Trùm Tài Nguyên

Chương 45: Q.3 - Chương 45: Vì sao nó thành công




Tháng ba ở Nhật Bản vẫn còn ẩm ướt và rét buốt, nhưng điều này cũng không cản trở tính cách thích làm đẹp của phụ nữ Nhật Bản, trên đường chỗ nào cũng có thể thấy những cô gái trẻ mặc váy ngắn, lộ ra đầu gối và bắp chân trơn bóng vội vàng đi qua, làm cho người từ nước ngoài đến Nhật Bản vào cái mùa này như hắn phải khen ngợi cái khả năng chịu rét của người Nhật, hơn nữa còn hiểu thêm được về câu nói “Nhật Bản là thiên đường của đàn ông”.

Nhưng lúc này Phương Minh Viễn đang ngồi trên máy bay lại không rảnh để suy nghĩ về những điều đó, đang lật xem tập tư liệu dày cộp về Nintendo do Lâm Liên chuẩn bị cho hắn. Tuy trong đó có không ít nội dung Phương Minh Viễn đã biết từ trước nhưng hắn vẫn xem một cách hết sức chăm chú và cẩn thận. Hắn vừa mới đên HongKong chưa được ba ngày liền nhận được điện thoại của Asohon Kagetsu, Nintendo dường như có ý yêu cầu giao quyền sản xuất máy Hồng bạch, nhưng cần đích thân ông chủ như hắn ra mặt đàm phán cho nên Phương Minh Viễn vội vội vàng vàng mang theo Lâm Liên và Trần Trung lên chuyến bay đi Nhật Bản.

Đối với người lãnh đạo Nintendo, Phương Minh Viễn không dám có nửa điểm coi thường. Cha ông có câu: “Phải từ chiến lược coi thường kẻ thù nhưng từ chiến thuật phải coi trọng kẻ thù”. Mặc dù hắn rất tự tin, có thể phát triển ở Nhật đến nỗi khiến cho các doanh nghiệp phát triển phần mềm ỏ Nhật Bản phải lâm vào cảnh khốn khó, nhưng nghĩ đến việc phải đối mặt với công ty game có lịch sử lâu đời nhất kiếp trước, cùng với sản xuất trò chơi có ảnh hưởng và nổi tiếng nhất, là người lãnh đạo của máy game theo hình thức di động, Phương Minh Viễn trong lòng vẫn là nặng nề có chút không thở nổi.

Càng hiểu người của Nintendo, hắn càng rõ, sự thành công của nó không thể bắt chước được. Ở đời trước, có mấy số liệu liên quan đến Nintendo, kí ức Phương Minh Viễn vẫn còn thấy mới mẻ, không quên được, Nintendo chỉ có hơn 800 nhân công, đánh bại Toyota, doanh nghiệp siêu cấp của Nhật Bản, trở thành công ty có lợi nhuận cao của Nhật Bản, đồng thời tạo thành thần thoại khi mỗi một công nhân bình quân mỗi năm kiếm được một triệu năm trăm ngàn đô la Mỹ cho công ty. Khiến cho tất cả mọi người khi biết được điều này không tránh khỏi sửng sốt. Hơn nữa máy game của họ, trên thế giới tiêu thụ đến hàng triệu máy, chỉ mới ở Mỹ đã chiếm 1/3 số lượng các gia đình Mỹ. Trò chơi vua của nó là “Siêu cấp Mario” có mặt trên một trăm năm mươi quốc gia, tiêu thụ được gần trăm triệu hộp, số người mê “Siêu cấp Mario” có thể so sánh với dân số của Hoa Hạ.

Tuy nói, sau này Sony và Microsoft lần lượt tiến vào lĩnh vực máy chơi game, cùng các lĩnh vực tung hoành mấy năm, tận đến cuối cùng cùng Nintendo phân chia thiên hạ, nhưng trong lĩnh vực trò chơi TV, không ai có thể phủ nhận, Nintendo là thành công nhất, cũng là chói lòa nhất.

- Chị Liên, chị xem những tài liệu này.

Phương Minh Viễn tiện tay cầm chỗ tài liệu đã xem qua đưa đến bên Lâm Liên nói.

- Đây là một công ty chị không thể không coi trọng được, quan niệm làm ăn của họ rất đáng để chúng ta kí hợp đồng.

Mặt Lâm Liên không tránh nổi có chút biến sắc, mặc dù chỗ tài liệu này trước khi đưa cho Phương Minh Viễn cô đã từng xem qua một lần nhưng không ngờ đến, ngoại trừ số ít người như Miyamoto và Asohon Kagetsu, người không có nhiều suy nghĩ tốt với người Nhật như Phương Minh Viễn lại đánh giá cao công ty đó như vậy.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Lâm Liên, Phương Minh Viễn nhẹ giọng than thở:

- Đối đãi người, cho dù là bạn bè hay kẻ thù cũng phải có cái nhìn khách quan, bất chấp vứt tất cả của kẻ địch vào thùng rác là hành vi không thể được, cũng là hành động ngu xuẩn nhất. Giống như năm đó, Triều Tiên trên chiến trường với người Mỹ, một mặt phải đối mặt với sự căm hận đối với quân tình nguyện, nhưng đồng thời cũng nghiên cứu chiến thuật chiến lược của quân tình nguyện. Nintendo mặc dù là một công ty Nhật Bản, nhưng chúng ta muốn vượt qua họ thì trước hết phải hiểu rõ vì sao họ thành công.

