Trùm Tài Nguyên

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Sự khiêu khích của Tào Hổ






Ngày hôm sau, Miyamoto mang theo hợp đồng hớn hở ra mặt, lên đường về nước. Phương Minh Viễn và Phương Bân tất nhiên cũng quay về thị trấn Hải Trang. Về tới thị trấn Hải Trang, Phương Minh Viễn vừa đợi trợ thủ bên Nhật Bản phái tới, vừa chuẩn bị phê duyệt “U Du Bạch Thư”. Lúc này hắn chỉ cần vẽ ra nhân vật chính, mấy chữ còn lại tất nhiên là đợi nhóm trợ thủ đến bổ sung vào, cứ như vậy mà tốc độ khá nhanh. Cùng lúc đó Tô Ái Quân đã ở trong viện tranh Phụng Nguyên, giúp hắn chọn người trợ thủ thích hợp.

Tối ngày thứ tư, trong nhà hàng Phương Bân nhận được điện thoại của Tô Ái Quân. Sau khi Tôn Lam trở lại thủ đô đã bị Trịnh Đông Vũ gọi vào hùng hổ trách mắng một phen. Ngày hôm sau, tiếp theo đó lại bị thông báo phê bình toàn công ty, cắt nửa năm tiền thưởng, điều đến thư viện công ty làm thủ kho, công ty sẽ xem xét hai năm, tính đến hiệu quả xem xét về sau. Trong lúc này, bất kỳ ai trong công ty cũng không được thăng chức. Trưởng phòng Củng của phòng hậu cần bị ghi lỗi nặng, thông báo phê bình toàn công ty, hạ nửa cấp xuống làm quyền trưởng phòng. Vị Phó giám đốc công ty kia chỉ đạo trưởng phòng Củng, cũng bị Đảng bộ ghi lỗi nặng, làm kiểm điểm nghiêm túc trong công ty, buổi tối còn phải lên tiếng xin lỗi Tô Ái Quân. Còn về Bạch Lâm, nhờ gặp họa mà được phúc, chẳng những chiếm được một căn nhà ba phòng, còn được đề bạt lên làm cán bộ cấp Cục phó.

“Tôn Lam kia sẽ từ chức hoặc bỏ đi”. Phương Minh Viễn lẩm bẩm, nếu là mình thì cũng sẽ làm như vậy. Chỉ cần trong nhà có người thì đổi công ty nào cũng như nhau thôi. Tình hình đã ra thế này cũng không khác gì mấy. Tuy nói rằng trưởng phòng Củng đã có người chịu sự nghi ngờ thay, nhưng Phó Tổng giám đốc kia bị xử phạt cũng quá nhẹ. Nhưng ở Hoa Hạ, cho dù là Thủ tướng chính phủ, giải quyết loại sự việc này, cũng không thể hoàn toàn dựa trên điều lệ chế độ hiện hành. Trịnh Đông Vũ ưu đãi Bạch Lâm, hiển nhiên cũng biết rằng làm thế cũng khó nguôi lửa giận của Tô Ái Quân, cho nên sẽ bồi thường bằng các khác.

Cuộc sống trong trường học hiện giờ đối với hắn thật sự hơi vô vị. Các kiến thức đã sớm quen thuộc, cùng với một đám nhóc trên dưới mười hai tuổi, thật sự không hấp dẫn nổi hắn. Nhưng cũng may các thầy cô trong trường quản lý hắn cũng lỏng lẽo thôi. Đối với việc hắn làm gì khi đi học, đến bây giờ cũng không có ai hỏi đến. Đương nhiên, việc này là thành quả của việc hắn liên tục đứng nhất mười một lần. Ngồi ở cuối cùng còn có một lợi ích nữa, đó là lúc lên lớp, hắn có làm gì, ngoài thầy cô ra, mọi người đều không nhìn thấy, cho nên hắn cũng yên tâm, lớn mật vẽ truyện tranh trong giờ học.

Tào Hổ ngồi bên kia phòng học nhìn Phương Minh Viễn đầy ghen tị, liếc hắn một cái. Trải qua thời gian học tập này, cậu ta cũng nghe người khác nói chuyện của Phương Minh Viễn khá nhiều. Về chuyện học tập hắn càng như Tôn Ngộ Không ở Hoa Quả Sơn đứng đầu bầy khỉ, Tào Hổ lại càng ghen tị. Vì có sụ tồn tại của Phương Minh Viễn mà làm một đứa con của phó xưởng trưởng như cậu ta không hấp dẫn nổi đám nữ sinh.

Mỗi khi tan học, cạnh bàn của Phương Minh Viễn luôn bị một đám nữ sinh vây quanh, mà thường nhất là Triệu Nhã và Phùng Thiện. Giọng nói như chim hót ríu rít không ngừng, cũng không hiểu sao các cô lại có thể nói nhiều đến thế. Còn đám bạn trai tốt của Phương Minh Viễn cũng sẽ đến gần mà nói vài câu. Phương Minh Viễn luôn thản nhiên chêm vào vài câu, chỉ cần vậy thôi là các cô gái đã phấn khởi vô cùng.

