dễ mà thấy, hơn nữa giá cũng hơi đắt, thật không ngờ rằng đến Bình Xuyên lại thu hoạch ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Vu Nhị lật qua lật lại cái máy nghe, sẵng giọng nói:
-Cho là cậu thông minh, nếu không, về đến Phụng Nguyên tôi chắc chắn sẽ mách thầy Tô cậu dám chọc ghẹo bổn cô nương.
-Chọc ghẹo?
Phương Minh Viễn giật mình nói.
-Cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, chúng ta quen thì quen, nói tầm bậy như vậy chẳng khác nào em đang phỉ báng chị! Chị nói như vậy là đang làm tổn thương tâm hồn đứa trẻ mười ba tuổi này đấy!
-Khoan!
Vu Nhị bỗng run tay, đánh rơi chiếc máy nghe xuống bàn làm vang lên âm thanh lanh lảnh.