Trùm Tài Nguyên

Chương 155: Q.3 - Chương 155: Sử xự của Hồ Xử






Hồ Xử tội nghiệp vì buổi sáng cần thu thập chứng cứ về một vụ án hình sự mà mang theo mấy người thuộc cấp bao gồm những người đêm qua đã cùng anh ta chặn xe ở bên đường quốc lộ đến huyện ở ngoại ô giải quyết công việc. Lúc sắp đi, anh ta đã đem chiếc xe vốn dựng trong phân cục đến sân của một ngôi trường gần đó. Tất nhiên anh ta không hề biết rằng việc mình làm ở bên đường quốc lộ để lấy lòng Chu Trụ, gây khó dễ cho Phương Minh Viễn bằng một thủ đoạn bịp bợm nho nhỏ, mà đã gây ra một phiền phức lớn cho toàn bộ hệ thống cảnh sát giao thông thành phố Phụng Nguyên. Toàn bộ cảnh sát trong ngành từ trên xuống hận thấu xương tên cảnh sát bại hoại dám mạo danh cảnh sát giao thông này, vì những hành vi làm xằng làm bậy của anh ta mà làm cho công việc cả một ngày của đội cảnh sát giao thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng, còn ảnh hưởng đến cả chuyện nghỉ ngơi của những cảnh sát giao thông ấy nữa.

Đặc biệt là Nhậm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm đều hận anh ta đến nỗi muốn lột xác anh ta ra! Hai người cả ngày không làm được việc gì ra hồn, ngoài việc cả ngày ngồi nhìn khuôn mặt nhăn nhó xì khói của Lý Thư Bình và gọi điện đi khắp nơi hỏi kết quả. Bộ đồng phục cảnh sát ướt đẫm mồ hôi, rồi khô rồi lại ướt đến nỗi lưng áo sắp đóng thành muối luôn rồi. Nhất là sau khi Lý Thư Bình báo cáo kết quả với Dương Quân Nghĩa hoặc là sau khi ông ta nhận được điện thoại của Dương Quân Nghĩa xong mặt ông ta lại tối sầm lại như Bao Công thì mồ hôi của hai người bọn họ lại túa ra như mưa. Mặc dù Lý Thư Bình chỉ tối sầm mặt và thỉnh thoảng thúc giục hai người Nhậm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm vài câu nhưng bộ dạng ấy so với quát tháo còn đáng sợ hơn! Đây là quan thất phẩm trước cửa tê tướng, vị thư ký giám đốc sở này không phải là người dễ đụng vào, nếu như để ông ta ghét hai người thì sau này hai người khó mà sống nổi, nhưng hai người bọn họ nào có dám trêu ai chọc ai chứ!

Cũng may giám đốc sở Dương Quân Nghĩa tuy là nổi trận lôi đình nhưng vẫn còn tỉnh táo, ông cho rằng những lời Nhậm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm nói cũng có lý, cũng có thể là do các cảnh sát khác mạo danh nên cũng không trách móc hai người bọn họ quá nặng nề. Nhưng giám đốc thấu tình đạt lý thì chưa chắc thư ký giám đốc đã thấu tình đạt lý. Cả một ngày trời không có kết quả làm cho ý định ban đầu của Lý Thư Bình muốn ghi điểm trước mặt Dương Quân Nghĩa đã chìm sâu xuống tận đáy Bắc Băng Dương, tuy Dương Quân Nghĩa không biểu hiện ra mặt nhưng Lý Thư Bình đều nhận ra rằng mỗi lần gọi điện đến thì Dương Quân Nghĩa lại càng thêm thất vọng.

Lúc này thực ra đã không chỉ kinh động đến mình hệ thống cảnh sát giao thông thành phố Phụng Nguyên nữa rồi mà tất cả các bộ phận trong ngành cảnh sát toàn thành phố đã đều bị kinh động, mọi người đều đang dốc sức tìm kiếm một cảnh sát họ Hồ và một cảnh sát mặt sẹo, chỉ có điều không đem việc này nói với Hồ Xử mà thôi. Lúc này đến cả cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên cũng đã bị kinh động vì chuyện này rồi.

- Cục cũng thật là, chỉ vì một nguyên nhân không thể nói ra mà điều động cả cảnh sát của phân cục xuống tận huyện, mà nào có được tiếp đón chu đáo, mọi người có thể mượn danh nghĩa để ăn miễn phí một bữa cơm và hút vài điếu thuốc. Nhưng thật không ngờ câu trả lời của cục lại là mau chóng quay trở về thành phố. Về muộn như thế này thì không sao, nhưng sao lại bắt tất cả mọi người phải cùng về chứ!