“Không chỉ là học giỏi thôi, mà tướng tá cũng không chê được!” Tào Hổ than nhỏ. Cậu ta nói thế cũng không sai. Tướng mạo của Phương Minh Viễn so với bạn bè cùng tuổi có nhỉnh hơn một tí, nhưng không thể nói là hắn đẹp trai. Hắn mắt một mí làm cho mắt có vẻ không đủ to. Tào Hổ nhận thấy là hắn đầy vẻ đàn ông hơn là đẹp trai.

- Học tập tốt còn chưa đủ sao? Có bản lĩnh thì bạn cũng giành hạng nhất đi.

Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.

- Đừng có ở trong này hâm mộ.

- Tớ hâm mộ nó?

Tào Hổ không ngờ mình đã nhỏ giọng than thở mà cũng bị người khác nghe thấy, trên mặt không nén được giận.

- Hâm mộ hay là ghen tị thì trong lòng bạn rõ ràng nhất.

Lý Vũ Hân không cho Tào Hổ có cơ hội phản bác, quay lưng đi.

- Này, bạn không phải trước đây cũng là học lớp cũ năm thứ nhất sao? Mấy ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, bạn làm hắn rớt đài thử xem.

Tào Hổ nhỏ giọng nói.

- Tôi với người ta không thù không oán, người ta cũng không chọc ghẹo gì tôi, sao tôi lại phải làm người ta rớt đài chứ?

Lý Vũ Hân quay đầu lại nhìn Tào Hổ nói:

- Trút giận cho bạn sao? Tôi cũng còn có lương tâm mà.

Tào Hổ hơi mất tinh thần. Cậu ta biết bản thân mình, nếu nói đánh nhau hay đá cầu, cậu ta tự nhận là không thua bất cứ ai trong trường, nhưng nói đến chuyện học…Thôi bỏ đi, cậu ta hiểu rõ mình rồi, trừ phi làm bừa, nếu không từ lúc cậu ta học cấp một, cậu ta đã không khẳng định với cha cậu ta rằng mặt trời mọc từ phương Bắc. Lý Vũ Hân không bị khích, cậu ta cũng không có cách nào.

Chớp mắt đã hết tiết học, bọn Phương Minh Viễn lại kết thành nhóm mà đi. Tào Hổ và La Vũ Trung cùng với mấy đứa học sinh năm hai, năm ba ở cả phía sau. Đến năm hai, năm ba rồi, đối với nhân tình trên xã hội cũng có hiểu biết, hơn nữa mọi người có nhắc nhở nên có quan hệ tốt với Tào Hổ, con trai của phó xưởng trưởng, đối với người nhà hay với bản thân mình sau này đều có lợi nên chúng cho dù vô tình hay cố ý cũng đểu nịnh bợ Tào Hổ, tạo nên một băng nhỏ. Chỉ có điều không đứa nào tình nguyện đi trêu chọc Phương Minh Viễn, cho nên mỗi khi Tào Hổ tỏ vẻ giận dữ thế này sẽ có người nói sang chuyện khác, còn không cũng tận tình khuyên can Tào Hổ.

Thời gian đã lâu, Tào Hổ cũng không phải là đồ ngốc, nên hiểu rất rõ mọi người không muốn trêu vào Phương Minh Viễn.

Dòng xe cộ của học sinh tan học chảy rất nhanh vào thị trấn. Bọn Phương Minh Viễn mấy hôm nay đều đến quán cơm ăn cơm chiều. Hiện nay quán ăn nhà họ Phương ngày càng đông đúc. Người nhà họ Phương và nhà họ Triệu ngày càng lười nấu cơm ở nhà, nên thường đơn giản đi ra ăn trong quán ăn. Phùng Thiện thường đi chung với Phương Minh Viễn và Triệu Nhã, tât nhiên cũng đi cùng. Nhưng hôm nay là sinh nhật Lưu Dũng, Phương Minh Viễn nhận lời mời khách cho nên đến thêm vài người.

- Minh Viễn, đó là cái gì vậy?

Triệu Nhã đột nhiên dừng xe, chỉ vào bên đường hỏi.

Phương Minh Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy bày ra nhiều bàn bi-a từ lúc nào.

- Đó là bi-a.

Phương Minh Viễn lúc này mới nhớ ra, sắp tới thời kỳ toàn dân Hoa Hạ đánh bi-a. Nguyên nhân là người ta cho rằng bi-a là một môn thể thao cao nhã, được người Hoa Hạ bày đầy ở phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được. Thứ này mặc dù ở Hoa Hạ không phải là hiếm lạ gì, các thành phố lớn từ lúc trước giải phóng đã có, nhưng giờ mới xuất hiện lần đầu tiên ở thị trấn Hải Trang.

- Phương Minh Viễn, nghe ra anh cũng biết chơi? Chúng ta đến đánh vài ván đi. Có dám không?

Từ phía sau vang đến một âm thanh tràn đầy khiêu khích, đúng là Tào Hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.