Trùm Tài Nguyên

Chương 265: Q.5 - Chương 265: Thuốc an thần




Những lời này của Chương Nguyên Bồi nói đến mức hai người chú Triệu và Chương Quân Tử nhìn vào ánh mắt Phương Minh Viễn với cái nhìn đầy sự khâm phục.

Một mỏ vàng phong phú, được tư nhân phát hiện, vậy nên tuyệt đối đa số đều sẽ dùng trăm phương nghìn kế để chia dấu, sau đó ngầm vụng trộm khai thác, Phương Minh Viễn không ngờ báo cáo việc đó cho quốc gia, trong xã hội này hiện giờ luôn hướng đến “Tiền”.

-Tiểu Triệu, lần này cậu và người bạn Phương Minh Viễn cùng đến chúc tết Bác, có phải Phương Minh Viễn gặp phải chuyện phiền phức gì rồi?

Chương Nguyên Bồi nói một cách thẳng thắn

-Việc của địa phương lão già tôi không nhúng tay vào, nếu là việc bại hoại trong quân, cháu yên tâm, tất cả có lão ở đây, xem ai dám bắt nạt cháu.

Chương Nguyên Bồi đã nhận danh hiệu Thiếu tướng vào năm 1955, lại nhiều lần đảm nhiệm Phó tư lệnh Hạm đội Bắc Hải, Tư lệnh Hạm đội Nam Hải, quân nhân lão luyện của Phó trưởng ban Tổng cục hậu cần. Hiện tại đã là cựu chiến binh thời kì lập quốc, sức ảnh hưởng trong quân tuyệt đối không thể coi thường.

Phương Minh Viễn vô cùng vui sướng, cũng không ngừng đổ mồ hồi, ông cụ này nghĩ đến đâu chứ?

Chú Triệu có chút xấu hổ nói:

-Bác, lần này chúng ta đến, không phải gặp phải phiền phức gì? Mà là có tin tốt muốn trực tiếp báo cáo với bác.

-Tin tức tốt?

Chương Nguyên Bồi nhìn một lát chú Triệu, lại lướt qua nhìn Phương Minh Viễn một cái, dụng ý trong đó tất nhiên không cần nói cũng biết. Việc quân sự có can dự gì với Phương Minh Viễn? Chương Nguyên Bồi tuy rất coi trọng Phương Minh Viễn, nhưng lại sẽ không làm việc không có nguyên tắc. Phương Minh Viễn không phải người trong quân đôi, việc trong quân, tất nhiên không cần nói ra trước mặt hắn.

Chú Triệu cười cười nói:

-Bác, đây là tin tức tốt ngày hôm nay, về sau nếu không có sự trợ giúp lớn của Phương Minh Viễn, cũng không thể thành công.

Chương Nguyên Bồi trong lòng càng thấy kỳ lạ và tò mò, Phương Minh Viễn là thiên tài buôn bán thật sự, nhưng việc quân sự, hắn cũng có thể giúp được sao? trong lòng ông ta tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.

-Bác, việc mua bán tàu sân bay Trung Quốc

Câu này của chú Triệu, lập tức khiến thần sắc của Chương Nguyên Bồi biến đổi, hắn một tay kéo tay của chú Triệu lại, vội nói:

-Những lời này là thật sao?

-Thật sự tuyệt đối chính xác, cháu lừa ai chứ không dám lừa Bác à.

Chú Triệu cười gượng nói. Lực cánh tay của ông cụ vốn dĩ rất mạnh, dưới tình hình cấp bách này, lực trên cánh tay càng tập trung, chú Triệu cảm thấy tay mình dường như bị bàn kẹp kẹp lại.

-Tốt quá rồi, tốt quá rồi.

Chương Nguyên Bồi từ trên ghế nhảy dựng lên. Vui đến nổi xoay mấy vòng trong phòng.

-Ba, ba, người không thể kích động quá

Chương Quân Tử vội vàng lên trước nâng cánh tay của ông ta, có chút lo lắng nói.

-Không sao, niềm vui lớn như vậy, việc lớn như vậy ta chờ rất nhiều năm rồi.

Chương Nguyên Bồi mặt mày hớn hở nói.

-Tối nay, ba nhất định phải uống hai ly với Quân Tử, lần này, con không được cản ba.

Chương Quân Tử cười gượng nói:

-Vậy ba uống hai ly, không uống thêm nữa.

Chương Nguyên Bồi dù sao cũng là ông già hơn 80 tuổi rồi, lại trải nghiệm qua nhiều lần chiến hỏa. Trên người khó tránh các vết thương cũ, bình thường, người trong nhà đều nghiêm khắc không chế việc uống rượu của ông ta.

Chương Nguyên Bồi trừng mắt nhìn con trai một cái nói:

-Tiểu Triệu khó lắm mới đến đây một lần, lại mang tin tức tốt đến, hai ly làm sao được, ít nhất cũng phải bốn ly.

Chương Quân Tử cười nói:

-Ba, bốn chén không được, dù con đồng ý, mẹ cũng không đồng ý, mẹ đồng ý rồi, bác sĩ Lý cũng tuyết đối không đồng ý.

