Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, trong ngành bán lẻ ở thủ đô, các siêu thị Carrefour, Wal-Mart, Hoa Sen… rất phổ biến, nhưng nếu gọi là đẳng cấp thì không thể không nói tới Carrefour, lấy được cảm tình của người dân, hơn nữa âm đọc của tên nghe rất hay, cũng như Cocacola vậy, có thể nói là điển hình. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, vào năm 1959 được thành lập ở nước Pháp, nhưng đến một ngàn chin trăm chín mươi mấy mới đến Đài Loan, năm 1995 mới vào thủ đô. Cho nên khi đặt tên cho siêu thị lúc trước, Phương Minh Viễn không cần nghĩ ngợi mà đặt tên cho siêu thị là Carrefour.
Hắn hy vọng rằng, sau này hắn sẽ trở nên nổi tiếng ở một thành phố thuộc đất nước Trung Quốc này, có thể trở thành một thương hiệu nội địa. Tới năm 1995, thời điểm này muốn dùng tên gì luật pháp nước Hoa Hạ cũng không cấm đoán. Dù sao họ là nhà bán lẻ thứ nhất Châu Âu, thứ nhì thế giới một năm doanh số tiêu thụ cũng đạt tới gần một trăm tỷ đô la Mỹ, có khi còn hơn thế. Lại nghĩ, cái tên như vậy dễ thuộc lòng, tên hay như vậy mà không giữ lấy thì hơi lãng phí.
Vì thế trong huyện Bình Xuyên, trên nóc nhà nơi vốn là kho hàng của Cục Cảnh sát mọc lên bảng hiệu Carrefour thật to khiến cho cư dân trong huyện Bình Xuyên không khỏi tò mò chỉ trỏ.
Bây giờ sức ảnh hưởng của gia đình họ Phương ở huyện Bình Xuyên không thể coi thường. Trước lúc khai trương cửa hàng cơm, còn có thông báo tuyển dụng nhân viên cho nhà hàng. Điều này làm chấn động ở trong huyện, mọi người chú ý tới nơi này không phải ngày một ngày hai. Hơn nữa, thời gian khai trương nhà hàng đang tới gần, những nhân viên của cửa hàng ăn mặc đồng phục của quán chỉnh tề rải truyền đơn trên khắp đường phố. Cái chiêu tiếp thị trên đường trong kiếp sau đã rất nhàm chán, giờ lại thành chuyện mới mẻ. Mọi người tò mò nhìn theo những nhân viên quần áo chỉnh tề đang rải truyền đơn màu sắc rực rỡ. Điều càng làm họ cảm thấy vui vẻ không ngờ chính là nếu như thông tin trong tờ rơi là thật thì nhà họ sắp khai trương siêu thị Carrefour, giá cả các mặt hàng tiêu thụ hàng rẻ hơn so với giá thị trường hiện tại rất nhiều. Điều này sẽ lập tức thu hút được sự quan tâm của dân cư toàn thị trấn.
Siêu thị Carrefour khai trương vào đúng ngày chủ nhật. Từ rất sớm, đường phố bên ngoài siêu thị đã tụ tập một lượng người lớn trang điểm đẹp đẽ đang chỉ trỏ kho hàng đã được trang hoàng, đổi mới . Gần cửa siêu thị lúc nào cũng có gần bốn mươi cảnh sát của đồn cảnh sát trong huyện xếp thành hai hàng trước cửa chính. Mọi người đều to nhỏ bàn tán. Chắc là có nhân vật quan trọng trong huyện tới tham gia dự lễ khai trương, còn đoán rằng đó là cán bộ cấp cao trong tỉnh tới dự. Những người biết chuyện còn đoán rằng sẽ không chỉ có cán bộ cấp cao trong tỉnh tham dự. Phải biết rằng, quán ăn gia đình họ Phương khai trương không chỉ có cán bộ cấp cao trong tỉnh tới dự mà còn có cả người ngoại quốc và người ở Hồng Kong tham dự.