Cả một chặng đường bọn họ đều đi ở đồng bằng nhưng như thế không có nghĩa là Phụng Nguyên không có núi, những năm chín mươi đường xá cũng không được như sau này, còn một số chỗ vẫn là đường đất, toàn ổ gà ổ voi, mọi người lại ngồi trên xe tải một thời gian dài như vậy nên không tránh khỏi cảm thấy ê ẩm mình mẩy nên tất nhiên là ai cũng cảm thấy tức tối.

-Được rồi, lải nhải thì có tác dụng gì! Đích thân cục trưởng ra lệnh ai dám không quay về! Đội trưởng Hồ như thế cũng tốt lắm rồi, dù gì cũng đã cho mọi người ăn no bụng rồi mới lên đường nếu không trên đường đi chỉ gặm bánh mì thôi thì cậu cũng phải chịu. Được rồi, được rồi, đừng nhiều lời nữa.

Có người an ủi.

Hồ Xử ngồi ở ghế của phụ xe dựa ra sau, nhìn như là đang buồn ngủ, nhưng thực ra là anh ta đang nhớ đến chiếc xe Santana, nếu có thể đi bằng chiếc xe đó thì tốt biết bao, đỡ hơn bao nhiêu so với việc ngồi chiếc xe này.

Xe rẽ vào một con đường khác, nhìn thấy thấp thoáng phân cục cảnh sát Tháp Nhạn thì mọi người mới thoải mái ra vài phần, mọi người đang cân nhắc xem nên ở lại đây ngủ một đêm hay về nhà vào giờ này.

-Các đồng chí, mọi người hôm nay vất vả rồi, phải đi về suốt đêm, nếu như không có thông báo gì thì sáng mai mọi người có thể đi làm muộn một tiếng, ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút để ngày mai có được một tinh thần thoải mái!

Hồ Xử nói lớn. Một chút quyền hành nho nhỏ này thì một đội trưởng như anh ta cũng có thể cho phép được.

-Thế thì tốt quá! Hay là tôi về nhà ngủ đây!

Có người nói.

Vẫn là đội trưởng Hồ thông cảm với mọi người, xem quyết định của chính mình chắc như đinh đóng cột. Chỉ tiếc rằng tâm trạng tốt của anh ta chỉ duy trì được đến trước cửa cục.

Lúc chiếc xe chở bọn họ dừng trước cửa cục cảnh sát thì có hai người đi ra, vừa nhìn thấy Hồ Xử liền vội vã nói với anh ta rằng cục trưởng đang đợi anh ta trong phòng làm việc.

Hồ Xử nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối rồi, giờ này nhẽ ra cục trưởng đã tan ca từ lâu, sao hôm nay lại ở cơ quan đến giờ này? Không hiểu vì sao trong lòng anh ta chợt dâng lên một dự cảm không tốt, anh ta vội vàng dò hỏi:

- Cục trưởng có chuyện gì vậy, sao lại gọi tôi về gấp như vậy?

Hai người đều lắc đầu nói:

- Đội trưởng Hồ, cục trưởng tìm anh ắt là có việc cần, chúng tôi làm sao dám đi hỏi!

Hồ Xử thấy rằng có hỏi hai người này cũng chẳng biết thêm được điều gì, cũng không dám trì hoãn thêm nữa nên vội vàng đi thật nhanh lên phòng của cục trưởng ở trên lầu.

Hai người cảnh sát nhìn theo dáng của Hồ Xử khẽ thở dài, lúc này mới nói với những người còn lại:

- Những người còn lại chưa được giải tán, mời vào phòng làm việc ngồi chờ, lát nữa cục trưởng có chuyện muốn nói.

Mấy người cảnh sát vốn sốt ruột muốn về nhà này tuy cảm thấy hơi kinh ngạc, cục trưởng hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà giờ vẫn còn chưa về, lại còn muốn đến an ủi cái gì chứ. Nhưng vì là lời của đích thân cục trưởng nên nếu có vội muốn về nhà hơn nữa thì cũng đành vào trong phòng làm việc ngồi chờ.

