Trùm Tài Nguyên

Chương 433: Q.5 - Chương 433: Trở ngại nhỏ




Đặt điện thoại xuống, Phương Minh Viễn hết sức vui mừng cho tiền đồ tương lai đang rộng mở của chú mình, Thời Văn Sinh hiện giờ cũng được coi là người phát ngôn của nhà họ Phương trên trường chính trị trong nước rồi.

Tuy nhiên, khi nghĩ lại thì Phương Minh Viễn lại không tránh khỏi thở dài. Trên thế giới đã thăm dò được lên tới một trăm năm mươi ngàn tỷ mét khối trữ lượng khí đốt tự nhiên. Nơi tập trung nhiều nhất là ở lưu vực Tây Siberia, trong đó trữ lượng vượt quá một nghìn tỉ mét khối có tám nơi, trong đó có Urengoy trữ lượng vượt hơn tám nghìn tỷ mét khối, và Iam Fort với trữ lượng gần một nghìn tỷ mét khối!

Mà vùng mỏ khí đốt lớn nhất Hoa Hạ, cũng không quá năm nghìn tỷ mét khối, so với những chỗ kia, thì đúng là kiến gặp voi! Nếu lúc trước nhà Thanh không buông tha cho Siberia, thì chỉ trữ lượng dầu mỏ và khí thiên nhiên này, cũng đủ để bảo đảm nhu cầu trong mười năm của quốc nội, trong tương lai sẽ không bị những người cung ứng năng lượng ở Mỹ bóp nghẹt!

-Minh Viễn, anh còn chưa đi?

Lưu Dũng cầm bát cơm gõ gõ vào cửa, làm đứt mạch suy nghĩ của Phương Minh Viễn:

-Muộn thêm chút nữa, chỉ sợ đến chút đồ ăn cũng không còn!

-A, chờ tôi một chút!

Phương Minh Viễn đứng dậy, lấy từ trên giá xuống cái bát của mình, đi theo Lưu Dũng xuống thẳng căng tin.

-Minh Viễn, đừng trách tôi lắm lời, cái dự án nhà máy lọc dầu kia, anh đã nghĩ là muốn đặt ở nơi nào chưa?

Lưu Dũng vừa đi vừa hỏi:

-Mẹ tôi gọi liền một lúc năm sáu cuộc điện thoại đến hỏi, tôi quả là không đối đáp lại được!

Mẹ của Lưu Dũng hiện giờ là Phó chủ tịch quận chủ quản Hội liên hiệp Phụ nữ, và các công tác vệ sinh, văn hóa giáo dục ở Bình Xuyên, tuy rằng cũng không phải là nhân vật có thực lực, nhưng ở quận, không ít người đều biết đến mối quan hệ giữa Lưu Dũng và Phương Minh Viễn, cho nên không có ai dám khinh thị mẹ của Lưu Dũng.

-Vậy phiền anh chuyển lời tới bác gái, vấn đề này cũng không phải do một mình tôi quyết định, mà do tất cả cổ đông cùng quyết định. Mà hiện tại, đến công tác đăng kí nhà xưởng còn chưa xong, nói chuyện này dường như là hơi sớm.

Phương Minh Viễn cười khổ nói.

-Nhưng chỉ cần anh quyết định, tôi tin những người khác đều sẽ tôn theo!

Lưu Dũng giảo hoạt cười nói:

-Anh nói có phải không?

-Bởi vậy mà tôi mới càng cần thận trọng suy xét! Nhất định phải có trách nhiệm đối với sự tín nhiệm của người khác, nếu không thì tổn thất chính là danh dự của tôi! A?

Phương Minh Viễn kinh ngạc chỉ về phía trước nói;

-Căng tin Bắc có chuyện gì vậy? Sao tụ tập nhiều người vậy?

Lưu Dũng theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy phía trước cách đó không xa, cửa căng tin, chừng hơn mười người đang đứng ở trước cửa, làm tắc nghẽn cả lối vào bên trong.

Tính cả giáo viên và học sinh ở Đại học Cộng tế và đại học Thân Hoa Hoa Đông cũng phải vượt hơn ba vạn người, một cái căng tin đương nhiên là không thể thỏa mãn nhu cầu dùng cơm của nhiều người như vậy, cho nên trong trường còn mở thêm năm cái căng tin cho học sinh, còn có hai căng tin mở riêng cho lưu học sinh và giáo viên. Năm căng tin mở ra cho học sinh này, dựa theo phương hướng được các học sinh gọi là căng tin Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung. Hai người Phương Minh Viễn đang đứng trước của căng tin Bắc.

Mấy người Phương Minh Viễn thật ra rất ít khi tới nơi này dùng cơm, bình thường đều đến căng tin dành cho lưu học sinh và giáo viên, nơi đó đồ ăn tuy rằng đắt một chút, nhưng hoàn cảnh và khẩu vị cũng tốt hơn một chút.