Bác sĩ Lý là Bác sĩ điều trị của Chương Nguyên Bồi.

-Vậy thì mọi người mỗi người lui một bước, ba ly.

Chương Nguyên Bồi nghe con trai nhắc đến vợ và bác sĩ Lý, cũng phát đau đầu, xua tay nói.

Chương Nguyên Bồi lại ngồi trở lại trên ghế, sắc mặt tươi cười phát ra từ nội tâm, với tư cách là nhân viên chỉ huy của hải quân Hoa Hạ, lại trải qua trận chiến trên biển năm đó, Chương Nguyên Bồi mọi việc trong hải quân Hoa Hạ, có thể nói là hiểu rõ ngọn ngành. Mấy năm gần đây, tuy nói lui xuống từ chiếc ghế lãnh đạo, nhưng đối với việc xây dựng quân đội, Chương Nguyên Bồi lại quan tâm đến từ đầu đến cuối. Hiện giờ, hải quân có thể có cơ hội như vậy, thực sự khó có được, điều này khiến ông già nhiều kinh nghiệm này, cũng không chịu nổi lo lên lo xuống.

Một khối u trong đầu nhiều ngày, hôm nay đột nhiên vỡ, Chương Nguyên Bồi cũng không khỏi có chút mừng rõ trên nét mặt.

-Tiểu Triệu, con nói cho bác, các con định xử lí việc này thế nào? Bên Ukraine lần này có lẽ là sẽ bán cho chúng ta, Russia cũng có lẽ sẽ không ở giữa phá rối, nhưng vẫn chuyển từ Hắc Hải về đến Nam Hải, trên đường này có thể không dễ dàng, điều này, các con cũng đã nghĩ qua?

Chương Nguyên Bồi trực tiếp hỏi.

-Chúng con đều đã nghĩ qua rồi, nhưng vẫn cần Trung ương phối hợp.

Vậy là cách nghĩ của Phương Minh Viễn lại nói thêm một lần với Chương Nguyên Bồi một cách tỉ mỉ.

Chương Nguyên Bồi không khỏi kinh ngạc, phương án này mà Phương Minh Viễn đề xuất, rõ ràng có tính thực hiện rất lớn, công ty Russia ra mặt mua tàu sân bay, vậy thì trên thế giới ai cũng không nói được gì, hơn nữa cứ như vậy, từ Hắc Hải đến Thái Bình Dương, trên đường có thể những trở ngại gặp phải sẽ ít đi rất nhiều. Tuy nói, thực lực của Russia hiện giờ đã không mạnh bằng Liên Xô, nhưng con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, người Mỹ có thể không xem Russia ra gì, nhưng nước nhỏ như Thổ Nhĩ Kỳ, nếu làm khó công ty Russia, có thể phải xem xét hậu quả rồi.

-Minh Viễn đồng ý cho vay tiền mười năm không lãi, chịu trách nhiệm cho tất cả các chi phí cần thiết hiện tại cần Trung Ương và quân ủy giúp đỡ, chính là chính phủ Russia ngầm đồng ý.

Kỳ thật tranh thủ việc chính phủ Russia ngầm đồng ý, Phương Minh Viễn cũng không phải hoàn toàn không có giải pháp, dù sao lúc đầu tài trợ họ không ít tiền, đến bây nhà họ Phương ở Russia vẫn chưa đưa ra yêu cầu gì. Ngược lại do sự tham gia của nhà họ Phương, không ít doanh nghiệp của Russia đều tái sinh, chẳng những giảm bớt số lượng lớn nhân viên thất nghiệp của Russia, ổn định xã hội, còn nộp không ít thuế cho chính phủ Russia.

Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ, việc này mọi người không phải lo lắng, nếu chính mình đề xuất, có lẽ lại có vị lãnh đạo nào không ưa nhà họ Phương.

Chương Nguyên Bồi không khỏi biến đổi sắc mặt, ông ta nói lý ra cũng đã từng tìm người tính toán các chi phí tàu sân bay trung quốc từ mua đến vận chuyển về nước, không có khả năng dưới 50 triệu đôla Mỹ. 50 triệu đôla Mỹ, có thể là một khoản tiền rất lớn ở Hoa Hạ, khoản tiền lớn như vậy, vay không lãi suất cho quân đội sử dụng 10 năm, cái mà Phương Minh Viễn tổn thất khá khủng khiếp.

-Tiểu Phương, cậu ấy nói thật chứ?

Ánh mắt của Chương Quân Bồi chuyển sang thẳng đến Phương Minh Viễn đang đứng im lặng bên cạnh.

-Ông Chương, là thật.

Phương Minh Viễn gật gật đầu nói.

-Một khi bắt đầu vận chuyển, nhà họ Phương sẽ chuẩn bị 100 triệu đô la Mỹ làm tài khoản bên quân đội chỉ định, đợi tàu sân bay chính thức đưa vào trong nước, trả bao nhiêu bù bao nhiêu bên quân đội có thể lựa chọn trả khoản một phần, cũng có thể sau 10 năm trả hết một lần.

