Trùm Tài Nguyên

Chương 455: Q.5 - Chương 455: Ra tay tàn nhẫn




Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, tiếp theo một sĩ quan cảnh sát bụng phệ đi tới.

Trương Kế Hưng sợ run một chút, vội vàng đứng dậy nói:

-Đội trưởng Lý, tại sao anh tới đây?

Đội trưởng Lý nhìn Kim Vi Thuấn bị Phương Minh Viễn giẫm dưới chân, hai má rõ ràng bị sưng lên, hoàn toàn không nhìn ra tướng mạo của hắn, không khỏi hoảng sợ, nói với Trương Kế Hưng -Anh Trương, ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hắn có thể đánh người trước mặt các người? Cho dù bọn họ là bạn bè nước ngoài, như vậy cũng là không tốt!

Trương Kế Hưng há hốc mồm, không nói được câu gì.

-Đội trưởng Lý trưởng, ta là Lý Hưng Xương, là lưu học sinh Hàn Quốc, người bị đánh kia là bạn tôi.

Lý Hưng Xương tiến lên nói.

-Hả?

Đội trưởng Lý giật mình há rộng miệng, sau một lúc lâu mới nói:

-Anh Trương, ở đây đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có thể làm vậy trước mặt nhiều người, lại còn để bằng hữu ngoại quốc bị đánh? Các ngươi còn không mau tới đỡ người bạn Hàn Quốc này dậy? Còn ngươi, ngươi cũng thật quá đáng!

Nói xong anh ta chỉ tay Về Phương Minh Viễn, lòng đầy tức giận.

-Việc này…

Trương Kế Hưng xoa xoa tay, không biết phải nói như thế nào. Các cảnh sát khác trong phòng cũng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Trong lòng muốn làm theo lời nhà lãnh đạo, nhưng ại không muốn làm rõ chuyện vừa rồi, nếu chẳng may những lời Phương Minh Viễn nói là thật.

Đối với một người dám làm, ngay trước mặt cảnh sát, nói những lời nhục mạ. Bọn họ cũng muốn Phương Minh Viễn đánh cho một trận!

“Trương Kế Hưng!” Lý Sở Trưởng nhìn một nhóm cảnh sát trong phòng chính là bất động, khó chịu trong long. Lập tức nhảy lên, không khỏi hét lớn:

-Đội trưởng Lý, điều này là có nguyên nhân!

Trương kế Hưng kiên trì nói.

-Tôi mặc kệ là nguyên nhân gì, đều không nghe, mặc kệ là nguyên nhân gì! Dù sao các người cũng phải điều tra ra nguyên nhân.

Sau đó đem hung thủ đánh người đưa lên cho ta. Gan cũng quá là to. Không ngờ dám ở đồn công an. Ngay trước mặt cảnh sát, đánh khách nước ngoài!

Nhất định phải nghiêm trị. Các ngươi hiểu không, cục của thành phố đã có lệnh, đối với những vụ án ngoại giao phải cẩn thận để ý. Các người chế giễu những người bạn ngoại quốc, gây lộn

Các ngươi lại không có air a ngăn cản, đây là không làm tròn bổn phận. Thất trách nghiêm trọng!

Đội trưởng Lý tức sùi bọt mép, lấy tay chỉ vào ngực Trương Kế Hưng nói.

Trong lòng Đội trưởng Lý vô cùng lo lắng, người ngoại quốc ở trong đồn công an, bị đánh ngay trước mặt cảnh sát, sự việc như vậy cho tới bây giờ chưa từng xảy ra ở đồn cảnh sát. Nếu việc này mà cục thành phố biết được, không, khẳng định là nếu mà cục thành phố biết được việc này, chính hắn, một đội trưởng khẳng định là có trách nhiệm.

Đồn trưởng Lý hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lãnh đạo của phân cục, tổng cục, sẽ đem mình ra mắng một trận, thậm chí còn có khả năng bị điều đến một chức vị râu ria nào đó. Phải biết rằng, chỗ hắn hiện giờ, là mảnh đất trung tâm buôn bán trực thuộc thành phố Thượng Hải , hàng năm sảy ra 7-8 vụ lộn xộn, làm tiền lương thu vào của hắn tăng lên gấp bội, mấy chục lần. nếu như bị chuyển đi nơi khác làm sao mà sống được

Vì tránh sảy ra kết quả này, hiện tại chỉ có một biện pháp, là phải giải quyết saoo cho vừa lòng bọn họ, chỉ có thể làm cho bọn họ khen ngợi vai câu trươc mặt ban lãnh đạo, chính mình mới có thể có kết quả thảm hại như trên.