Hai người đi vào một chút, chợt nghe thấy trong đám người có người nói:

-Ngài có thể giải thích cho tôi, nhìn thực đơn này, gà xé phay tưới sốt, cà ri gà, cola gà, gà Cung Bạo, gà rán, thịt gà đậu phụ, đùi gà om, xương gà Tử Nhiên, thịt gà dưa chuột, thịt gà đậu xanh... Chẳng lẽ trong chợ Hỗ Thị, lợn bò tôm cá chết hết rồi sao?

Đám người lập tức cười ầm lên, có người kêu lên:

-Cái này mà còn phải hỏi sao, bởi vì hiện tại thịt gà là rẻ nhất! Đương nhiên là cái gì rẻ thì chúng ta dùng cái đấy.

-Được thôi, điều này tôi có thể miễn cưỡng lý giải, tuy chúng ta cũng tiêu tiền, trường học cũng cấp cho chúng ta thức ăn trợ cấp. Vậy ngài có thể giải thích cho tôi, vì sao món trứng chiên tiêu Tiểu Cường lại ít như vậy không!

Cái thanh âm kia lại vang lên.

-Trứng chiên tiêu Tiểu Cường?

Phương Minh Viễn không khỏi bật lên cười thành tiếng, xem ra đây mới là mấu chốt vấn đề, vị này trong cơm có một con gián! Khó trách vì sao lại tức giận như vậy.

-Vị bạn học này, cậy không cần cố tình gây sự!

Người nói chuyện chính là một người trung niên, có chút khinh thường nói:

-Ai có thể chứng minh, con gián này là ở trong đồ ăn của căng tin chúng tôi? Ai có thể chứng minh? Thứ này cũng không phải là con vật gì hiếm gặp!

-Ông nói vậy là có ý gì?

Người thanh niên đứng đối diện lập tức nói:

-Có phải nói tôi cố ý vu oan hãm hại cho các người đúng không?

-Cậu hiểu như vậy cũng được!

Người trung niên vung tay lên nói:

-Tôi có thể nói cho các người biết, những chuyện như thế này, tôi thấy quá nhiều rồi. Muốn chơi tôi sao, cậu vẫn còn non lắm. Chúng ta biết nói lý, hiểu pháp luật, nếu cậu cho rằng con gián này là ở trong đồ ăn của căng tin chúng tôi, vậy hãy xuất chứng cớ ra đây, nếu không có chứng cớ gì, mà còn ở đây tụ tập gây rối, cậu coi nội quy của cái trường này ra gì không?

-Muốn có chứng cớ sao? Dễ thôi, chủ nhiệm Dương, ông cho người mở cửa bếp ra, để mọi người cùng vào xem, nếu mọi người cảm thấy bên trong hợp vệ sinh, thì coi như tôi nói hươu nói vượn, vu oan hãm hại ông. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả! Bằng không thì phải làm sao?

Người trẻ tuổi châm chọc nói.

Chủ nhiệm Dương vung tay lên nói:

-Khu vực bếp ăn, liên quan đến toàn bộ thức ăn của học sinh trong trường, sao có thể cho các cậu muốn vào thì vào được? Nếu các cậu vào thì các đầu bếp còn làm ăn được gì nữa? Hơn nữa, các cậu có thể mang trên thân mình vi khuẩn, các cậu có giấy chứng thực sức khỏe phù hợp với công tác sản xuất ngành ẩm thực của quốc gia sao? Hơn nữa nếu cậu giấu gián trong túi quần, thừa lúc mọi người không để ý, lén vứt trong bếp, thì lúc đó trách nhiệm thuộc về ai?

-Còn cần phải giấu sao? Nơi này của các ông khắp nơi toàn là gián!

Có người ở trong đám người kêu lên:

-Vừa rồi tôi còn thấy đến bảy tám con gián đang mở hội đó!

-Trước kia còn có người ăn ở đây, từ trong món súp trứng và rong biển còn tìm thấy một con chuột nhắt. Chỉ là một con gián, có cái gì mà phải kì lạ vậy!

Có người phụ họa nói.

-Đúng là không thể chấp nhận nổi!

Lưu Dũng sắc mặt trắng bệch nói. Từ lúc hắn và Phương Minh Viễn vào học ở Đại học Cộng tế và đại học Thân Hoa Hoa Đông tới nay, hoặc là đi ra ngoài ăn ở tửu lầu của Phương gia, hoặc là đi đến căng tin dành riêng cho lưu học sinh và giáo viên, chứ chưa từng ăn ở những căng tin còn lại, không ngờ lại có những chuyện như vậy.

Phương Minh Viễn kéo lấy hắn nói:

-Người ăn còn chưa ý kiến gì, cậu chỉ nghe thôi mà đã không chịu nổi thì còn tính đến chuyện gì?