Lúc chín giờ sáng, xe của Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh ngay lập tức dừng lại trước cửa lớn. Cửa siêu thị từ từ mở ra. Một đội ngũ nhân viên trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề hiện ra xếp thành hai hàng dài trước mặt. Bên ngoài vách kính bố trí nhiều lẵng hoa. Hai người, Phương Bân và Tôn Chiếu Luân ăn mặc chỉnh tề, giầy da bóng loáng đang đứng ở đó. Khi thấy Lý Đông Tinh dừng xe lại liền vội vàng bước nhanh tới đón tiếp.
Đứng ở phố đối diện, người có thị lực tốt, nhìn qua đã thấy chiếu ngang siêu thị khoảng hơn ba mươi mét, vách thủy tinh cao hơn ba mét, không khỏi hít một hơi. Hiện giờ thủy tinh không phải là một vật quý giá gì lắm, cửa sổ kính lớn ở các cửa hàng cũ trong huyện Bình Xuyên cũng chẳng phải thứ mới mẻ gì, nhưng chiều rộng như thế, một bức tường kính lớn đây cũng là chuyện đáng chú ý của người dân huyện Bình Xuyên.
Tháp tùng Lý Đông Tinh còn có mấy vị Phó chủ tịch huyện và mấy vị lãnh đạo Cục cảnh sát như Quan Duyệt Võ, Chu Đại Quân. Sự xuất hiện của mấy người không nghi ngờ gì nữa, đã khiến dân cư trong huyện Bình Xuyên thấy rõ mối quan hệ của gia đình họ Phương với các cán bộ trong ủy ban nhân dân huyện vô cùng thân thiết. Điều này cũng không khó giải thích, gia đình họ Phương thông báo tuyển dụng nhân viên đã giải quyết được vấn đề công ăn việc làm cho nhiều hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn cho huyện nhà. Chỉ cần chuyện này cũng đủ làm cho các cán bộ lãnh đạo trong ủy ban nhân dân huyện muốn tham dự buổi lễ. Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để quan hệ với gia đình họ Phương. Ai lại muốn bỏ lỡ chứ?
Thời gian cho buổi lễ khai trương cũng không dài như các buổi lễ khai trương hiện đại…. Lý Đông Tinh nhìn ngắm một vài nơi quan trọng và nói vài câu. Sau đó cùng Phương Bân cắt băng khánh thành. Các lãnh đạo trong ủy ban nhân dân huyện là nhóm khách đầu tiên bước vào khai trương cửa hàng. Mấy người bước vào trước sự tò mò của người dân trong huyện.
Vừa bước vào cửa, Lý Đông Tinh ngay lập tức giật mình ngạc nhiên. Toàn bộ hàng hóa trong kho đã thay đổi hàng loạt. Căn bản không còn giống như một quầy hàng hóa thông thường, thay vào đó là một sự sắp xếp khoa học. Phía xa là nơi bày biện các loại đồ điện, khi Lý Đông Tinh nhìn tới đã thấy rất nhiều loại ti vi được bật lên và đang phát sóng các chương trình truyền hình. Hàng chục nhân viên nhanh nhẹn đang đứng giữa lối đi giữa các kệ hàng hóa và gian đồ điện gia dụng.
- Ông chủ Phương, Giám đốc Tôn, tôi có thể lấy xem không?
Lý Đông Tinh hỏi có vẻ khó hiểu.
- Chủ tịch Lý, trong cửa hàng của chúng tôi, tất cả các mặt hàng thực phẩm đến trang thiết bị nội thất khách hàng đều có thể lấy xem. Chỉ có điều không được phép ăn hoặc tự ý mang khỏi nơi này. Anh xem bên này là quầy thanh toán tiền!
Tôn Chiếu Luân vội vàng giải thích cho Lý Đông Tinh.
Lúc này Lý Đông Tinh mới chú ý đến tám gian hàng khác bên cạnh. Mỗi gian hàng đều có một nữ nhân viên quản lý đứng bên cạnh. Phía trước mặt họ là một loạt màn hình đen trắng hiện lên.
- Các vị lãnh đạo, mời đi theo tôi.
Tôn Chiếu Luân nói, còn Phương Bân thì không ra mặt, kín đáo đưa cho mỗi người một phong bì, bên trong mỗi phong bì này nhiều là hai trăm nhân dân tệ, ít nhất cũng phải là một trăm nhân dân tệ, xem như làm điều này là đóng phí nghiệm thu cho bọn họ. Đương nhiên, với nhà họ Phương mà nói phong bì nhiều cũng không phải là họ không lo nổi, nhưng Phương Minh Viễn lại không muốn dùng kế đút lót lên hàng đầu. Mức một trăm tới hai trăm nhân dân tệ nhiều cũng không phải nhiều nhưng ít cũng không hẳn ít. Mức này nằm trong phạm vi tình cảm con người, xem như mọi người hỗ trợ lẫn nhau về phương diện tiền bạc.
