Phương Minh Viễn giật mình suýt thì đánh rơi cái cốc xuống đất. Lẽ nào ba hắn cũng đã nghĩ thông suốt! Cũng muốn đứng ra làm một mình?
-Nói gì thế, đây mà là vòng vo hả? Không hỏi trước tiểu tử này có ý tưởng gì không, hỏi cái kia thì có tác dụng gì? Bà nghe đấy, nó vừa nói từng cái từng cái một, tức là nhà máy chắc chắn vẫn còn thuốc chữa, ít nhất thì cũng có một phương án cơ bản. Nhà máy được cứu, phân xưởng lại có thể sụp được chắc?
Phương Thắng bất mãn mà phất phất tay nói:
-Tôi muốn nhận thầu phân xưởng là muốn tìm đường sống cho mọi người, nếu chỉ vì kiếm tiền thì chẳng thà kêu con chỉ cho một hướng cứ thế làm là xong. Ông Triệu chả phải cũng nhờ Phương Minh Viễn chỉ cho một nhà máy gia công mì ăn liền, hiện giờ làm ăn phát đạt vô cùng đấy sao. Nhà mình thiếu chút tiền đấy chắc?
-Chúng ta không thiếu tiền, nhưng là của con nó kiếm ra, cũng có phải của ông đâu!
Bạch Bình lườm ông một cái.
-Con là của tôi vậy là được rồi! Nó hơn ba nó tôi càng mừng, lớp sau mạnh hơn lớp trước mới tốt chứ, không thể nào càng ngày càng lụi bại đi được.
Phương Thắng cười đắc thắng. Có lẽ có một số người cho rằng cha không bằng con thì mất hết thể diện, nhưng ông thì không nghĩ thế, ông thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Cho dù Phương Minh Viễn chỉ mới 14 tuổi đã có của cải nhiều hơn của ông. Đương nhiên là thật sự cảm thấy vui mừng, nhưng Phương Thắng cũng nghĩ cho dù mình không làm mất mặt con trai thì cũng phải làm ra được thành tích nào đó.
Phương Minh Viễn cân nhắc một chút, cha hắn khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, vậy thì bất luận thế nào cũng không được cự tuyệt, hơn nữa hắn vốn cũng có ý muốn nắm lấy nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây này, khiến nó trở lại thời kỳ huy hoàng ngày xưa. Cha hắn muốn là người tiên phong mở đường vậy thì không còn gì tốt bằng. Nếu bị thua lỗ cũng không sao hết, số tiền ít ỏi này không là gì với nhà họ Phương hiện giờ hết. Hơn nữa, Phương Minh Viễn nhận thấy, chỉ cần nắm chắc quản lý, cải cách chế độ, với tốc độ phát triển cao của Hoa Hạ trong 20 năm tới và số lượng thép chế phẩm cần dùng đến, bị lỗ vốn mới là chuyện lạ đấy.
-Ba, không nói đùa với ba nữa, ba thật sự muốn làm?
Phương Minh Viễn trịnh trọng hỏi lại:
-Không phải thuận miệng nói chơi chứ?
Phương Thắng cũng nghiêm mặt nói:
-Loại chuyện này cũng là có thể nói giỡn hay sao ? Trong nhà máy gần đây có rất nhiều tin đồn, cũng có một số ông chủ từ nơi khác đến ngó nghiêng, ba thấy nếu để mấy ông chủ từ nơi khác kia đến nhận thầu chẳng bằng mấy người chúng ta nhận còn tốt hơn.
-Còn có ai nữa?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi.
-Còn có chú Phùng, cô Đường, chú Hầu. Mấy người tụi ba cùng chung vốn nhận thầu phân xưởng. Tiền thì cũng đã tập trung được khá khá rồi, chỉ là không có tự tin lắm với triển vọng của nó, vì thế…
Phương Thắng cười ha hả vài tiếng, làm ba mà có chuyện muốn làm lại phải hỏi ý kiến con trai, lại là đứa con tuổi vị thành niên, Phương Thắng cứ thấy sao sao. Trong bụng tuy thấy vậy nhưng có được phán đoán của Phương Minh Viễn, trong lòng cũng thiết thực hơn nhiều. Tin rằng mấy người kia cũng vậy.
-Ừm….
Phương Minh Viễn gật gật đầu, chú Phùng và cô Đường chính là ba mẹ của Phùng Thiện, chú Hầu là bạn cùng làm ngày xưa của ba, mấy người này cũng đều đáng tin. Tiền thì không thành vấn đề, dù sao thì ba cũng có cổ phần trong sản nghiệp của họ Phương, tuy hai năm nay không có nhiều khoản hoa hồng lắm nhưng vẫn đủ để mang ra nhận thầu phân xưởng.
