Trùm Tài Nguyên

Chương 60: Q.3 - Chương 60: Sai lệch lịch sử (Phần một)




Loại âm thanh này, kiếp trước Phương Minh Viễn đã nghe qua rất nhiều lần. Tuy càng về sau cá phòng trò chơi càng lớn, giá cũng càng đắt, hắn cũng ngày càng ít đi, nhưng những thứ ấy như khắc sâu trong tâm khảm, chi dù xa cách đã lâu, khi đặt mình vào đó một lần nữa, vẫn có thể nhớ rất rõ ràng.

Tiệm Arcade này có quy mô tương đối lớn, có khoảng hơn một trăm bộ máy chơi game. Phương Minh Viễn thậm chí còn thấy mấy máy chơi mạt chược. Nhưng kiếp trước Cục cảnh sát Hoa Hạ lại đánh số gì đó, về sau lại dùng cách đăng ký, chỉ những người đăng ký rồi mới có thể chơi. Hơn nữa mở một lúc mười máy mạt chược, còn có cả những tiệm lớn có khe máy nữa. Theo góc độ nào đó mà nói, hiện giờ pháp quy pháp chế của Hoa Hạ đã có đầy đủ, chỉ thiếu lực lượng chấp hành nghiêm túc thôi.

- Ôi trời ơi!

James Cameron vừa nhìn đã thấy trò đua xe, đây là trò chơi ông ta thích nhất, thậm chí còn mua một bộ để trong nhà mình.

- Phương, thật ra tôi thấy Arcade hay hơn FC và MD, cậu biết vì sao không?

James Cameron ôm vai Phương Minh Viễn, nói nhỏ. Phương Minh Viễn đã nói với ông ta về chuyện gia nhập cổ phần Sega. Chuyện nhỏ này, chỉ cần nội bộ công ty Sega không phản đối, ông ta cũng không ngại giúp Phương Minh Viễn một phen. Hai ngày qua, James Cameron cũng chú tâm về tài liệu về công ty Sega.

- Thật ra nguyên nhân vô cùng đơn giản. Arcade hay hơn vì nó bắt buộc phải hay, cho dù bao nhiêu máy, diện tích có hạn, chủ tiệm cũng phải kiếm tiền. Nếu trò chơi không mang lại lợi nhuận cho anh ta, tất nhiên anh ta sẽ không bày ra nữa, máy móc mà không kiếm ra tiền, nhất định sẽ bị thay thế. Anh xem, tất cả các máy bày trong này, mỗi một lượt đấu đều phải mất vài tệ nên mỗi người đều biết được, phán đoán được chất lượng của trò chơi. Người chơi không ngốc nên phải chọn cái hay nhất.

Vấn đề thế này không làm khó được Phương Minh Viễn.

Trừ việc có cái biển hiệu chữ vàng để làm quảng cáo khắp nơi ra, còn lại thì cái gì cũng tệ cả. Mở rộng trò chơi lung tung sẽ bị xem nhẹ. Người chơi Arcade vốn có thể không cần nghe đến việc đạo đức bại hoại không xứng đáng được các đề cử của giới truyền thông, Để thu hút người chơi, nhà sản xuất sẽ quảng cáo phóng đại cả mấy tháng, thận chí vài năm, từng giai đoạn tuyên truyền đều là giả dối, bày ra một ít nghi thức tuyên bố tỉ mỉ, một ít trailer hấp dẫn, khoe khoang một ít đặc tính mới, cuối cùng là vài bài bình luận hay ho của người chơi.

Nhưng tất cả đối với Arcade đều là vô nghĩa. Mỗi người chơi lần đầu đều mất vài xu mua vé, chơi không hay cũng chỉ có thể gạt người ta một lần. Người chơi như “cử tri” vậy. Người có thâm niên chơi càng lâu thì kinh nghiệm càng phong phú. Đây là lý do vì sao các trò chơi được trưng bày đều là trò chơi hay. Cũng có xen lẫn những thứ rác rưởi nhưng số đó là cực nhỏ, phần lớn các trò chơi trên thế giới đều hay cả.