- Vậy vì sao mà nó thành công?

Lâm Liên hiếu kỳ hỏi.

- Thứ nhất, nó gia nhập thị trường trò chơi gia dụng sớm. Nhật Bản những năm 80, khi mà các doanh nghiệp khác nhìn vào thị trường game với thái độ dè chừng thì Nintendo sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng thị trường đã nhanh chóng tiến sâu vào lĩnh vực mới lạ này.

Phương Minh Viễn giơ ngón tay thứ nhất lên. Lâm Liên cũng không thể cứ mãi làm thư kí, sau này rồi cũng đến lúc tự mình phải ra ngoài gánh vác một phần, cho nên nếu có cơ hội hướng dẫn cho chị ấy, Phương Minh Viễn không bao giờ bỏ qua.

- Ừ, điều này tôi có thể hiểu, người đầu tiên ăn cua sao?

Lâm Liên gật gật đầu.

- Thứ hai, nó bắt kịp với điểm then chốt của sự phát triển của ngành sản xuất. Lãnh đạo của Nintendo đưa ra quan điểm phát triển “Khách hàng muốn chính là trò chơi hay”. Có thể nói, lúc đó Nintendo là công ty duy nhất nhận ra yêu cầu của khách hàng về game sâu sắc nhất của thị trường. Cũng chính bởi vì đứng ở góc độ “khách hàng muốn chính là trò chơi hay” để suy nghĩ, nên Nintendo là người đưa ra quyết định phát triển phần mềm game sớm nhất. Máy game của bạn hiện đại, nhưng lại không có game hay, đối với người chơi mà nói cũng chỉ là một đống sắt vụn. Vì thế để đảm bảo cho sự ưu việt của phần mềm game, nếu chỉ dựa vào Nintendo là không đủ, vì vậy, khi mới phát triển Nintendo cho phép các công ty khác có thể phát triển trò chơi trên máy game của Nintendo, điều này có tác dụng rất lớn. Trò chơi bán chạy mang đến một làn sóng tiêu thụ máy game hồng bạch, hơn nữa máy game hồng bạch lại giúp trò chơi bán chạy. Chính sách phát triển cuối cùng này trở thành sách lược có tính liên minh cho Nintendo với các nhà phát triển phần mềm trò chơi, có tác dụng quan trọng trong sự thành công ngày nay của Nintendo.

- Thứ ba, nó bán ngành sản xuất tiêu chuẩn và vẫn kéo dài đến tận hôm nay.

Phương Minh Viễn giơ ngón tay thứ ba lên.

- Bán tiêu chuẩn?

Lâm Liên hơi nghiên đầu cười và ngạc nhiên nói. Lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.

Phương Minh Viễn hơi cười, cái gọi là tiêu chuẩn là quy tắc chuẩn và quy định phát triển ngành sản xuất. Đời trước, thời kỳ cuối những năm 90 ở Hoa Hạ, có một câu nói lưu truyền trong những người quản lý cao cấp của các doanh nghiệp: “Những doanh nghiệp hàng bốn bán khổ lực, những doanh nghiệp hạng ba bán kĩ thuật, những doanh nghiệp hạng hai bán thương hiệu, những doanh nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn”. Bởi vì càng ngày càng nhiều các doanh nghiệp ở Hoa Hạ liều mình kinh doanh xong cuối cùng mới nhận ra chỉ là kiếm những đồng tiền lẻ trong số tổng lợi nhuận làm ra, những lợi nhuận lớn đều bị các công ty nước ngoài lấy mất. Kinh nghiệm này cho thấy, tiêu chuẩn ảnh hưởng đến sức cạnh tranh, ai tham gia sửa chữa chế định tiêu chuẩn, người đó nắm giữ tiếng nói trong thị trường cạnh tranh, tiến vào và trở thành người lãnh đạo trong cạnh tranh; không có tiếng nói trong tiêu chuẩn chỉ có thể chạy theo sau người khác, làm không tốt hay không phù hợp tiêu chuẩn không những không lấy được giấy thông hành trong thị trường mà còn phải nộp một cái “học phí” quá đắt.

Cho nên các doanh nghiệp sau khi đến Hoa Hạ mới chú trọng đến đầu tư phát triển kĩ thuật, do đó tìm đủ mọi cách xâm nhập vào việc có tư cách khai trác trò chơi với chế định tiêu chuẩn của ngành. Nhưng điều này nói dễ hơn làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.