Hồ Xử vừa bước vào phòng cục trưởng thì đã bị dọa cho một trận, chỉ nhìn thấy cục trưởng ngồi trên ghế, giám đốc sở Dương Quân Nghĩa thì ngồi im trên ghế mặt đằng đằng sát khí, ở bên kia, cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên Tôn Nhất Phàm thì mặt lạnh như tiền ngồi đó còn cục trưởng phân cục Nghiêm Trần Bồi thì mặt cười cười ngồi bên cạnh. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, không biết là mấy vị này đã hút bao nhiêu thuốc làm cho một kẻ nghiện thuốc lá nặng như anh ta cũng phải có cảm giác choáng ngợp.

Cũng là một cảnh sát có thâm niên mười năm trong nghề, làm sao có thể không biết mấy vị lãnh đạo tỉnh và thành phố này được cơ chứ. Vì vậy vừa nhìn thấy Dương Quân Nghĩa và Tôn nhất Phàm, Hồ Xử đã lập tức cảm thấy thất kinh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể làm kinh động đến cả hai vị quan lớn từ tỉnh và thành phố thế này chứ? Hơn nữa hình như là mọi chuyện đều có liên quan đến anh ta thì phải? Hồ Xử có chút không dám tin vào sự thật này.

- Hồ Xử cuối cùng thì anh cũng về rồi!

Giọng điệu của Dương Quân Nghĩa nghe hết sức bình thường, nhưng những ai hiểu rõ ông ta thì đều biết khi càng tức giận thì giọng điệu ông ta càng tỏ ra trấn tĩnh, giống như là một ngọn núi lửa không biết sẽ phun trào lúc nào. Chỉ có một chuyện cỏn con cuối cùng vất vả lắm mới có được kết quả, chờ suốt một ngày rồi, sự tức giận của Dương Quân Nghĩa chắc chắn không phải là nhỏ!

Hồ Xử chỉ cảm thấy tay mình run run. Nếu không phải trong lòng còn ôm một tia hy vọng rằng đây chỉ là hiểu nhầm thôi thì anh ta đã sơm ngã ra đất rồi. Ánh mắt của ba vị còn lại nhìn anh ta chứa đầy những cảm giác không tốt lành gì. Anh ta lắp bắp:

- Dương…giám đốc Dương, cục…cục trưởng Tôn, cục trưởng Nghiêm, các vị, chuyện này là?

-Ầm!

Tôn Nhất phàm đập bàn bật dậy hét lớn:

-Hồ Xử, đến lúc này mà anh còn ngụy biện sao? Chúng tôi đã ở đây chờ anh cả buổi tối rồi đấy!

Lúc này cơn thịnh nộ trong lòng Tôn Nhất Phàm đang ngùn ngụt bốc lên.

Buổi chiều sau khi nhận được tin khẩn, ông ta đã lập tức gọi điện cho Dương Quân Nghĩa, tuy rất ôn hòa nhưng rõ ràng là ông ta tỏ thái độ bất mãn với việc Dương Quân Nghĩa nhúng tay vào việc của cục công an thành phố. Tuy Dương Quân Nghĩa là giám đốc công an tỉnh, có quyền chỉ đạo công việc của cục cảnh sát Phụng Nguyên, nhưng cũng phải tuân thủ một vài quy tắc nhất định chứ, không thể ngang nhiên nhúng tay bừa bãi vào được. Đặc biệt là Tôn Nhất Phàm cũng là cục trưởng thành phố tỉnh Tần Tây, trong hệ thống ngành cảnh sát của Tần Tây ông ta cũng có một vị trí và tầm ảnh hưởng tương đối lớn, có thể nói là chỉ thua kém Dương Quân Nghĩa, vì vậy lúc đó Tôn Nhất Phàm vô cùng bất mãn. Cứ cho là Dương Quân Nghĩa cao hơn ông ta một cấp thì cũng phải nói trước với ông ta một tiếng, như thế mới gọi là phải đạo chứ.

Chỉ có điều ông ta gọi điện chưa nói được mấy câu đã bị Dương Quân Nghĩa quở trách cho một trận, sau khi biết rõ đầu đuôi chân tướng sự việc xong, Tôn Nhất Phàm cũng sợ toát mồ hôi.