James Cameron đồng ý nói:

- Thật ra chúng ta làm phim cũng như nó vậy, có cùng một nguyên tắc, có tài mới có thể làm ra cái hay được. Hàng năm nước Mỹ có hàng trăm bộ phim, nhưng để có thể được ra rạp thì chỉ có một số. Nếu điện ảnh không thể mang lại lợi nhuận cho họ, muốn tiếp tục hợp tác với họ sẽ rất khó khăn. Cho nên, đối với tôi,một năm chỉ cần làm một bộ phim là đã rất nhanh rồi.

Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, đây đích thật là phong cách củaJames Cameron. Sau “Titanic” anh ta đã im hơi lặng tiếng nhiều năm mới cho ra đời “Avatar”.

- Ha ha…nói như thế, nhưng nếu tôi có kịch bản hay, anh cũng không quay sao?

Phương Minh Viễn nhướn mày chế giễu. James Cameron, kiếp trước hắn không thể nào tưởng tượng được có thể có mối quan hệ gần gũi với cây tiền này, không để ông ta biến thành món hời lớn nhất của hắn, thì sẽ làm thất vọng kiếp tái sinh này. Không nói đến loạt phim Công viên kỷ Jura, còn có Lời nói dối chân thật, Forrest Gump, Tốc độ, Nhiệm vụ bất khả thi… một đống kịch bản. Ừ, nếu không có “Danh sách của ông Schindler” của Spielberg kia có đề tài chia sẻ cảm giác lịch sử nặng nề như vậy, James Cameron không dễ dàng có một bộ phim.

- Nếu có kịch bản thích hợp, tất nhiên không thể bỏ qua.

James Cameron cười nói. Thân là đạo diễn, cũng giống diễn viên vậy. Có khi đạo diễn chọn kịch bản, cũng có khi kịch bản chọn đạo diễn. Lúc gặp kịch bản hay, không đưa cho ông ta cũng khó.

- Phương, cậu nói vậy là có ý gì?

Phương Minh Viễn vỗ vào cánh tay ông ta, nói đầy thâm ý:

- James, tin tôi đi, vài năm tiếp theo anh sẽ rất bận rộn. Giải thưởng lấy nhiều hay ít tôi không biết, nhưng tôi có thể cam đoan, hầu bao của anh sẽ phình to.

Cameron tất nhiên không nghĩ đến trong tay Phương Minh Viễn lại có bao nhiêu kịch bản phim, toàn là phim kinh điển, nhưng ông ta vẫn bị lời nói tràn đầy tin tưởng của Phương Minh Viễn cuốn hút.

Ba người bước chậm trong trung tâm trò chơi, dừng chân trước một máy Arcade rất đặc biệt, rất nhanh, James Cameron quay đầu lại hỏi:

- Phương, cô Vũ Điền, sao tôi lại phát hiện người ở đây có rất ít tiền xu. Ở phương tây, sau khi game over, nhiều người sẽ nạp xu để chơi tiếp.

- Ngài Cameron, cậu Phương, hai người có biết người chơi Arcade có quan niệm gì không?

Vũ Điền Quang Ly kiêu ngạo hỏi.

- Là gì?

Cameron tò mò nói.

- Ở đây, kỹ thuật là vua. Chỉ có người dựa vào kỹ thuật của mình mà qua ải mới thật sự được mọi người tôn kính. Nếu dựa vào tiền xu để qua ải, sẽ không được mọi người thật sự tán thành.

Vũ Điền Quang Ly ngẩn đầu nói:

- Đây là nguyên tắc một xu.

Cameron đã hiểu ra nên gật đầu.

- Có phải cũng giống cowboy miền Tây không? Chỉ tuân thủ quy tắc nhờ tài mà thắng mới được mọi người nhìn nhận, còn áp dụng thủ đoạn bất chính để thắng người khác, dù là trăm trận trăm thắng cũng không nhận được sự ủng hộ của mọi người.

- Ha ha ha…

Phương Minh Viễn không nén nổi phá lên cười.

- Cậu cười cái gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao?

Vũ Điền Quang Ly trách móc. Tuy Phương Minh Viễn không nói gì thêm, nhưng trong tiếng cười, cô nghe rõ ý nhạo báng.

