Trùm Tài Nguyên

Chương 118: Q.2 - Chương 118: Thù hận và thất bại.






Theo như những gì Chu Đại Quân và Phương Minh Viễn bàn bạc với nhau, Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn chưa được gửi ngay tới nơi tạm giam của huyện Bình Xuyên, mà sẽ bị đưa tới nơi tạm giam của trấn Hải Trang, nhưng không phải được giam trong phòng có điện thoại kia mà là nhốt hai người họ trong căn phòng tạm giam thật sự.

Căn phòng nhỏ chỉ khoảng mười m2, bốn mặt đều là tường bao quanh, không có lấy một cái cửa sổ nào. Nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ là ánh sáng của một chiếc bóng đèn vàng. Trong phòng là bốn chiếc giường tầng với chiếc chăn, nhưng mà cũng chẳng biết liệu có bao nhiêu người dùng chiếc chăn đó rồi và đã bao lâu chưa có ai giặt chiếc chăn đó nữa, trên mặt chăn có thể thấy rõ các vết ố vàng. Lại còn cả cái mùi gì mà chỉ ngửi thôi đã khiến Đồng Thanh Hoa hai người bọn họ thấy buồn nôn rồi. Ở góc phòng còn có một chiếc thùng phi lớn, mặc dù được cọ rửa sạch sẽ nhưng hai người họ vẫn cảm thấy ở đó phát ra một mùi hôi khiến người ta không thể chịu đựng nổi.

Hai người họ đều là những nhân vật có tiếng ở thành phố Hoàng Xuyên, cũng là khách hàng VIP của các khách sạn trong thành phố, đã bao giờ phải ở tạm giam đâu chứ?

- Thanh Hoa, rõ ràng mấy tên ở trấn Hải Trang nay đang cố tình chơi chúng ta.

Cái nơi ở như thế này, cái giường như thế này, còn tất cả những thứ trong căn phòng này nữa là nơi nó cho mẹ nó ở hay sao?

Mở mồm ra là Vương Quang Viễn lại chửi tục. Y luôn đi tụ tập với bọn chơi bời lêu lổng, cái tốt không học, mà những câu chửi người tục tĩu thì lại học được cả đống.

“Cộp cộp cộp...!” cùng với âm thanh truyền lại từ phía cửa ấy, trên cửa mở ra một ô cửa nhỏ, một giọng nói dữ dằn truyền vào:

- Chửi cái gì? Chửi cái gì vậy? Còn ăn nói lung tung nữa nhốt các người vào ở chung với tội phạm khác đấy..., đừng có không biết tốt xấu, muốn tức giận cái gì....... nơi tạm giam mà cũng giống như nơi tiếp đãi thì chẳng khác gì tội phạm các người vào đây hưởng phúc ha? Câm mồm vào đi! Còn để tôi nghe thấy các người ăn nói lung tung nữa, tôi sẽ không nhẹ tay với các người đâu! Tôi nhất định cho các người phải hối hận vì lắm mồm đấy!

Vương Quang Viễn lúc này thật sự đã bị dọa cho thót tim, ngay đến cả Đồng Thanh Hoa từ nãy đến giờ chưa nói một câu nào cũng thấy sợ, những lời đe dọa của ông ta thật sự làm hai người đó nhát gan hơn, những tên tội phạm kia đều là kẻ giết người, nếu để nhốt chung cùng thì họ có được yên ổn không chứ?

Bọn họ không lạ lẫm gì với tất cả những thứ ở trong nơi tạm giam này, lập tức, tất cả những gì đáng sợ nhất mà họ được nghe về nơi tạm giam dồn hết về đầu óc họ. Tất cả những thứ mà chỉ nghĩ thôi đã khiến con người ta thấy run sợ rồi, cho đến khi ô cửa nhỏ đóng lại rồi mà hai người họ vẫn còn sợ hãi.