Nếu ba thật sự muốn làm, vậy thì phải làm cho thật hoành tráng. Phương Minh Viễn cân nhắc trong lòng, nguồn hàng cung cấp thì không phải lo. Với lực ảnh hưởng của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây hiện giờ, kiếm cho ba hắn một vài nguồn tiêu thụ là chuyện nhỏ, nhưng thật sự muốn làm cho ra thành tích vậy thì phải cải cách từng chi tiết nhỏ một. Tuy nhiên việc này cũng không khó làm, chỉ việc mời hai chuyện gia tới chỉ đạo cho họ, để họ tiến hành cải cách lại chế độ, ừm, tốt nhất là liên hệ với đồn công an của thị trấn, để bọn họ coi chừng đám trộm cắp trong nhà máy, không cho chúng gây sự với ba hắn, không gây ra chuyện lớn. Nếu mấy người của ba làm tốt thì ngày sau khi hắn muốn thu mua toàn bộ nhà máy, áp lực nội bộ đương nhiên sẽ giảm đi khá nhiều.
-Ba, vậy con có mấy ý kiến này. Đầu tiên là ba và mấy người chú Phùng phải chính thức làm hợp đồng hợp tác, phân rõ ràng tỉ lệ vốn góp, cùng vớii chức trách của mỗi người và tỉ lệ phân lãi sau này, có thể nghe không được lọt tai lắm nhưng như vậy ngày sau sẽ bớt đi khá nhiều phiền phức. Chúng ta có thể góp vốn nhiều hơn một chút, lấy ít cổ phần đi một chút, đều không sao cả; thứ hai, tuyển một nhân viên tài vụ mà mọi người đều tin tưởng được, nhận thầu tính toán các khoản mục theo kỳ, nhất định phải làm rõ ràng; ba là, nhất định phải hoàn thiện việc ký hợp đồng nhận thầu phân xưởng, cái này thì ba không phải lo, con sẽ kêu giám đốc Tôn phái chuyên gia đến làm việc; bốn là, công nhân trong phân xưởng, dùng được thì dùng, không dùng được thì nhất định phải sa thải ngay. Không thể để con sâu làm rầu nồi canh được! Vấn đề này ba không được mềm lòng đâu đấy! Thứ năm, tiền lương cứng phải thấp một tí, nhưng tiền thưởng phải cao hơn một chút, phải có chế độ thưởng phạt rõ ràng; sáu là phải làm cẩn thận công tác an toàn lao động, trách nhiệm khi có việc xảy ra phải rõ ràng.
Phương Minh Viễn vặn ngón tay nói từ từ từng điều một, Phương Thắng ghi hết lại vào sổ….
Sau bữa tối, Phương Thắng ra khỏi nhà với nét mặt phấn khởi, đi tìm mấy người bạn của ông, ông phải thông báo tin tốt lành này cho bọn họ.
Phương Minh Viễn rửa bát, dọn dẹp bàn ăn cùng mẹ xong đợi khi mẹ hắn ngồi xem ti vi mới rời đi. Cũng khá lâu rồi không được ngắm nhìn cảnh đường phố của thị trấn Hải Trang, hôm nay cho mình được thả lỏng một ngày.
Thị trấn Hải Trang năm chín mươi không có biến hóa rõ rệt lắm so với hai năm trước, hiển nhiên là do sự thua lỗ của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, làm thu nhập của công nhân bị giảm xuống, ảnh hưởng cực lớn tới sự phát triển kinh tế của cả thị trấn. Nếu không phải gần hai năm nay, kinh tế huyện Bình Xuyên phát triển tăng tốc cũng có chút tác dụng đối với Hải Trang thì sợ là thị trấn này sẽ càng thêm ảm đạm. Chỉ vừa tối thôi, đã là buổi tối tháng tư rồi, thời tiết đã bắt đầu ấm áp, nhưng trên đường phố thì vẫn chẳng có mấy người qua lại.
Phương Minh Viễn hai tay đút túi quần, chậm rãi đi trên đường cho người đi bộ, có thể hôm nay do tụ tập, trên đường chỗ nào cũng có những bãi rác chưa được thanh lý, trông có vẻ vô cùng hỗn độn. Phương Minh Viễn thuận chân đá bay một cái chai, phát ra âm thanh lộc cộc trên con đường yên vắng.