Phương Minh Viễn khoát tay nói:

- Cô Vũ Điền, tôi biết, kỹ thuật là vua. Nhưng khởi nguồn của quy tắc một xu không phải như cô nói. James, lúc anh bắt đầu chơi trò chơi, tin rằng không phải còn nhỏ chứ?

- Ừ, sau khi tôi làm xong “Kẻ hủy diệt” mới thích đến các trung tâm Arcade thư giãn.

James Cameron kinh ngạc.

- Có quan hệ gì sao?

- Đương nhiên có quan hệ. Anh không phải là một đứa trẻ, vậy cô Vũ Điền càng không cần phải nói. Hai người không biết tâm trạng của những người nghèo khó nhưng lại thích trò chơi Arcade.

Phương Minh Viễn mỉm cười nói.

- Hai vị có thể ngẫm lại, một người chỉ có mười xu đi tìm một máy choi game. Ví dụ một xu anh ta có thể chơi trong mười phút, sau đó Game Over, lại phải nạp tiền. Anh ta sẽ phải chọn lựa thế nào? Chơi tiếp, có lẽ chỉ ba hay năm phút sau lại chết nữa vì trò chơi tất nhiên ngày càng khó. Nếu chơi lại từ đầu, không phải anh ta có thể chơi ít nhất mười phút sao? Nói cách khác, mỗi lần nạp thêm tiền, anh ta đều phải mất thêm một ít thời gian được chơi, nhưng nếu chơi lại từ đầu, trò chơi đó ngày càng quen thuộc, mỗi một xu của anh ta sẽ chơi ngày càng lâu, có lẽ cuối cùng một xu có thể chơi được hai mươi phút. Đây là khởi nguồn của quy tắc một xu, do người thich chơi trò chơi mà không có tiền, nên hy vọng thời gian chơi càng dài.

- Hừ!

Vũ Điền Quang Ly dùng cảm xúc chân thành và nhiệt huyết để giải thích, phát cáu chà chà chân nhưng không có cánh nào phản bác Phương Minh Viễn. Ít nhất theo logic học, Phương Minh Viễn giải thích rất hợp logic.

Cameron ngầm đưa ngón tay cái về phía Phương Minh Viễn. Đối với hai loại giải thích theo tình cảm và theo sự thật, ông ta tất nhiên biết rõ điều nào là thật, nhưng anh bạn vong niên của ông ta lại làm ông ta bối rối trước mặt cô gái xinh đẹp kia thôi.

- Trong hai người ai tới?

Vũ Điền Quang Ly chọn một máy, vỗ vỗ bàn điều khiển, miệng tuy nói hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn Phương Minh Viễn khiêu khích. Rõ ràng là nói không lại Phương Minh Viễn nên muốn dạy dỗ Phương Minh Viễn trên máy game.

Phương Minh Viễn và James Cameron đến gần mới thấy, không ngờ là Streer Fighter. Streer Fighter là trò chơi kinh điển do công ty Capcom Nhật Bản sản xuất, làm mưa làm gió trên thị trường Đài Loan, có thể noi là thủy tổ của các trò chơi đánh nhau kịch liệt. Trò Phương Minh Viễn quen thuộc nhất không phải trò này, mà là phần tiếp theo của nó, Streer Fighter 2. Lúc ấy ở Hoa Hạ, Streer Fighter 2 trong trung tâm trò chơi có thể nói là không trò chơi nào sánh bằng. Vào lúc ấy, các trung tâm trò chơi lớn nhỏ đều bày đầy Streer Fighter 2, hơn nữa, trong đó nhiều nhất là bốn đến sáu người có thể chọn được phiên bản beta của bản chính thức, tám người chính thức lúc ấy vô cùng hiếm thấy. Dù vậy, ngay cả bên ngoài trung tâm trò chơi, cũng đầy người đứng xếp hàng chờ đợi.

Thăng Long Quyền, Dao động quyền, Toàn phong cước…đều làm cho người ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Phương Minh Viễn cười, đẩy Cameron lên, còn mình tùy ý vào tiệm xem. Vòng vo nửa vòng rồi, hắn đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn bốn phía. Trong tiệm này tuy nhiều trò chơi, nhưng không có các trò quen thuộc của hắn. không có Quyền Vương, không có Thiết quyền, không có Thị hồn, không có Đầu đạn hợp kim, không có Tòa nhà chết, không có Năng lực linh hồn, Sống hay chết…, thôi đi, đã lâu lắm rồi.

