Trùm Tài Nguyên

Chương 121: Q.2 - Chương 121: Thêm bằng chứng.






Chu Đại Quân đến khiến cho kế hoạch đưa bọn người Đồng Thanh Hoa ra khỏi nơi này của Ngũ Hưng Quốc tan thành bọt nước hết, cho dù y có ngang ngược như thế nào đi nữa thì cũng không thể chống lại được viên cục phó cục cảnh sát huyện không nằm trong sự kiểm soát của Đồng Đống mà hơn nữa xét về cấp bậc lại tương đương với y. Nhất là khi bọn họ biết được rằng việc này có liên quan đến người nước ngoài thì cái ý nghĩ dùng biện pháp mạnh để đưa người về ấy của họ lập tức cũng biến mất dần. Mặc dù lần này Ngũ Hưng Quốc đều dẫn theo tâm phúc của mình cùng đi, nhưng những người này chẳng thể nào bắt quan hệ được với cục trưởng Đồng, tuy nhiên họ cũng có một nguyên tắc là không được làm ảnh hưởng đến lợi ích của họ.

Với việc lần này đi theo Ngũ Hưng Quốc đến nơi tạm giam của trấn Hải Trang đòi người, nguyên nhân ra sao thì họ cũng có nghe phong phanh được một chút, hình như là cậu quý tử nhà cục trưởng Đồng Đống không biết vì sao mà lại gây chuyện, rước họa vào thân ở huyện Bình Xuyên, cậu ta đã chặn đường trêu ghẹo phụ nữ, kết quả là bị cảnh sát ở đó bắt tạm giam bảy ngày. Đồng phu nhân cũng đã mua chuộc không ít người nhưng vẫn chưa đưa được Đồng Thanh Hoa ra khỏi nơi đó, chắc chắn là cục trưởng phu nhân phải lo lắng, sốt ruột lắm thì mới phái bọn họ đến trấn Hải Trang cướp người về.

Thực ra thì trong lòng bọn họ có ai mà không rõ, cái gì mà Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn bị nghi có hành vi bỉ ổi với phụ nữ thực chất chỉ là cái cớ mà thôi. Nếu như nói là do nghi ngờ Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn có hành vi không tốt với phụ nữ, cảnh sát hình sự bọn họ phải vào cuộc thì có lẽ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì ít nhất họ cũng phải làm việc đó đến một phần năm thời gian đó. Đồng Thanh Hoa là kẻ như thế nào chứ!

Có lẽ chẳng ai hiểu rõ hơn bọn họ.

Mặc dù đối với những gì Đồng Thanh Hoa đã làm, trong cục có không ít người thấy bất bình, cho rằng một người cha như Đồng Đống sinh ra thằng con như y thật là mất mặt. Tuy nhiên y lại là con trai duy nhất của Đồng Đống, nhiều lúc bọn họ cũng phải mắt nhắm mắt mở với y, coi như không có chuyện gì, để lấy lòng Đồng Đống, nếu không chẳng may ông ta có chuyện gì ngoài ý muốn, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện như thế thì để không thấy những tội ác của Đồng Thanh Hoa.

Nhưng nếu nói rằng bọn họ không ghét Đồng Thanh Hoa thì cũng không đúng. May mà Đồng Thanh Hoa cũng không biết rõ lắm, y cũng bắt quan hệ được với một số cảnh sát rồi với mấy người trong chính phủ, vì vậy mà khi sự việc còn chưa bị làm ầm ĩ lên đến cả hệ thống cảnh sát, thì mấy người bọn họ cũng chẳng có chút thiện cảm nào với tên Đồng Thanh Hoa này. Vì thế mà khi Lỗ Đắc Lợi đột nhiên nói đến việc chuyện này có liên quan đến người nước ngoài thì mấy người bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên, cũng có cả chút khoái trá trong lòng.

Ngũ Hưng Quốc thì lại hết mực trung thành với Đồng Đống. Y có thể ngồi lên vị trí như ngày hôm nay, y chắc chắn không phải kẻ không biết nghĩ, tự y hiểu rõ, Chu Đại Quân đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn cục cảnh sát Bình Xuyên đã có đề phòng trước với việc y đến đây, e rằng nếu cứ tiếp tục dùng biện pháp mạnh để đưa người đi thì chỉ tự mình rước họa vào thân, mà sẽ càng làm cho Đồng Đống bị động hơn. Mà nói thật thì trong lòng y cũng có chút bất mãn, y nghi ngờ Phạm Dĩnh là cố tình không nói cho y biết rõ về tình hình của Đồng Thanh Hoa. Nếu như y đưa Đồng Thanh Hoa về Hoàng Xuyên bằng cách này thì chẳng phải tự mình rước quả bom đã hẹn giờ về sao? Đến lúc đó thì không chỉ có Đồng Đống mà cả mấy người bọn họ cũng bị liên lụy theo.

Y để ý rõ ràng ai cũng có thái độ cương quyết bèn cười gượng với Chu Đại Quân, nói mấy câu khách sáo rồi dẫn người của mình ra xe trở về.

- May mà anh Chu có ở đây, nếu không thì tôi e là chúng tôi không trấn áp được họ!