Thị trấn Hải Trang trong những năm chín mươi thật sự được coi là tiểu khu thì chỉ có mấy ngôi nhà có người làm trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nhà của họ Phương ở phía đông thị trấn, cũng là nơi cách nhà máy xa nhất, nhưng diện tích tương đối lớn. Những căn nhà trong viện cũng khá mới. Phương Minh Viễn còn nhớ, thêm một năm nữa thôi sẽ có một tiểu khu nữa được dựng lên ở giữa khu phố, gần ngã tư. Hắn vừa đi vừa hồi ức lại những biến hóa của thị trấn Hải Trang ở kiếp trước.
Thị trấn Hải Trang hiện giờ đã không còn Lý Vũ Hân và Tào Hổ nữa rồi, họ đều đã chuyển trường đến Duy Nam, cũng không ngoài dự kiến của Phương Minh Viễn, đời trước, quỹ đạo nhân sinh của Lý Vũ Hân chính là thế này, nghe nói sau này thi vào một trường đại học trên thành phố, chỉ có điều hắn không thể gặp lại cô nữa. Nhưng ở kiếp này lại có chút biến hóa khác thường, Lý Vũ Hân trước khi chuyển đi đã đến nhà hắn, để lại cho hắn địa chỉ liên lạc, chỉ có điều Phương Minh Viễn lâu như vậy mà vẫn không có thời gian tới thăm.
Còn về những bạn học khác, vẫn tiếp tục học lên, không có biến hóa gì khác so với kiếp trước, có lẽ ngày sau sẽ có biến hóa, nhưng trước mắt thì vẫn như vậy.
Phương Minh Viễn không chút để ý đá cái chai, đối với những bạn học này, ở kiếp trước sau khi hắn lên Bắc Kinh cũng không liên lạc mật thiết lắm, ở kiếp này bởi vì việc độc hành đặc biệt của hắn nên càng thưa thớt hơn. Phương Minh Viễn đến giờ cũng không biết nên giúp đỡ họ một phen, cải biến quỹ đạo nhân sinh của họ hay là cứ thuận theo tự nhiên tốt hơn.
Hắn vốn chỉ là con bướm không thuộc về thế giới này đã tạo ra vô số gió xoáy, thêm một chút hay bớt đi một chút có lẽ cũng chẳng là gì hết, nhưng tự hắn có thể nắm chắc cuộc sống của hắn không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ nắm chắc được cuộc đời mình sau khi được hắn giúp đỡ một phen, đặc biệt là khi hắn không hề biết được tương lai của bọn họ sẽ như thế nào. Còn hắn cũng không có khả năng bó buộc cuộc sống của bọn họ lại với hắn, cuối cùng là tốt hay xấu chỉ có trời mới biết.
Phương Minh Viễn vừa đá cái chai vừa nghĩ ngợi. Cái gọi là vận mệnh kia không ai có thể nói rõ ràng được.
-Phương Minh Viễn!
Tiếng gọi bất thình lình làm hắn sững người, cái chai dưới chân không kịp khống chế bèn bay vào đống phân súc vật ở bên đường.
-Quả nhiên là cậu!
Từ bên kia đường phóng qua hai chiếc xe đạp và dừng lại trước mặt Phương Minh Viễn, một cô gái trẻ vui mừng gọi:
-Cậu về khi nào vậy? Giờ có phải nghỉ đông hay nghỉ hè đâu, cậu không phải là lại trốn học đấy chứ?
Một tràng dài các câu hỏi được đặt ra.
Phương Minh Viễn cũng nhận ra cô, chính là lớp phó học tập ngày xưa của lớp hắn, Trương Quốc Bình, một cô gái nói chuyện và làm việc đều rất sảng khoái, quan hệ với cả lớp đều rất tốt. Cô gái đứng bên cạnh cô hắn cũng nhận ra, là Điền Na, học trên bọn họ hai khóa, hiện giờ chắc đang học lớp 8, sắp tốt nghiệp. Cô Điền Na này không chỉ có kiếp này hắn mới biết, kiếp trước hắn cũng biết, còn biết sau này cô học trường trung cấp nghề của nhà máy, nhưng hình như không rõ ràng trong quan hệ nam nữ nên cuối cùng thanh danh bị hủy hoại.
Thật ra Điền Na đúng là có khả năng để trở nên như vậy, tuy mới lớp 8 nhưng đã cao gần mét sáu, trời đại hàn mà chỉ mặc một cái quần bó sát người, vô hình hiện ra bộ mông căng tròn và cặp đùi thon thả đẹp mắt. Áo hơi rộng và gương mặt trái xoan xinh đẹp có thoa ít phấn, tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng coi là một người đẹp rồi.
-Trương cây táo, cậu vẫn giống ngày xưa, mở miệng ra là bắn như súng liên thanh, làm sao tôi kịp trả lời được?