Nhóm người Lý Đông Tinh đi theo sự hướng dẫn của Tôn Chiếu Luân. Nhìn lên phía trên, các loại giỏ đủ loại nằm trong gian hàng hóa. Đi bộ vào gian hàng hóa các loại thực phẩm rực rỡ muôn màu. Các mặt hàng khác nhau được đánh dấu giá cả khác nhau khiến người xem vừa nhìn vào là hiểu được ngay.
Lý Đông Tinh thuận tay cầm lấy túi đường trên kệ bày hàng. Cười cười nói nói cùng mọi người
- Tự do chính là như thế này đây, chính là mọi người có thể tự do lựa chọn mặt hàng, không cần người bán đồng ý, có thể tới gần mặt hàng mà mình ưng ý. Thích thì nhặt vào trong rổ, không thích thì để lại chỗ cũ mà không sợ người bán hàng coi thường!
Tất cả mọi người đều mỉm cười. Hiển nhiên những người nhân viên bán hàng trong cửa hàng lúc này đều nghe thấy.
Phía bên ngoài đám đông vang lên giọng nói của một cậu bé:
- Bác Lý, điều đó thật tốt, nhưng không chỉ có thế.
Người nói là Phương Minh Viễn. Siêu thị của hắn khai trương, hắn cũng dẫn theo Triệu Nhã và Phùng Thiện tới góp vui. Lưu Dũng ở phía sau nghe thấy cũng muốn xem thứ chưa nhìn thấy. Còn Asohon Kagetsu cũng rảnh rỗi nên theo đế,
- Sao? Cậu Phương cũng ở trong này à?
Lý Đông Tinh mỉm cười. Về những chuện xảy ra ở thị trấn Hải Trang mấy ngày qua, Quan Duyệt Võ đã báo cáo cho ông ta rất tường tận. Mấy vị Phó chủ tịch trong huyện Bình Xuyên nhiều năm nay nhậm chức, rắn có lý của rắn, chuột có lý của chuột. Từ những manh mối không giống nhau ấy cũng hiểu được phần nào.
Hiện tại những người dân ở huyện Bình Xuyên này đã có thêm nhân thức về sức mạnh của gia đình nhà họ Phương. Khi quán ăn nhà họ Phương khai trương, Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa đã tới. Họ nhận thức được rằng, gia đình họ Phương đã có người trên tỉnh giúp đỡ. Như vậy, Đồng Đống và Vương Hạo bị giết không thể nghi ngờ, đó là do gia đình họ Phương rất có sức ảnh hưởng với thế giới bên ngoài. Đồng Đống là một ủy viên thành ủy, là nhân vật nổi tiếng trong cục cảnh sát. Theo điều tra biết được y không thua kém gì Lý Đông Tinh. Y được cử tới huyện Bình Xuyên nắm giữ chức vụ Bí thư huyện ủy cũng đủ nhìn thấy năng lực và kinh nghiệm của y. Nhưng Đồng Thanh Hoa gây ra chuyện ở huyện Bình Xuyên đã làm cho Đồng Đống bị cảnh sát tỉnh cách ly để thẩm tra. Điều này chỉ sau vài ngày khi sự việc xảy ra.
Những người này đều nằm trong biên chế nhà nước, đương nhiên bọn họ có thể hiểu được, nếu không muốn nói là biết được một trăm phần trăm sự việc. Thậm chí, ngay cả Dương Quân Nghĩa, giám đốc cục cảnh sát tỉnh cũng không thể giải quyết triệt để, chỉ giải quyết nửa vời. Mặc dù nói cách ly để thẩm tra nhưng những người này trong lòng đều biết rằng con đường làm quan của Đồng Đống và Vương Hạo đã hoàn toàn chấm dứt! Mặc dù không bị vào nhà lao nhưng sau này cũng không thể trở về vị trí công tác như trước đây. Một người là ủy viên thành ủy, một người nắm quyền cục trưởng cục cảnh sát, cứ như vậy mà rớt đài.