Vị trí của siêu thị Carrefour ở tỉnh này là một cục trưởng cục cảnh sát thành phố như ông ta tất nhiên là biết rõ mồn một, và vị trí của Phương Minh Viễn ở Carrefour ông ta tất nhiên cũng biết, đặc biệt đây đang là thời kỳ nhạy cảm, có thể nói Carrefour đã mang về cho tỉnh một vinh dự lớn, vậy mà đúng lúc này lại xuất hiện một tiếng xấu như thế về cảnh sát, hậu quả của nó hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Đặc biệt là hai năm nay Phương Minh Viễn liên tục gặp rắc rối với cảnh sát những vùng trực thuộc thành phố Phụng Nguyên, đầu tiên thì là vụ ở đồn cảnh sát Ly Sơn, sau đó thì lại là vụ phân cục cảnh sát sân bay thiên vị cho Lê Minh và bây giờ là chuyện cảnh sát hình sự mạo danh là cảnh sát giao thông để chặn xe, một chuỗi sự kiện như vậy vô tình đã tạo nên một ấn tượng rất xấu. Đặc biệt là thân làm cảnh sát mà lại làm chuyện phạm pháp với một nhà luôn tích cực ủng hộ cảnh sát như nhà họ Phương, điều này càng làm cho người ta khó mà chấp nhận được. Hai lần trước do công tác vận động của thành phố và nhà họ Phương cũng không muốn làm khó nên sự việc đã dần dần lắng xuống. Nhưng ai cũng biết rằng một lần hai lần chứ không thể có lần thứ ba, một người có tính tình tốt đến đâu cũng không thể chịu được khi người khác hết lần này tới lần khác khiêu khích mình.

Nếu lần này nhà họ Phương thật sự nổi giận, vậy thì hậu quả sẽ như thế nào đây? Liệu họ có đuổi tất cả những thân nhân của liệt sĩ trong ngành cảnh sát ra khỏi công ty không? Liệu họ có đưa toàn bộ sự việc ra ngoài không? Liệu họ có đem việc này khiếu nại với tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh không? Đặc biệt là liệu họ có đem việc này khiếu nại lên đến trung ương không?

Hàng loạt nghi vấn này làm trong lòng Tôn Nhất Phàm như có lửa đốt, tuy rằng việc này đều là do các phân cục bên dưới gây ra, nhưng là người đứng đầu cục cảnh sát Phụng Nguyên ông tuyệt đối không thể thoát khỏi chuyện này! Chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, làm không đạt cũng sẽ quy kết cho ông ta quản lý không tốt, không làm tròn bổn phận! Nếu không may nhà họ Phương vì chuyện này mà không tiếp tục tuyển dụng những người thân của các liệt sĩ trong ngành cảnh sát nữa thì ông ta sẽ trở thành đối tượng phỉ báng của muôn vạn người! Và những vị lãnh đạo trên tỉnh sẽ nghĩ ông ta là người thế nào đây? Liệu họ có cho rằng mình là kẻ không biết điều vong ơn bội nghĩa không? Điều này đối với một người còn đang muốn trèo cao như Tôn Nhất Phàm mà nói thì thật sự là một kết quả không thể nào chấp nhận được. Vì vậy sau khi tìm ra được manh mối Tôn Nhất Phàm đã lập tức chạy đến phân cục cảnh sát Nhạn Tháp, bây giờ lại nhìn thấy kẻ gây họa, cơn tức giận của Tôn Nhất Phàm cứ ùn ùn bốc lên.

Cả người Hồ Xử bất giác run lên, hai chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã khụy xuống. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Anh ta đã làm sai chuyện gì mà khiến cho giám đốc Sở và cục trưởng phải nổi trận lôi đình như vậy?

Hồ Xử vắt hết óc ra suy nghĩ nhưng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm việc gì mà lại đắc tội với hai vị quan lớn này. Anh ta cho rằng mình không phải là người chính trực khảng khái nhưng cũng chưa bao giờ làm điều gì quá khuôn khổ cho phép.

-Nghiêm Trần, gọi Lữ Phương tới đây cho tôi!

Bộ dạng của anh ta làm Tôn Nhất Phàm hiểu nhầm rằng anh ta có chết cũng không chịu hối cải, ngọn lửa nóng giận càng bốc cao hơn.

-Lữ Phương? Lẽ nào là về chuyện hai chiếc xe kia?

Hồ Xử bỗng thốt ra thành lời, chuyện liên quan đến Lữ Phương thì không còn chuyện gì khác ngoài chuyện anh ta đã đi nhờ hai chiếc xe Santana kia rồi.

-Thì ra đội trưởng Hồ cậu cũng biết rồi hả?

Dương Quân Nghĩa giận dữ cười nhạt. Trong mắt Hồ Xử bộ dạng đó giống như là bộ mặt của Diêm Vương tới đòi mạng vậy, làm anh ra run lên bần bật.

-Giám đốc, cục trưởng, các vị hãy nghe tôi nói đã.

Từ phòng làm việc của cục trưởng vọng ra tiếng nói như khóc của Hồ Xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.