Phương Minh Viễn cười nói, ở trên đường mà gặp được bạn cũ thế này đúng là quá khéo.
-Thôi đi, tôi cũng không hỏi cậu nữa, chắc chắn cậu lại trốn học rồi, thời gian cậu đi học trong năm năm cấp một cộng lại chắc gì đã được một năm? Hiện giờ lên cấp hai cậu chắc chắn là không thể thay đổi nhanh vậy được, thầy giáo nói rồi, kiểu như thế này nói dễ nghe thì là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nói khó nghe thì là….
-Được rồi, được rồi, được rồi, Trương cây táo, nể mặt tí đi!
Phương Minh Viễn vội ngăn cô lại, đây là câu nói cửa miệng của thầy giáo dậy văn lớp 3, câu sau là “chó không đổi được tính ăn cứt”
-Giới thiệu với cậu, đây là Điền Na học lớp 8 trường trung học chúng ta! Học sinh lớp 8 nổi tiếng của trường mình. Ôi, đúng rồi, tiểu Nhã với Thiện Thiện đâu? Họ có về không? Còn Lưu Dũng nữa, đều đi một tháng rồi, cũng không gửi thư cho mọi người, ở bên đó có được không?
Trương Quốc Bình này hễ mở miệng là lại như vậy.
-Bọn họ đương nhiên là không thể trở về được, vừa vào học một tháng đã nghĩ tới việc trốn học là sẽ bị đuổi ngay!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Cậu nghĩ bọn họ giống tôi, muốn về là về được chắc?
Trương Quốc Bình lườm cho hắn một cái, oán trách nói:
-Tôi cũng quên mất là bọn họ là người bình thường giống tôi, đâu có phải là quái vật như cậu!
Tuy chỉ là nữ sinh lớp sáu, vẫn còn giống như quả xanh trên cây nhưng cũng đã bắt đầu có vài phần quyến rũ.
-Tôi bảo này cây táo, giờ này mà cậu vẫn chưa về nhà làm bài tập, cưỡi xe chạy trên đường làm gì?
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ, giờ đã là 7 giờ. Lúc này ở thành phố thì cuộc sống về đêm vẫn chưa bắt đầu, nhưng ở thị trấn Hải Trang thì đã bắt đầu chẳng có mấy ai trên đường nữa.
-Hôm nay là sinh nhật Mã Hiểu Đông, mọi người hẹn nhau ở tiệm cơm nhà cậu, sau đó cùng đến đại sảnh trò chơi ở sau phố.
Ánh mắt Trương Quốc Bình đột nhiên sáng ngời, nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt có chút dụng ý.
Phương Minh Viễn cảm thấy kỳ lạ nhìn lại mình, không có chỗ nào kỳ lạ cả, nha đầu này sao lại nhìn mình như thế?
-Tôi bảo cậu này, cậu còn nhớ ngày xưa Mã Hiểu Đông với cậu là bạn cùng lớp đúng không?
Trương Quốc Bình kéo áo Phương Minh Viễn nói:
-Cậu đã về thế này thì đi cùng đi, dù sao tôi thấy cậu cũng có việc gì làm trên đường này đâu.
Mã Hiểu Đông kể cũng là bạn học cùng lớp với Phương Minh Viễn ba năm, sang đến lớp bốn bèn chuyển qua lớp III. Tuy vậy nhưng nhìn thấy vẫn gật đầu chào nhau. Phương Minh Viễn cũng có chút ấn tượng với nó, tuy nhiên…Phương Minh Viễn cũng biết Trương Quốc Bình tích cực lôi kéo mình đi như vậy sợ là muốn mình ưu đãi cho Mã Hiểu Đông đây mà.
Hiện giờ ở thị trấn Hải Trang, quán ăn Phương Gia vẫn hoàn toàn xứng đáng là NO.1, vài năm gần đây, cùng với việc giá cả tăng cao, giá thực phẩm cũng có chút điều chỉnh, nhưng hắn nghe được tin tức từ ba mình, hiện giờ kinh tế nhà máy đang trì trệ, thu nhập của công nhân không nhiều, mấy học sinh như tụi bạn hắn đây muốn ăn cơm ở quán ăn Phương Gia chắc chắn sẽ tốn một khoản không nhỏ, Trương Quốc Bình lôi kéo hắn như vậy chắc chắn là vì thân phận con cháu họ Phương của hắn.
-Ôi giời ơi, muộn rồi, mọi người chắc đều đang sốt ruột chờ rồi, không nhiều lời nữa, Điền Na, cậu đèo cậu ấy hay để cậu ấy đèo cậu!