Chỉ nghe thấy đám người nhao nhao lên, mỗi người một câu, nhưng tất cả đều là đang khiển trách căng tin.

-Nhà bếp có thể đừng dìm chết ruồi trong bát canh chua không, cũng đừng vì chứng minh các loại rau của quả của nhà bếp tuyệt đối đều là rau xanh mà miễn đi mối quan tâm đối với các loại thuốc bảo vệ thực vật được phun trên rau cỏ, trong đồ ăn lúc nào cũng thấy xác những con côn trùng nhỏ đã không may hi sinh oanh liệt! Chúng tôi tuy rằng thích ăn thịt, nhưng cũng không phải là thịt gì cũng có thể ăn!

-Chúng tôi còn từng ăn phải miếng dán vết thương cơ!

-Đúng đúng, chúng tôi đi mua cơm, bên trong còn có hai hòn sỏi, chúng tôi không phải là gà, cũng không có diều gà, thì cần gì đến sỏi để mà tiêu hóa!

-Tôi ăn rồi nhổ ra còn ngon hơn là món ăn họ làm.

Càng ngày càng nhiều thanh âm theo trong đám người phát ra, Phương Minh Viễn có thể nhìn thấy, gương mặt vị chủ nhiệm Dương kia đã có chút biến thành màu đen!

-Này này, mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút!

Người thanh niên lúc đầu cao giọng nói:

-Kỳ thực tôi cảm thấy căng tin của chúng ta như thế này là tốt lắm rồi. Mọi người chẳng lẽ không chú ý tới sao? Nhờ có căng tin mà ký túc xá của chúng ta đến tấm ván gỗ giường cũng sẽ không thiếu cái đinh, đánh nhau cũng sẽ không thiếu gạch đá, đá bóng bị thương cũng không sợ thiếu miếng dán, bởi vì đến khoai tây còn bị thương, được dán miếng dán kìa! Hơn nữa căng tin buôn bán mỗi ngày, ruồi bọ, gián rết, chuột chit bên cạnh chúng ta sẽ được diệt sạch! Như vậy không phải là quá tốt hay sao?

Mọi người ồn ào cười to, còn có mấy người nam sinh thi nhau huýt sáo!

Phương Minh Viễn không kìm nổi bật cười, đây đâu phải là khen ngợi gì, rõ ràng là cố ý chê bai cái căng tin này rồi!

Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới, đứng ở cách đó không xa, có một người mà hắn quen tên là Sài Tịnh Ngọc!

Phương Minh Viễn ra hiệu cho Lưu Dũng, hai người đi vòng ra sau đám người, đi tới phía sau Sài Tịnh Ngọc, đột nhiên vỗ vào bả vai cô nói:

-A, cô thật to gan! Dám giật dây cho học sinh trường tôi gây rối!

-Ai da!

Sài Tịnh Ngọc bị dọa cho sợ tới mức thét lên một tiếng thét chói tai! Lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, họ liền tiến đến gần xem sao.

Sài Tịnh Ngọc xoay người lại, lúc này mới nhìn thấy Phương Minh Viễn, vội vàng phất tay đuổi mấy người đang tiến lại gần kia đi rồi nói:

-Anh làm tôi sợ muốn chết! Cứ như quỷ vậy, chẳng thấy có động tĩnh gì!

-Tôi thấy, không phải tôi giống quỷ, mà là cô có lòng quỷ đó!

Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.

-Sài Đại tiểu thư, cô sao không đi học, mà lại chạy đến Đại học Cộng tế Hoa Đông chúng tôi làm gì? Đừng nói rằng, cô muốn chuyển trường đến làm sư muội của tôi nhé!

-Xì! Ai muốn đến Đại học Cộng tế Hoa Đông các người, có thì cũng phải được làm sư tỷ của anh!

Sài Tịnh Ngọc có chút vẫn chưa hoàn hồn nói:

-Sao hôm nay anh lại đến trường, sớm biết vậy, tôi đã đi tìm anh!

-Sư tử còn có lúc ngủ gật, huống chi, tôi hiện tại vẫn còn là học sinh, ở trường thì có gì kì lạ?

Phương Minh Viễn nhìn nhìn xung quang, thấp giọng nói:

-Dù thế nào, chúng ta cũng phải khai thác thị trường ở nơi này mà?

Sài Tịnh Ngọc lúc này mới bình tĩnh lại, oán trách nói:

-Đều là do anh, hại tôi sợ tới mức tim vẫn còn đập thình thịch này! Làm sao vậy, không được à? Căng tin Đại học Cộng tế và đại học Thân Hoa Hoa Đông này nếu đều được anh che chở, thì chúng tôi không nói hai lời, lập tức quay đầu bước đi. Tuy nhiên, Phương Minh Viễn đại danh lẫy lừng, chẳng lẽ lại để ý đến chút khoản mọn ấy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.