Trùm Tài Nguyên

Chương 19: Q.2 - Chương 19: Trưởng phòng Củng mời đến gặp






Mấy năm nay, cuộc sống của Bạch Lâm vẫn tốt, em gái Bạch Bình mặc dù ở tận Tây Bắc, nhưng mỗi năm hai anh em vẫn có thời gian gặp nhau, mà cuộc sống của cô bây giờ cũng rất tốt, điều kiện sống cũng không kém gì ở Bắc Kinh, thậm chí mỗi năm cô còn gửi tiền về cho anh chị, Bạch Lâm cũng yên tâm đôi phần về em gái.

Bạch Lâm chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất, chính là đứa cháu ngoại Phương Minh Viễn vẫn từ chối đề nghị của mình và Từ Tường, vẫn không chịu lên Bắc Kinh học, vả lại mấy năm nay, y cũng nghe ngóng được từ phía Tô Ái Quân rằng ông Tô đã đồng ý để cho Phương Minh Viễn vào học ở trường Cảnh Sơn, điều này càng làm y thấy tiếc hơn. Là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh nên hơn ai hết y hiểu vị trí của trường Cảnh Sơn trong nền giáo dục ở Bắc Kinh ra sao. Tuy nhiên Tô Ái Quân cũng nói rồi, ông Tô không giận vì điều này ngược lại ông vẫn giữ lời hứa của mình trước khi Phương Minh Viễn lên đại học. Như vậy, Bạch Lâm cũng yên tâm hơn.

Bạch Lâm rất khâm phục đứa cháu ngoại của mình, bởi vì nhà họ Bạch của y với Tô Ái Quân cũng coi như kết thân rồi, mỗi lần lễ tết, nhà họ Bạch cũng đến tặng quà, nếu như Tô Ái Quân có nhà hay Phương Minh Viễn đã lên Bắc Kinh rồi thì y có thể ngồi ở đó chơi lâu thêm một lúc và nhà họ Tô cũng sẽ chuẩn bị ít quà cho y. Mặc dù khi không có Phương Minh Viễn ở đó thì cũng thấy chút xa cách, lạ lẫm nhưng Bạch Lâm cũng thấy như vậy là đủ rồi. Đó dù gì cũng là nhà của Phó bộ trưởng Bộ đường sắt Trung Quốc, mà nghe đâu năm sau ông ta sẽ lên chức bộ trưởng, nắm trong tay Bộ đường sắt có liên hệ mật thiết tới đời sống của hàng nghìn, hàng vạn người dân Trung Quốc. y chỉ là một nhân viên quèn, có thể bước chân vào cửa nhà họ, thỉnh thoảng lại có cơ hội nói chuyện vài câu với Tô Hoán Đông, như vậy thôi đã mãn nguyện lắm rồi. Trong lòng Bạch Lâm rõ hơn ai hết, mặc dù mối quan hệ này không thể bảo đàm cho sự thăng tiến của y ở công ty xuất nhập khẩu sách Trung Quốc nhưng mà có thể bảo đảm rằng y sẽ không bị ai bắt nạt, có một câu nói của ông Tô, thì tổng giám đốc ở công ty y cũng phải nể mặt.

Hơn nữa mặc dù cái thằng cháu ngoại này cứ thích vẽ truyện tranh nhưng truyện của nó lại được hai tòa soạn truyện tranh ở Nhật rất yêu thích và coi trọng, họ còn cử cả người sang tận đây đẻ mua bản quyền nữa, một thằng bé mới có 11, 12 tuổi mà lại làm được những việc này đúng là chẳng ai có thể ngờ tới. Mà y cũng là một nhân viên ở công ty xuất nhập khẩu sách Trung Quốc nên ít nhiều gì cũng có hiểu biết đôi chút về sự phát triển của truyện tranh ở Nhật. Mấy cái công ty đó dù chỉ xếp hạng thứ 3 ở Nhật nhưng thu nhập một tháng của họ cũng ngang với thu nhập cả năm của người Trung Quốc rồi. Nếu như đứa cháu Minh Viễn này có thể kí được hợp đồng với họ thì cuộc sống gia đình em gái y chắc chắn sẽ bước sang một trang mới.

Chỉ nghĩ đến đây thôi trong lòng y đã thấy vui lắm rồi, nhưng phải làm sao để thuyết phục gia đình em gái chuyển về Bắc Kinh đây? Ở đây rộng rãi, mọi điều kiện cũng chẳng thua kém gì ở trấn Hải Trang kia, nhưng em gái và em rể vẫn còn trẻ, chuyển đến Bắc Kinh, mọi người tìm giúp cho một công việc cũng đâu phải là khó gì, cho dù nhất thời chưa tìm được việc ngay nhưng chỉ với thu nhập của Minh Viễn thôi cũng đủ để bảo đảm cho gia đình ba người họ có cuộc sống tốt ở Bắc Kinh rồi.