- Thanh Hoa, cái đám cảnh sát ở trấn Hải Trang này đúng là quyết tâm phải nhốt chúng ta bảy ngày.

Vương Quang Viến tức giận, cố gắng kìm giọng nói

- Không biết dì đã thuyết phục được phía người bên Bình Xuyên mau mau thả chúng ta ra chưa, tao thật sự không thể tiếp tục ở đây một giây phút nào nữa.

Nó nhìn vào những vết ố vàng trên chăn, cũng chẳng biết do cái gì dây ra nữa, nói gì thì cũng không thể ở đây nữa. Không phải nó nghĩ mấy cái thứ đó sẽ làm bẩn quần áo của mình mà là thấy buồn nôn , chẳng dám động vào bất cứ thứ gì, nhưng mà căn phòng này ngoài chiếc giường này ra thì chẳng có chiếc ghế nào để ngồi cả!

Nó lại nhìn dưới đất, là nền bê tông, ít ra thì nó trông cũng còn sạch hơn cái giường đó, tiếp đó nó ngồi luôn xuống dưới đất

Nhưng chưa được nửa phút, Vương Quang Viễn bịt mũi trèo lên giường.

- Phi phi phi..., cái quái gì thế này! Vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi phân, mùi nước tiểu rồi, muốn làm tôi chết sặc chắc!

Điều này làm cho Thanh Hoa vốn cũng định ngồi xuống đất nhưng lại thôi, trong tám cái giường ở đó, hai người họ chọn đi chọn lại, cuối cũng thì cũng miễn cưỡng tìm tạm được hai cái chăn mà họ vẫn phải bịt mũi vào, nằm ở một góc cách cửa ra vào cũng khá xa. Có thể là do tác dụng tâm lý, cũng có thể do ở lâu rồi, quen với cái mùi hôi trong đó rồi, nên tinh thần hai người họ lúc này cũng đã khá lên nhiều.

- Một lũ khốn khiếp, đợi sau khi chúng ta ra ngoài sẽ cho bọn chúng một biết tay! Không đánh gãy xương chúng nó, tôi...không còn là Vương Quang Viễn nữa!

Vương Quang Viễn tức giận chửi mắng. Chỉ có điều lúc nói ra những lời này y đã cố gắng nói nhỏ và kiềm chế bớt cái dáng vẻ dữ dằn của nó, điều đó càng làm cho những lời nói ấy của nó có vẻ như những câu nói bất lực, không có vẻ gì làm người khác phải sợ sệt.

Đồng Thanh Hoa vẻ mặt chán ghét, lấy tay phủi phủi chiếc giường, mấy cái chăn nay không biết bao lâu rồi chưa mang ra phơi, một mùi ẩm mốc bốc lên làm cho y thấy rất khó chịu.

- Quang Viễn, bây giờ chúng ta có nói gì thì cũng chẳng được tác dụng gì cả, tốt nhất tất cả cứ đợi cho đến khi chúng ta thật sự ra khỏi đây, hừ, Lỗ Đắc Lợi! Còn cả con quỷ kia nữa! Cả thằng nhóc khốn khiếp kia nữa, tao nhất định sẽ không tha cho một đứa nào hết, nhất định phải chúng nó biết thế nào gọi là sống không bằng chết!

Y từ nhỏ được chiều quá hóa hư, nên những kẻ dám chống đối lại y thì y nhất định sẽ không nể tình gì hết.

Chỉ có điều không biết mẹ y hiện giờ đang làm cái gì? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có người đến thả hai người bọn họ ra? Trong lòng Đồng Thanh Hoa không tránh khỏi có đôi chút thắc mắc. Mấy năm nay, cho dù y gặp phải họa lớn như thế nào thì mẹ đều có thêm giúp y sắp xếp ổn thỏa, lần này, tại sao lại lâu như thế, tính thời gian từ lúc y gọi điện đến bây giờ cũng phải năm, sáu tiếng đồng hồ rồi.