Sau khi Phương Minh Viễn tái sinh, tuy cũng từng nghĩ dùng các phiên bản trò chơi để kiếm tiền, nhưng một là, các trò chơi ở Hoa Hạ trước những năm 90 vẫn còn rất ít, bình thường có năm sáu cái máy, ba bốn trò chơi cũng không tồi rồi. Phương Minh Viễn thận chí từng nhìn qua, trong phòng game có hai máy bay trực thăng không chiến, thứ hai, còn lại trừ Chiến sĩ VR ra, trò chơi cụ thể còn lại hắn cũng không biết. Chiến sĩ VR sở dĩ có ngoại lệ là vì hắn có một người bạn là fan cuồng nhiệt của Chiến sĩ VR, kết quả là chịu vô số ảnh hưởng của anh ta, thứ ba là gần đây hắn có nhiều cơ hội để chọn lựa, công việc càng phình to, làm hắn không thể nghĩ ra.

Trước khi đến Nhật Bản, hiện giờ cuối cùng Arcade có những gì, Phương Minh Viễn thật ra không hề biết, mà nếu không phải Sega đột nhiên nhảy ra, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nghĩ ra trong tay mình có kịch bản Chiến sĩ VR. Hôm nay ngẫu nhiên vào tiệm trò chơi làm hắn ý thức được bản thân trong lĩnh vực trò chơi Arcade đang nắm giữ nguồn tài nguyên trò chơi điên cuồng do con người tạo ra.

Tuy nói những trò chơi đó là xuất phẩm của công ty Sega thì cũng không hẳn, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, dựa vào năng lực chế tạo trò chơi của Sega, chỉ cần hoàn thành kịch bản trò chơi và yêu cầu rõ ràng, làm ra sản phẩm cũng không phải việc khó. Trò chơi này do mình nắm giữ, phải đối diện với công ty Sega ra sao? Có thể nói đã thành công mười phần.

Phương Minh Viễn im lặng suy nghĩ, đến lúc có một thiếu niên Nhật Bản đi vội vàng đụng vào người hắn, hắn mới tỉnh lại. Lúc này hắn mới chú ý, không biết từ khi nào, nơi máy game của Vũ Điền Quang Ly và James Cameron đã tụ tập không ít người. Một vài người còn lôi cả ghế đứng lên, nhìn vào bên trong.

Phương Minh Viễn chú ý, Cameron đứng bên trong đám đông, giữa những người Nhật Bản, dáng vẻ của ông ta như hạc giữa bầy gà.

- Chuyện gì vậy?

Phương Minh Viễn kỳ lạ hỏi Lâm Liên bên cạnh.

- Dường như có người khiêu chiến với cô Vũ Điền Quang Ly.

Lâm Liên cũng không chắn chắn nói. Tuy gần đây cô luôn học tiếng Nhật, nhưng hiệu quả rõ ràng phải cần một thời gian mới lộ ra được.

“Wa!”

Liên tiếp những tiếng kinh hô được phát ra trong đám người ấy, tiếp theo là thanh âm đắc ý của Vũ Điền Quang Ly:

- Còn ai nữa?

Sau đó có một thiếu niên Nhật Bản chán nản bước ra.

Sau khi tình huống như vậy diễn ra ba bốn lần thì không có người khiêu chiến Vũ Điền Quang Ly nữa. Bị loại trước mặt mọi người bởi một cô gái, đối với đàn ông Nhật Bản không phải chuyện hay ho gì, thậm chí có khả năng không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác trong một thời gian dài, cho nên sau khi vài người chơi Street Fighter bị đánh bại, nơi ấy đã vắng ngắt.

Đúng lúc này, cửa tiệm bị đẩy ra, mấy người ôm hai máy, rõ ràng là máy game đi vào. Các thanh thiếu niên trong tiệm hoan hô vang trời, mấy kẻ bại trận vừa rồi vây quanh một người thanh niên, một lúc sau, người thanh niên đẩy những người xung quanh anh ta ra, đi thẳng tới trước mặt Vũ Điền Quang Ly


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.