Điều này làm cho nhóm lãnh đạo huyện Bình Xuyên có cái nhìn kính trọng đối với gia đình nhà họ Phương. Mối quan hệ ngầm giữa gia đình nhà họ Phương với các cán bộ trong huyện càng trở nên thân thiết. Mối quan hệ qua lại từ trước đến nay đều là hai bên cùng có lợi. Khai ai có thể phủ nhận, gia đình họ Phương được như ngày hôm nay là có một nửa công lao của Lý Đông Tinh, một vị lãnh đạo vừa mới nhận chức chủ tịch huyện chưa lâu. Tất cả mọi người thế nào cũng phải cho ông ta một chút thể diện.
- Chào bác Lý và các vị chú bác. Cậu Phương cái gì chứ, chẳng qua là mấy tiếng để bạn bè thân thích gọi nhau thôi, các chú bác cứ gọi cháu Minh Viễn là được rồi.
Phương Minh Viễn đón tiếp thân mật, mấy người được gọi tên tự nhiên đều gật đầu đáp lại. Nhóm người lãnh đạo huyện Bình Xuyên tất nhiên phải biết trung tâm của nhà họ Phương chính là người thiếu niên này chứ không phải là Phương Bân đang biểu diễn trước sân khấu kia, đó chẳng qua là người quản lý sản nghiệp nhà họ Phương trước khi Phương Minh Viễn có thể chính thức tiếp quản.
Lý Đông Tinh khẽ mỉm cười với Phương Minh Viễn và nói ra ý kiến:
- Lúc nãy cháu nói không chỉ tốt như vậy, thế còn có điều gì tốt hơn thế nữa?
Phương Minh Viễn cười nói
- Bác Lý lúc nãy nói rất đúng, sự sắp xếp hàng hóa như vậy vừa có thể giúp khách hàng biết được phẩm chất hàng hóa, mặt khác khách hàng không phải bận tâm tới sự coi thường của nhân viên bán hàng. Mọi người tự nhiên sẽ cảm thấy thích thú, lần sau lại càng muốn đến siêu thị này để mua sắm. Đây là điểm quan trọng trong sự buôn bán, phải tranh thủ khách hàng quen. Điều này giống như chúng ta bớt đi được một số quầy hàng cũng như một số nhân viên bán hàng, thứ nhất có thể tiết kiệm được không gian, thứ hai có thể giảm bớt được mâu thuẫn nảy sinh giữa người mua và người bán. Tất cả nhân viên trong siêu thị này đều làm công tác sắp xếp, chỉnh trang lại hàng hóa. Trừ khi khách hàng muốn hỏi, nếu không mấy người họ tuyệt đối không làm phiền khách hàng tới mua đồ.
Lý Đông Tinh gật gật đầu, thực ra Phương Minh Viễn còn chưa đề cập tới một vấn đề quan trọng, đó là làm như vậy có thể giảm đi được chi phí bán hàng. Kết quả là chi phí chi cho nhân viên bán hàng trong toàn siêu thị có thể giảm đi đáng kể.
Siêu thị lớn như vậy gần như đã đáp ứng được nhu cầu mua bán của hai phần ba dân số trên huyện Bình Xuyên, nhưng tổng số nhân viên trong siêu thị lại chiếm không quá bảy người, do đó tiền công nhân viên ở đây là tương đối cao. Tuy nhiên theo như lời nói của Phương Minh Viễn thì tiền lương ở đây cao nhưng so với mấy trung tâm thương mại lớn thì vẫn chưa phải là cao lắm.
Dường như nhận thấy tâm tư của Lý Đông Tinh, Tôn Chiếu Luân đứng cạnh cười nói:
- Chủ tịch Lý, đúng là chi phí nhân công trong siêu thị có thể tiết kiệm, do đó chúng tôi có thể cung cấp một lượng hàng hóa lớn cho toàn bộ dân cư trong thị trấn. Theo như thống kê chưa đầy đủ của chúng tôi, siêu thị chúng tôi so với một vài doanh nghiệp khác trong thị trấn có thể giảm giá từ 10- 15% với các mặt hàng cùng loại. Có những hàng hóa đặc biệt giá chỉ bằng 50% so với các doanh nghiệp khác.