Đồng Thanh Hoa đương nhiên không biết, người mẹ coi y như báu vật – Phạm Dĩnh đang giận tím mặt, đi ra khỏi phòng tiếp đãi của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, người tài xế vội vàng mở cửa xe cho bà, Phạm Dĩnh không nói một lời nào ngồi vào ghế sau, mãi về sau bà mới nói duy nhất một câu:

- Về Hoàng Xuyên!

Cuộc gặp với Aso không thuận lợi lắm. Thái độ của cô ta cứng rắn hơn những gì bà nghĩ! Mặc dù bà cho rằng mình đã hạ giọng xuống cầu xin cô ta giúp đỡ. Là phu nhân cục trưởng cục cảnh sát, ủy viên thành ủy, ở cái thành phố Hoàng Xuyên này, cho dù đến thư kí ủy ban nhân dân thành phố hay thị trưởng gặp bà cũng phải nể mặt vài phần. Bao nhiêu năm nay, không có ai dám thẳng thừng coi thường “thiện ý” của bà như vậy, vì thế mà kết quả của cuộc gặp này khiến cho Phạm Dĩnh có cảm giác bị xỉ nhục, đúng thế, là một sự xỉ nhục rất lớn!

- Con kĩ nữ Nhật chết tiệt! Con hồ ly tinh!

Phạm Dĩnh lần đầu tiên thấy Asohon Kagetsu đã thấy khí chất của cô ta không giống phụ nữ Trung Quốc ngày nay rồi mà nhất là khác xa so với phụ nữ ở vùng Tây Bắc, khiến cho Phạm Dĩnh có đôi phần kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ta, khó trách con trai bà lại nhắm cô ta. Đứa con gái này quả nhiên có vài điểm đặc biệt, cái vẻ đẹp “hồ ly tinh” của nó không biết đã làm mê hoặc biết bao nhiêu đàn ông! Phạm Dĩnh tự nhận là, hồi còn trẻ, ở cái thành phố Hoàng Xuyên này có mấy được mấy bông hoa, xinh đẹp, như bà ta không biết đã có biết bao nhiêu đàn ông thầm ao ước, đương nhiên cũng không thiếu con cháu nhà quan lại, cuối cùng thì Đồng Đống là người rước được mĩ nhân về nhà, không biết đã làm biết bao người đàn ông Hoàng Xuyên lúc đó phải ngưỡng mộ. Bây giờ mặc dù con trai đã học cấp ba rồi, nhưng do có điều kiện lại cộng với việc biết chăm sóc sắc đẹp, nên Phạm Dĩnh vẫn rất tự tin với vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Bà mày đây dù không được thanh tú, xinh đẹp như lúc còn trẻ nhưng vẻ mặn mà của ta bây giờ chẳng lẽ lại thua vẻ sắc sảo của mấy con bé tóc vàng sao? Hơn nữa hiện giờ bản thân còn là ủy viên thành ủy, phu nhân cục trưởng cục cảnh sát, thân phận cao quý. Sức hút từ cả hai thứ đó khiến cho bà ta có khí chất hơn nhiều người đàn ông trong thành phố Hoàng Xuyên này. Mỗi lần họp chính quyền, ủy ban thành phố vào dịp tết, mấy cô gái trẻ mới bước ra xã hội kia, làm gì có ai có thể sánh được với vẻ đẹp của Đồng phu nhân.