Kỳ thực 100 triệu đô la Mỹ tuy lớn, nhưng đối với nhà họ Phương hiện giờ, có đáng gì. Phương Minh Viễn sở dĩ lựa chọn vay tiền, mà không phải ủng hộ, cũng là suy xét đến, như vậy có thể tránh được một số các lãnh đạo, cho rằng nhà họ Phương có ý lôi kéo người trong quân đội, nói thế thì chỉ mất nhiều hơn được.

-Thời gian 10 năm quá dài, Phương Minh Viễn khó tránh khỏi tổn thất quá lớn.

Chương Nguyên Bồi lẩm bẩm.

Tuy nói, ông ta tự lẩm bẩm, nhưng do giọng nói to, kỳ thực Chương Quân Tử và chú Triệu ở gần đều nghe thấy rất rõ ràng.

chú Triệu hơi lúng túng nhìn Phương Minh Viễn từ sau lưng, kỳ thực lúc đó ông ta cũng cảm thấy nhà họ Phương bỏ ra quá nhiều như vậy, nhưng kinh phí bên quân đội hiện giờ thực sự là quá eo hẹp, không những cần nâng cao sự đãi ngộ với quân lính, số lượng lớn các trang bị cũng cần đổi mới. Chú Triệu tự mình cũng không thể xác định, khi nào có thể trả cho nhà họ Phương khoản tiền lớn này. Cho nên, Phương Minh Viễn đề xuất kế hoạch 10 năm, ông ta cũng gật đầu đồng ý.

-Ông Chương, kỳ thực nói một câu không nên nói, trong nước vô cùng mẫn cảm về một việc nào đó. Nhà họ Phương cháu chỉ muốn yên ổn làm ăn buôn bán, cũng mong muốn hết mình cống hiến một chút sức lực của mình cho tổ quốc, tổ quốc càng mạnh, mọi người chúng ta càng đứng vững ở nước ngoài, mà khoản tiền này, nói thực, chính là không trả cho nhà họ Phương, nhà họ Phương từ trên xuống dưới, cũng không có ai nói gì, nhưng…

Phương Minh Viễn mở hai tay ra, sắc mặt bất đắc dĩ nói.

-Nhà họ Phương chúng tôi không hi vọng được mọi người cho rằng có ý đồ khác.

Chương Nguyên Bồi là ai, là 17 tuổi tham gia quân đội, trải qua sóng gió hết lần này đến lần khác, đến hiện tại là một đảng viê lão luyện trong quân đội rồi, Phương Minh Viễn tuy rằng không nói tỉ mỉ nhưng ông ta vừa nghe thì đã có thể hiểu rồi.

Nhà họ Phương đây là sợ có người trong nước nói linh tinh, cán bộ và người trong quân đội qua lại thân thiết, thông thường là thuộc về điều cấm kị, mà sau lưng nhà họ Phương thì nhà họ Tô, nhà họ Sài, nhà họ Lư, nhà họ Mai lấy Tô Hoán Đông đứng đầu, mấy năm gần đây đã cùng nhà họ Phương đã đạt được một loạt những thành tích về kinh tế, đã khiến bao nhiêu người ghen tị, không biết bao nhiêu người trừng mắt chờ nhà họ Phương phạm sai xót, như vậy không những có thể đả kích việc Tô Hoán Đông nâng cao vị thế, cũng có thể xâu xé lợi ích của nhà họ Phương. Cho nên Phương Minh Viễn không thể không áp dụng việc vay tiền không có lãi suất.

Chương Nguyên Bồi nhìn chú Triệu một cái, trầm giọng nói:

-Tiểu Triệu, hôm nay cháu đem cậu Phương đến, có phải cũng có băn khoăn đó không?

Chú Triệu gật gật đầu nói:

-Bác, cháu đưa Minh Viễn đến, một mặt là muốn trực tiếp báo cho bác tin tức tốt này, nếu nói bác cảm thấy có chỗ nào chúng cháu suy nghĩ chưa chu toàn, cùng nhau thương thảo với mọi người; mặt khác cũng thực sự là lo lắng, phương án này có thể sẽ dẫn đến sự mất mãn của một số người nào đó, bọn họ sẽ không làm ngáng chân, nhưng lại rất có thể hướng đến cháu và Phương Minh Viễn làm khó dễ, Tư lệnh viên Lầu và Phó tư lệnh Tiếu cũng là có ý nghĩ này.

Tàu sân bay Varyag nếu có thể nhập vào trong nước, sau này khả năng lớn rất có thể sẽ ở trong hạm đội Nam Hải. Một mặt là để có được vũ khí lợi hại ngăn chặn các quốc gia Đông Nam Á, bảo vệ Nam Hải, mặt khác, cũng là liên quan đến vị trí của mình về sau trong quân đội. Lãnh đạo của hạm đội Nam Hải tất nhiên là không hy vọng trung gian lại xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

-Ta hiểu rồi.

Chương Nguyên Bồi xua tay nói.

-Đươc rồi, cái này các con không cần lo lắng nữa, ta tuy đã già, nhưng cái mặt già này vẫn còn hữu dụng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.