Lý Đông Tinh sắc mặt liền thay đổi. Y cũng không phải là không hiểu được. Nếu như giá cả các mặt hàng dầu, muối, tương, dấm chua, trà.. thấp hơn cách doanh nghiệp khác từ 10-15%, chắc chắc cư dân trong thị trấn sẽ lập tức thấy hấp dẫn bởi điều này và lượng khách tới mua chắc chắn sẽ làm tăng 10% doanh thu. Ở thập niên 80, đại bộ phận các gia đình trên đất nước Hoa Hạ mà nói chi tiêu cho những khoản ăn, mặc, tiêu dùng gần như chiếm tuyệt đại đa số chi tiêu trong gia đình.
- Như vậy một siêu thị được mở ra, đối với toàn bộ cư dân trong thị trấn mà nói, không thể nghi ngờ đó là một chuyện tốt lành. Nhưng đối với những người công nhân của khu công nghiệp trong thị trấn, e rằng sau này sẽ khổ sở!
Lý Đông Tinh dường như đang nghĩ tới ảnh hưởng tiêu cực mà siêu thị này mang tới. Nhất là khi trung tâm thương mại của huyện cách nơi này vài trăm mét gặp khó khăn. Tuy nhiên y cũng hiểu được, trung tâm thương mại đang gặp khó khăn, không có gia đình họ Phương uy hiếp thì cũng không thể duy trì được bao lâu nữa.
Tiếp theo đoàn người bọn họ đi vào siêu thị. Ở cửa chính siêu thị, dòng người đang bắt đầu lục tục tiến vào. Cũng nhờ vào chút ít kinh nghiệm ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã đoán trước được khả năng sẽ có nhiều dòng người đi tới, cho nên đã sớm chuẩn bị người hướng dẫn, cửa trước bố trí nhiều cảnh sát bảo vệ trật tự. Cho nên dù có một vài người hỗn loạn nhưng cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào quá lớn.
Nhân viên siêu thị thường được chia làm hai ca làm việc trong điều kiện làm việc bình thường. Nhưng hôm nay toàn bộ nhân viên đều xuất hiện. Một bộ phận hướng dẫn cho khách hàng. Loa phát thanh bắt đầu phát sóng hướng dẫn một vài điều cần thiết khi mua sắm trong siêu thị. Tuy nhiên cho dù như vậy, nhưng kiến thức về mua sắm tự chọn người dân trong huyện Bình Xuyên chưa bao giờ biết tới, tất cả những gì nhìn thấy trước mặt đều làm họ ngạc nhiên.
- Ngày hôm đó, cho tôi cảm giác dường như tất cả cư dân trong thành trị trấn đều chạy tới siêu thị Carrefour. Dòng người không dứt, càng lúc càng có nhiều người ôm túi lớn, túi bé bước ra từ siêu thị. Đồng thời dòng người đi vào không dừng lại. Những người tới siêu thị này quên không mang theo tiền liền lập tức quay về. Tôi tin rằng, có rất nhiều người ngày hôm đó phải vào siêu thị tới hai ba lần, mỗi lần ra về đều mang theo chiến lợi phẩm.
Vài năm sau Tiền Lỗ Sinh kể lại tình cảnh ngày hôm đó trong lòng tràn dâng niềm xúc cảm.
Bọn họ gồm hơn bốn mươi người, nhưng đứng ngay cửa ra vào đúng một ngày. Cổ họng tất cả đều khô ran. Tuy nhiên khi nói tới điều này Tiền Lỗ Sinh rất đắc ý, bọn họ giúp đỡ gia đình nhà họ Phương duy trì trật tự an ninh nên cũng được thiết đãi cơm nước tử tế, sau còn cho mỗi người trong số họ phiếu mua hàng trị giá từ 70-100 nhân dân tệ. Nếu không mua hàng có thể cầm phiếu đó tới nhà họ Phương đổi lấy tiền. Lúc này đây, không thể nghi ngờ, nhóm cảnh sát huyện Bình Xuyên một lần nữa lại ý thức được rằng, vì nhiệm vụ bảo vệ cho siêu thị nhà họ Phương, họ có được ưu đãi rất lớn.