Nếu hắn tự biết mình, hiện giờ không thể là đối thủ của người trẻ tuổi kia. Hắn sẽ xông lên như mãnh hổ xuống núi, đáng ngã Phương Minh Viễn xuống đất,lại đem sự nhiệt tình mà nâng người bạn ngoại quốc kia dậy. Đáng tiếc, cơ hội biểu hiện chính mình như vậy, cũng chỉ có thể tự nghĩ trong đầu mà thôi

-Đồn trưởng Lý, , anh hãy nghe tôi nói…

Trương Kế Hưng khó xử nói.

-Tôi không nghe những gì cậu nói, cũng không cần phải nghe ngươi nói. Tôi hỏi lại lần nữa, các ngươi có làm hay không? Không làm thì cuốn gói cút đi cho ta!

Đồn trưởng Lý nổi giận.

-Người nào muốn thu nhận các ngươi, các ngươi đi dâu, dù sao nơi này cũng không cần các ngươi!

Trong đồn, Đại Chu Mạt, trên đường du khách nhiều, ngoại trừ hai người con gái phụ trách tiếp dãi còn có người trực điện thoại, ngoài ông Trương và những người này, còn lại đều bị đuổi ra ngoài, đồn trưởng Lý chính là muốn tìm vài người theo Kim Vi Thuấn và Phương Minh Viễn mà tìm không thấy

-Cảnh sát Trương, không cần đẻ ý tới hắn, thật ra tôi cũng muốn cuốn xéo.

Giang Nhạc Sơn cũng nổi giận. Tuy rằng Phương Minh Viễn hành hung cây gậy Triều Tiên đó làm hắn cảm thấy có chút không thích hợp. Dù sao cứ như vậy, không chỉ là vụ án dân sự, khả năng trở thành một sự kiện chính trị. Nhưng hắn cũng hiểu được, mấy quyền mấy đá của Phương Minh Viễn này làm cho hả lòng hả lòng. Mà sau khi tên mập này tiến vào, không hỏi rõ trăng đen gì liền đem hết sự tình đổ lên đầu Phương Minh Viễn. việc này đã hoàn toàn đánh vào tâm lí Giang Nhạc Sơn .

Giang Nhạc Sơn giơ tay ra cầm lấy tay, phải gọi điện thoại cho ba.

-Ngăn hắn lại! Không cho hắn tiết lộ tin tức!

Đồn trưởng Lý hét lớn. Sự việc lơn như vậy ở đồn cảnh sát, không được sự cho phép của Lí Hưng Xương, tin tức tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, nếu không vì lời nói, chính mình nhất định là không chịu nổi.

Vài tên cảnh sát đứng ở một bên Phương Minh Viễn đều là không cam tâm. Nhưng không cho Giang Nhạc Sơn gọi điện. Việc này không coi là cái gì, trong đó một người duỗi tay ra hướng về phía điện thoại di động.

Giang Nhạc Sơn không kịp phòng bị, bị hắn rút điện thoại ra từ trong tay. Tức giận Giang Nhạc Sơn dậm chân

Phương Minh Viễn vẫn đang giậm chân lên đầu Kim Vi Thuấn, luôn để ý tới đám người Lí Hưng Xương nói cái gì. Phía mình cũng là sáu người, cứ như vậy trơ mắt nhìn bạn mình bị Phương Minh Viễn làm nhục, hôm sau lan truyền ra, tuyệt đối là sỉ nhục bọn họ.

-Mọi người cùng tiến lên! Chúng ta bảy người, nếu mà không đánh lại được một người thanh niên, rõ ràng quay trở về nhảy hán giang được rồi. Quả thực là mất hết toàn bộ thể diện của Đại Hàn ta.

Một người trong đó là không nhìn thấy, dùng tiếng hán nói với người khác.

Lí Hưng Xương vẫ đang tiếp tục khuyên bảo đám người Đồn trưởng Lý, lại nhìn những người gặp nạn trong phòng cảnh sát, hắn cũng hiểu được, tạm thời không cần trong cậy vào Đồn trưởng Lý cứu Kim Vi Thuấn, mà thời gian dài, thể diện bọn họ cũng có thể mất hoàn toàn

-Được, chờ ánh mắt chuyển qua một bên, Phác Anh Tuấn, ngươi hô khẩu lệnhcâu phát lệnh, mọi người đồng loạt tiến lên.