“Haiz........” nghĩ đến đây, Bạch Lâm lại thở dài, vốn dĩ cứ nghĩ hai đứa trẻ nhà mình rất giỏi, nhưng so sánh với Minh Viễn thì đúng là một trời một vực, làm cho người cha như y cũng chẳng dám nhắc đến chúng với ai nữa, mọi người nói xem, rốt cuộc gia đình em gái đã dạy dỗ thằng bé đó như thế nào mà nó lại đặc biệt như vậy, mấy đứa nhỏ nhà mình tuổi còn nhỏ vậy mà đã biết giấu dốt rồi.

Y nhìn đồng hồ, đã gần 5h20’ rồi, Bạch Lâm vội vàng thu dọn giấy tờ trên bàn, hôm nay là thứ hai, vợ đi làm đến tối muộn mới về, y phải về nhà nhanh còn nấu cơm cho con, thằng lớn mặc dù tay nghề nấu nướng cũng không tệ nhưng mà nó cũng vừa mới đi làm, về đến nhà là mệt, nằm bẹp ra giường, chẳng chịu làm gì cả.

- Anh Bạch, ông Củng trưởng phòng nhân sự gọi anh lập tức qua chỗ ông ta đấy.

Một người đồng nghiệp đột nhiên gọi y

“Ông Củng trưởng phòng nhân sự?” Bạch Lâm thấy hơi lạ, ông ta tìm mình có chuyện gì nhỉ? Nhưng mà ngay lập tức y lại vui mừng hớn hở, chẳng lẽ việc mình xin được được cấp nhà của công ty đã được cấp trên chấp nhận rồi? Gần đây công ty có xây dựng khu nhà ở mới cho nhân viên, mà Bạch Lâm lại là nhân viên lâu năm nữa, nên việc y xin được mua nhà là chính đáng. Căn nhà của y đang ở bây giờ ở ngoại thành, mặc dù làng xóm sống tình cảm với nhau, nhưng diện tích lại hơi nhỏ mà cũng chẳng có cả nhà vệ sinh nữa, hai đứa con của y giờ cũng không còn nhỏ nữa ở đây cũng hơi bất tiện. Nên mặc dù nơi ở mới khá xa nhưng Bạch Lâm vẫn cứ xin.

Nghĩ đến đây, y nhanh chóng chạy đến phòng nhân sự kẻo hết giờ làm việc, kẻo làm lỡ giờ tan ca của trưởng phòng Củng cũng không được hay cho lắm.

“Haiz.... cái việc khỉ gì thế này không biết?” Trưởng phòng Củng tức thầm trong bụng, ông ta vừa nhận được điện thoại của Phó tổng giám đốc công ty, giao cho ông nói chuyện với Bạch Lâm, nếu như Bạch Lâm thuyết phục được một người kí hợp đồng với tuần báo Thiếu Niên của Nhật thì sẽ phân cho Bạch Lâm một căn phòng tốt, nhưng không làm được chuyện này thì đừng nghĩ đến chuyện xin cấp nhà nữa!

Mặc dù cấp dưới không biết về danh sách được phân nhà nhưng cán bộ các phòng ban thì làm gì có ai không biết. Phải mất công lắm mới bố trí phân nhà cho hợp lý vậy mà chỉ một câu nói của phó tổng mà ông ta lại phải mất công sắp xếp lại, với tiêu chuẩn của Bạch Lâm y hoàn toàn đủ điều kiện để được phân một căn nhà loại trung, điều kiện cũng không tồi nhưng nếu muốn phân cho y một căn nhà tốt hơn thì lại phải phân cho y ở trong thành phố, việc này cũng hơi khó nhưng không làm không được. Có chút việc cỏn con này trong công ty ai mà chẳng biết, nếu không điều chỉnh mà để Bạch Lâm biết thì y lại coi ông ta như kẻ thù, mà phó tổng nếu biết được cũng không hài lòng, đúng là làm quan to đè người, chỉ cần phó tổng nói một câu thôi là y đã phải dốc hết sức ra hoàn thành.

Ông ta ước gì Bạch Lâm không đồng ý với yêu cầu của phó tổng để bớt đi gánh nặng cho ông ta, Bạch Lâm cũng chẳng thể trách ông ta được, dù gì thì phó tổng cũng nói rồi, một trưởng phòng nhỏ như ông ta còn biết làm gì nữa chứ, hơn nữa để trống ra một căn nhà, vừa hay có cơ hội để lấy lòng các sếp, làm gì có ai không thích nhiều nhà, nghĩ vậy, ông ta cũng thấy vui lên

Có tiếng gõ cửa truyền đến.

- Vào đi

Trưởng phòng Củng lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.