- Ngày hôm đó, chúng tôi có cảm giác rất mệt! Mệt muốn chết đi được! Phải chịu trách nhiệm đối với hàng hóa, phân loại hàng hóa theo nhóm, làm việc cho tới tận tối. Quả thực ngay lúc đó chỉ muốn nằm sấp trên mặt đất, lập tức ngủ một giấc cho sảng khoái. Trong ngày hôm đó bọn họ căn bản là không có một chút nghỉ ngơi, tất cả các công việc ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh đều phải rất nhanh. Hàng hóa trong kho như nước chảy, người mang tới bao nhiêu, trong vòng chưa đến nửa giờ liền bán hết không còn một chút. Nói thật, trước đây tôi chưa từng nghĩ tới mọi người lại điên cuồng như vậy. Đúng tôi chỉ có thể nghĩ tới hai từ điên cuồng. Tôi lúc đó phụ trách dẫn đường cho khách hàng, bởi vì đây là phương thức mua hàng tự chọn. Dù sao ở huyện Bình Xuyên đây cũng là chuyện mới mẻ, rất nhiều điều mọi người còn chưa quen. Thí dụ như rất nhiều khách hàng trong gian hàng hóa lập tức mở đồ này đồ kia, đây là điều siêu thị không cho phép. Đến cuối ngày, cổ họng tôi đã khàn đục không nói ra lời, cổ họng khàn đục giống như khói thuốc. Những chị em phụ trách quầy thu ngân, đến cuối ngày trong tay cầm không biết bao nhiêu là tiền mặt. Chỉ có điều cứ hơn nửa giờ số tiền cầm trong tay phải mang lên phòng tài vụ nộp một lần. Tuy nhiên, ông chủ làm thế cũng không sai, một ngày tăng không biết bao nhiêu ca. Buổi tối mỗi người làm tăng ca được thêm ba mươi nhân dân tệ.
Quản lý siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên mấy năm sau đó hồi tưởng lại ngày hôm đó vẫn không khỏi xúc động nói.
- Ngày hôm đó ư, đương nhiên là tôi nhớ rất rõ, người dân huyện Bình Xuyên trước nay chưa từng mua sắm như thế bao giờ, ai đã trải qua ngày hôm đó tôi nghĩ đều rất khó quên. Đó là một ngày chủ nhật. Bởi vì gia đình nhà họ Phương khai trương siêu thị này, mọi người cũng sẽ nhớ rất lâu. Thứ nhất khi nói về gia đình nhà họ Phương, mọi người đều biết rằng. Năm xưa, vì đất nước nhiều cảnh sát và bộ đội hy sinh, gia đình họ phần lớn gặp khó khăn, không có người trụ cột. Mọi người ai cũng muốn giúp đỡ, nhưng khổ nỗi năm ấy mỗi gia đình thu nhập đều giảm đi hơn một nửa. Nuôi gia đình mình còn không nổi làm sao có thể giúp đỡ người khác? Trong lúc này, gia đình họ Phương thuê lao động với mức lương cao, coi như bọn họ đã giải quyết khó khăn cho mọi người, mọi người đã nghĩ phải làm sao giúp nhà họ khai trương náo nhiệt. Thứ hai là trước khi siêu thị khai trương, nhà họ Phương đã tuyên truyền không ít, hơn nữa nội dung trên tờ rơi cũng rất thu hút. Ừ, tôi nhớ rõ trên mặt giấy có ghi giá dầu, trứng gà, thịt. Giá so với bên ngoài giảm hơn 10%. Hơn nữa tôi còn nhớ rất rõ những mặt hàng đặc biệt như nồi, ừ, có chỗ, nồi xào rau, giá giảm một nửa so với ở trong trung tâm thương mại huyện, anh thử nói xem như thế này lẽ nào mọi người lại có thể không đi sao? Năm ấy nhà nào ít nhất cũng phải mua một vài đồ vật, mất một chút tiền, chứ đừng nói tới chuyện lần này mua lại tiết kiệm được mấy đồng. Tôi cho rằng, vào ngày nhà họ Phương khai trương siêu thị, hầu hết mỗi hộ gia đình trong huyện Bình Xuyên đều mua ít nhất là hai cái nồi!