Phương Minh Viễn nhìn thấy sự hỗn loạn thành một đống, khẽ lắc lắc đầu, cảm giác vô vị. Vốn là đền bọn Triệu Nhã đi xem phim giải sầu, lại sảy ra việc này. Nhất là theo như lời đồn trưởng Lý lại làm hắn có chút thất vọng, thật không hiểu. Bọn họ rốt cục là cán bộ của Trung Quốc hay là quan do người Hàn Quốc lựa chọn. Tất cả phí ăn, mặc, ở, đi lại của bọn họ đều là lấy từ thuế của dân, lại khiến dân xấu hổ. đúng là bọn quan viên vô nguyên tắc, mới đánh giá người ngoại quốc ở Trung Quốc cao hơn người trong nước. Phương Minh Viễn rút điện thoại ra, hắn không có hứng thú giằng co qua lại với người Triều Tiên đó.

Ngay khi hăn rút điện thoại ra, Phác Anh Tuấncùng với Lí Ngọc, Lí Hưng Xương ở bên ngoài đột nhiên thâp giọng quát “lên!”

Ngay sau đó Phác Anh Tuấn, Lí Hưng Xương cầm đầu bọn sáu người Hàn Quốc nhảy dựng lên, lao về phía trước, hung dữ lao thẳng về phía Phương Minh Viễn. Phác Anh Tuấn tốc độ nhanh nhất, nhảy tới trước mặt Phương Minh Viễn, giơ tay ra đẩy vào cổ họng Phương Minh Viễn.

Lúc đấy Phương Minh Viễn đang gọi điện thoại, không để ý tới nhưng động tác nhỏ của những người Triều tiên này, Phác Anh Tuấn đột nhiên xuât hiện, dọa hắn nhảy dựng lên. Theo bản năng chem. Ra một quyền, chính là đánh vào mũi Phác Anh Tuấn, Phác Anh Tuấn kêu một tiếng lảo đảo lùi ra sau. Mũi hắn máu chảy ròng ròng, lập tức làm vạt áo hắn đỏ, tay Phương Minh Viễn còn chưa thu về. Lí Hưng Xương và người Hàn Quốc kia cũng đã bổ nhào vào mặt, tấn công Phương Minh Viễn từ hai bên. Dưới chân Phương Minh Viễn là Kim Vi Thuấn, hắn bị Phương Minh Viễn đá một cái, lăn một vòng đánh vào chân lí Hưng Xương. Cùng lúc, Phương Minh Viễn giơ tay kéo Lí Hưng Xương lại dùng sức hướng vào phía trong, Lí Hưng Thịnh lập tức không giữ được trọng lượng cơ thể bay như một con ngựa, rơi trên người Kim Vi Thuấn. Kim Vi Thuấn bị ép mắt trợn trắng, suýt nữa đem nước chua trong dạ dày phun ra hết. Về phần quyền của người Hàn Quốc kia, Phương Minh Viễn không tránh kịp. Hơn nữa hai người này cũng không phải là chủ tấn công Phương Minh Viễn.

Ở phía sau bọn họ còn có ba người. Nếu Phương Minh viễn mà rút lui, như vậy nhật định bị bọn người đi bên cạnh Kim Vi Thuấn và Lí Hưng Xương quay trở về, việc này không thể rõ ràng

Cho nên tay trái Phương Minh Viễn cầm lấy di động, vội vàng, di động bị bay ra ngoài, đập trên cánh cửa, rơi xuống đất.

Tuy nhiên, lúc này Phương Minh Viễn đã cố không bỏ qua. Một chân hắn giẫm lên lí Hưng Xương và Kim Vi Thuấn. Một bên đỡ người Hàn Quốc đang tấn công từ bốn phương tám hướng. Đột nhiên xảy ra việc này, không chỉ có bọn đồn trưởng Lý bất ngờ, bọn Lưu Dũng cũng nhất thời không có phản ứng gì.

-Tên Triều Tiên chết tiệt!

Thành Nghi hét lên một tiếng, vọt lên, ôm sau lưng một người Hàn Quốc, dùng sức quăng hắn về một bên

Còn Giang Nhạc Sơn thuận tay cầm chiếc ghế sau lưng, xông lên đập thẳng vào sau lưng một người Hàn Quốc, người Hàn Quốc kia bị cái ghế đập phải, lảo đảo một cái, suýt nữa ngất tại trận.

Cùng lúc, Lưu Dũng cầm cái chén trên bàn ném ra, đập trung gáy một người. Hơn nữa, cái chén còn nóng. Nóng ghê lắm, người Hàn Quốc kia lập tức thét một tiếng chói tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.