Nhưng sự tự tin ấy của Phạm Dĩnh đã bị vùi dập khi bà ta đối mặt với Asohon Kagetsu! Sau khi biết tin Phạm Dĩnh đến, mặc dù Aso chưa kịp trang điểm gì nhưng với bộ quần áo rất quý phái ấy cộng với làn da, nhan sắc được chăm sóc tốt bao lâu nay cũng đã khiến cho Phạm Dĩnh tự thấy ngại. Phạm Dĩnh như vừa bước ra từ chiếc gương thần, hiểu được rằng mình không phải người đẹp nhất, liền rất căm ghét Asohon Kagetsu. Mặc dù bà ta đã trang điểm rất kĩ, rất đẹp, nhưng Aso là người như thế nào chứ, chẳng lẽ không nhận ra vẻ ghê sợ trong mắt Phạm Dĩnh trong phút chốc, một người phụ nữ trung niên đáng ghét như thế mới có một đứa con trai đáng hận như vậy, người mẹ này rõ ràng cũng xó một phần trách nhiệm không thể chối cãi được với con trai bà ta.

Vì để nhanh chóng giúp con trai thoát ra khỏi vòng tù tội, lúc này, Phạm Dĩnh chỉ có thể kìm nén hết tất cả sự căm ghét trong lòng mình lại, ngoài mặt tỏ ra thân thiện, đoan trang để làm quen với Asohon Kagetsu. Trước tiên bà ta lấy thân phận mẹ của Đồng Thanh Hoa để xin lỗi cô về những rắc rối, phiền hà, quấy rầy mà con trai bà ta gây ra cho cô, và để cho thấy thành ý của mình, bà ta còn mang đến một đôi vòng ngọc phỉ thúy, đây là một trong những thứ món đồ giá trị nhất mà người khác tặng bà ta trong mấy năm nay.

Aso không nhận, mà còn nói nghiêm túc:

- Với những gì mà con trai Đồng Thanh Hoa của bà đã làm, nếu như hôm nay đổi lại là người khác, thì hậu quả sẽ như thế nào, tôi nghĩ chắc không cần nói phu nhân cũng rất rõ. Với hành vi đó, chỉ giam anh ta bảy ngày, nói thật tôi thấy tiếc thay cho pháp luật của Trung Quốc. Tôi nghĩ, đó là một sự thờ ơ thiếu trách nhiệm với quyền lợi chính đáng của tôi! Mấy ngày này, tôi sẽ đến chính phủ thành phố Phụng Nguyên, chính thức đưa ra kháng nghị quyết liệt với chính phủ của nước mình đây. Nếu như chính quyền tỉnh vẫn thờ ơ, bỏ qua, tôi sẽ đến bộ ngoại giao! Tôi không tin rằng chính quyền nước này sẽ thờ ơ với những hành vi nguy hại như vậy.

Phạm Dĩnh vô cùng ngạc nhiên, cùng với đó là cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ bà ta lại không biết, bao nhiêu năm nay, những gì Đồng Thanh Hoa đã làm ở thành phố Hoàng Xuyên này khiến cho mọi người đều vô cùng oán giận. Nếu không phải nhờ vào thân phận và địa vị của Đồng Đống ở đó thì e rằng Đồng Thanh Hoa đã bị đưa vào trại cải tạo vị thành niên từ nhiều năm trước đây rồi. Bây giờ y cũng đã lớn, việc xấu y làm cũng ngày càng nhiều, nhiều khi nghĩ lại Phạm Dĩnh cũng thấy kinh sợ, nhưng một người vốn nuông chiều con như bà thì lại phải bó tay khi Đồng Thanh Hoa khóc, làm loạn lên, chỉ có thể hi vọng khi đã lớn lên, khi đã được ra ngoài để mở rộng tầm mắt, có thể tự nhận thức được về cuộc sống, núi cao còn có núi khác cao hơn, nó sẽ biết hạn chế được những thói quen xấu của mình.

Nhưng bà ta không hề nghĩ tới, Đồng Thanh Hoa lại gặp phải tai họa này ở cái trấn Hải Trang hẻo lánh này! Asohon Kagetsu là người Nhật Bản, mà trong những năm trở lại đây, quan hệ giữa Trung Quốc và Nhật tương đối khăng khít, trao đổi thương nghiệp ngày một phát triển, vụ việc này lại xảy ra với người Nhật, đừng nói chính quyền trung ương, ngay cả đến chính quyền tỉnh cũng quyết không thờ ơ. Đồng Đống cũng chỉ là một ủy viên thành ủy, cục trưởng cục cảnh sát, khi tỉnh tiến hành điều tra thì ông ta cũng không còn cách nào khác!