Một chủ quán huyện Bình Xuyên mặt mày hớn hở kể lại.
- Nói thật, lúc đó chúng ta mới ý thức được rằng, siêu thị nhà họ Phương, ừ, cũng chính là siêu thị Carrefour là loại hình buôn bán thay thế hình thức cũ. Nhưng sau lại là hình thức tiêu thụ làm chúng tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Không chỉ có một ngày, mà sau khi khai trương gần một tuần, chúng tôi phải cử tới hơn mười, thậm chí còn tới hai, ba mươi cảnh sát tới duy trì trật tự trị an. Nơi này căn bản là kho hàng của Cục cảnh sát, bên cạnh có một cơ quan hành chính. Gần bảy ngày lượng hàng tiêu thụ của nhà họ Phương gần bằng lượng hàng tiêu thụ của trung tâm thương mại huyện trong một tháng rưỡi. Hơn nữa, lượng khách nhiều chứ không ít! Lúc đó cũng làm cho cán bộ lãnh đạo huyện hoảng hốt!
Cục trưởng cục thương nghiệp huyện Bình Xuyên lúc đó không khỏi kích động nói.
- Không chỉ chúng ta, các cán bộ lãnh đạo huyện Bình Xuyên được lợi, mà sau mấy năm siêu thị họ Phương cũng phát triển thuận lợi. Dân cư trong huyện Bình Xuyên cũng đều được hưởng lợi.
Khi nhân viên trong cửa hàng bắt đầu đóng cửa, lúc này, mọi người trong thị trấn mới thở phào một cái. Chỉ có thể dùng hai chữ “điên khùng” để miêu tả ngày hôm đó. Cuối cùng một ngày cũng trôi qua, nhìn vào siêu thị mọi thứ trống không, mọi người lộ ra vẻ tươi cười. Tuy nhiên công tác cuối cùng là thống kê số liệu vẫn còn chưa hoàn tất. Nhưng đây là ngày khai trương, hiển nhiên như vậy đã là rất thành công.
Phương Minh Viễn nhìn vào đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ sắp mười giờ tối. Cơ bản là phải đóng cửa siêu thị, kết quả là vẫn kéo dài tới tận mười giờ tối. Triệu Nhã, Phùng Thiện đã được hắn phái người đưa về thị trấn Hải Trang, dù sao ngày mai các cô cũng còn phải đến trường.
Hắn cũng nhìn Phương Bân và Tôn Chiếu Luân cũng đang hưng phấnkhông dứt như vậy, tươi cười nói:
- Chú út, Giám đốc Tôn, cháu thấy thời gian không còn sớm nữa. Có nhiều nhân viên nhà cách xa siêu thị, trước hết phải để các nhân viên nữ về nhà thôi. Cử một người lái xe đưa họ về, phải đảm bảo an toàn cho họ. Về việc này, đừng ngại mời một vị cảnh sát hộ tống một đoạn.
- Cậu Phương, cửa hàng này ngày mai chín giờ là phải mở cửa. Trong thị trấn cũng không thể lộn xộn như vậy.
Tôn Chiếu Luận chần chừ một lúc rồi nói.
- Cậu Phương, nếu không thì ngày mai mọi người đến sớm một chút, thu dọn lại, sắp xếp hàng hóa...
Dạo này làm việc chung với Phương Minh Viễn, anh ta thấy hắn đối với siêu thị không phải hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại, có vài thứ, có cách ghi nhớ, so với người lão luyện trong siêu thị có khi còn nghĩ thấu triệt hơn.
- Tuy nhiên việc bổ sung hàng hóa này sẽ giao lại cho Giám đốc Tôn, nếu đoàn xe không đủ, có thể liên hệ nói Trần Trung cung cấp thêm xe.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Điều đó đương nhiên là không còn gì bằng!
Tôn Chiếu Luân hoan hỉ mặt mày. Hôm nay thực sự là ngoài dự kiến của y, ban đầu lượng hàng hóa là chuẩn bị bán trong ba ngày, hiện giờ đã bán hết hoàn toàn. Kế tiếp, nhiệm vụ của y là thúc giục các nhà cung cấp, nhiệm vụ nặng nề nhất. Siêu thị tuy có trang bị xe, nhưng ai cũng muốn chính mình có thể điều khiển một chiếc.