Lỗ Đắc Lợi cười đắc ý.

Chu Đại Quân cười to, vỗ vai Lỗ Đức Lợi nói:

- Được rồi, được rồi, đừng tâng bốc tôi lên nữa, có tâng bốc tôi thì bây giờ tôi cũng chẳng đề bạt anh được, một cái lỗ, một củ cải, tôi cũng vừa mới đứng vững ở trong cục nên chưa thể chăm sóc cho anh được! Mọi thứ đã ghi âm lại rồi chứ?

Lỗ Đắc Lợi là cánh tay đắc lực của y, việc lần này giải quyết lại rất tốt, đợi đến khi mọi việc của Đồng Thanh Hoa phơi bày ra ánh sáng, y tin với sức ảnh hưởng của Phương Minh Viến ở huyện Bình Xuyên thì việc lên chức của Lỗ Đắc Lợi chỉ còn là việc sớm muộn mà thôi, tuy nhiên bây giờ chưa thể cho y biết được, muốn lên chức thì tự nhiên y sẽ có động lực.

Lỗ Đắc Lợi cười, lấy từ ngăn bàn ra cái máy ghi âm, đó là cái máy của Asohon Kagetsu đưa cho Chu Đại Quân, nói:

- Đúng là phó cục Chu biết nhìn xa trông rộng, lường trước được bọn họ sẽ đến, nên đã đặt chiếc máy này ở đây. Haha... Tất cả tôi đều đã thu vào đây rồi, lần này, có thể cho bọn họ biết tay rồi.

Chu Đại Quân đưa lên tai nghe, mặc dù không nhiều nhưng mà nghe rất rõ, có thể nghe rõ từng câu đối đáp giữa Lỗ Đắc Lợi và Ngũ Hưng Quốc. Chủ ý này là do Phương Minh Viễn nghĩ ra, đương nhiên chiếc máy này cũng là do y mượn của Asohon Kagetsu, tuy nhiên không phải chuyện gì Chu Đại Quân cũng nói hết cho Lỗ Đắc Lợi. Trên mặt y không tránh khỏi lộ ra vẻ vui mừng, đắc ý, dựa vào việc Đồng Thanh Hoa và Vương Minh Viễn trêu ghẹo Asohon Kagetsu, lại thêm bằng chứng này nữa, bọn họ lại có thêm chứng cứ nữa trong tay! Như vậy là đủ rồi!

Chu Đại Quân vỗ vai Lỗ Đức Lợi nói:

- Tốt lắm, sự việc lần này anh làm rất tốt, hãy trông coi bọn người Đồng Thanh Hoa cho cẩn thận, nhất định không được để bọn họ chạy thoát, cắt đứt toàn bộ liên lạc của bọn chúng với bên ngoài, nhưng cũng đừng ngược đãi bọn chúng, sau này khi vào tù rồi bọn chúng sẽ được nếm mùi đau khổ thôi! Một lũ cầm thú!

Trong thời gian này, đương nhiên Phạm Dĩnh đang không ngừng nghe ngóng tình hình ở phía huyện Bình Xuyên, thì Chu Đại Quân cũng không ngừng thông qua các mối quan hệ của mình để nghe ngóng, nắm rõ tình hình bên Hoàng Xuyên. Y cũng nắm rõ được một chút manh mối về việc của Đồng Thanh Hoa, Vương Minh Viễn và bè đảng của chúng đã làm. Chỉ với bấy nhiêu thôi đã khiến Chu Đại Quân hận bọn người Đồng Thanh Hoa đến mức chỉ hận không thể lột da bọn chúng ra được!

- Cục phó Chu, ông cứ yên tâm! Chỉ cần tôi còn ở trấn này, ông ở sở này, thì cho dù là Đồng Đống có đến, thì cũng đừng mong đưa được hai tên đó đi.

Lỗ Đắc Lợi vỗ tay lên ngực thề:

- Nếu như không làm được việc cục phó giao cho, Lỗ Đắc Lợi tôi sẽ đâm đầu vào đậu phụ đông mà chết!

Chu Đại Quân không nhịn được cười phá lên:

- Thôi được rồi, được rồi, tôi đã thấy rồi, anh và Phương Minh Viễn ngày càng giống nhau rồi đấy, đến cả mấy cái lời nói kì quái của hắn, anh cũng học được luôn rồi. Nếu như đậu phụ đông có thể làm chết người thì đúng là chuyện lạ rồi. Anh nên biết nắm bắt cơ hội. Tới lúc đó, nếu Minh Viễn có thể nói vài lời tốt đẹp về anh, thì còn có tác dụng hơn cả lời nói của tôi đấy. Còn nữa, hai ngày này nhất định phải phối hợp tốt với đội của đội trưởng Tiền, phải tỏ ra mềm mỏng bên ngoài nhưng nhất định phải thật cứng rắn bên trong!

- Cục phó Chu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ này!

Lỗ Đắc Lợi gật đầu, ai mà không biết sức ảnh hưởng hiện này của nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên này, có thể trực tiếp với Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh như vậy.

Về tương lai của mình, Lỗ Đắc Lợi thấy rất sáng lạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.