Như vậy rốt cục là sao? Con hồ ly tinh Nhật này không những muốn ở trong cái nơi tạm giam chết tiệt ấy bảy ngày mà nó cô ta còn muốn hủy diệt nó, hại vợ chồng mình, gia đình mình! Phạm Dĩnh hiểu rõ, nếu trước kia không lấy Đồng Đống, thì chức phó đoàn ấy cũng không thuộc về mình. Mà một khi chồng bị đánh đổ thì cũng sẽ hủy hoại cả gia đình, có thể bản thân bà cũng không bị rơi vào vòng lao tù nhưng con trai bà sẽ bị đưa đến trại cải tạo thanh thiếu niên, thậm chí sẽ phải ngồi tù vài năm.

Nhưng sau khi xảy ra việc này, Đồng Đống cũng không thể tiếp tục ngồi ở vị trí này được nữa, cho dù chính quyền không truy cứu chuyện dung túng cho con trai làm việc xấu trong suốt nhiều năm nay, Đồng Đống nhất định cũng sẽ xin từ chức.

Nghĩ đến đây, Phạm Dĩnh đột nhiên thấy sợ, những năm trở lại đây, bà ta đã chứng kiến không ít người sau khi từ chức liền bị người khác xa rời. Nếu chuyện đó xảy ra với mình, vậy thì mọi chuyện sẽ ra nông nỗi nào đây!

Asohon Kagetsu khoái chí nhìn vẻ mặt đang tái xanh đi của Phạm Dĩnh, cái vẻ mặt giả dối vốn dĩ khiến cho cô căm ghét vô cùng kia cũng có lúc đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi như thế này! Đối với một người tương đối hiểu biết về Trung Quốc như cô đương nhiên sẽ biết lúc này trong lòng bà ta đang nghĩ gì, đang lo sợ điều gì, nhưng chỉ có như vậy cô mới có thể bộc lộ hết ra tất cả những bất mãn trong lòng mình, hơn nữa như vậy cũng đã ép cô vào đường cùng, khiến cô phải dùng những hành động cực đoan như vậy, hố đã đào xong, nhưng đến bao giờ gia đình họ mới nhảy xuống hố và bị đẩy sâu xuống chiếc hố đó bao nhiêu thì còn phải chờ xem tối nay cô có thể làm cho người phụ nữ trước mặt mình tức giận đến mức nào!

- Không còn sớm nữa, những hành vi của con bà chiều nay đã làm lỡ mất nhiều thời gian của tôi, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, không thể tiếp tục hầu chuyện Đồng phu nhân được nữa!

Asohon Kagetsu dần dần hạ gục người khách bằng thái độ và lời nói lạnh lùng của mình.

Tiếp theo đó, trước cửa nhà khách của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.

Chiếc xe ô tô lao nhanh trên đường trở về Hoàng Xuyên, mặc dù biết con trai ở đây, nhưng lúc này Phạm Dĩnh không còn tâm trạng nào đi thăm con nữa, nếu như vợ chồng bà ta vì vậy mà đổ thì số mệnh con trai bà coi như xong, bây giờ bà mà đi thì khác gì chấp nhận số trời, như vậy thì còn tác dụng gì nữa? Chỉ có ngăn cản con hồ ly tinh Nhật đang điên cuồng kia, bảo vệ vị trí của Đồng Đống thì mới mong mọi chuyện quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó, con trai mới có thể vào được đại học, bước vào quan trường rồi từ đó làm rạng danh gia tộc như những gì bà ta đã vạch ra!

Chẳng qua chỉ có bảy ngày, sẽ rất nhanh thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.