Lời nói vừa dứt, hai
người mắt to trừng mắt nhỏ, Cảnh Diễm lại một lần cảm giác được khoảng
cách giữa hắn và Luyện Nguyệt Sênh mà không thể vượt qua.
”Không
cho phép xem!” Hắn cau mày khiển trách nàng, “Thời điểm nào mà còn nghĩ
đọc sách! Nàng không thể nghĩ cho bụng đứa nhỏ trong bụng sao!” Khi nói
lời này mắt liền nhìn xuống bụng nàng.
Luyện Nguyệt Sênh bĩu môi, “Bát tự còn không phiết một cái, bệ hạ cứ tưởng là thật .” Ngoài miệng
nói như vậy, trong lòng lại trào phúng hắn đem tin tức đó truyền đi làm
cho nàng trở thành kẻ thù chung trong cung.
Nhìn nàng thái độ là
cực kỳ không thèm quan tâm, chân mày Cảnh Diễm nhăn lại, liền hỏi: “Nàng hình như không quan tâm chút nào, đứa nhỏ có hay không có nàng đều
không quan tâm sao?“.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn hắn, nói: “Bệ hạ có
phải hay không là quá để ý rồi, lấy hiện tại tình huống này mà nghĩ,
chẳng lẽ là thần thiếp không mang thai tốt.”
Câu hỏi thẳng thắn
đó, tạm thời làm Cảnh Diễm cực kỳ bất đắc dĩ với nàng, vì sao người
trước mặt này liền không có một chút tự giác của một Hoàng Hậu đâu! Nàng chẳng lẽ không biết đứng đầu trong hậu cung thì mọi cử động của nàng
đều dính an nguy Ninh quốc công phủ sao! Rõ ràng hẳn là trong ngoài đều
liên quan đến nhau để cùng tồn tại, nhưng đến người Luyện Nguyệt Sênh
này, cái gì cũng đều không phải!
Hắn nhắm mắt lại, quay đầu sang, “Được rồi, ngủ!”
Luyện Nguyệt Sênh âm thầm hừ một tiếng, tuy không muốn, nhưng vẫn phải thành thật nằm trên giường nhắm mắt lại.
Hoàng Dương lo lắng đứng tại mành che, vốn chuẩn bị đi vào tắt đèn, lại lắng
nghe đế hậu hai người cãi nhau cuối cùng là bình an kết thúc, thì thở
phào nhẹ nhõm, nhìn ánh mắt Triệu Hoài Sinh, nhẹ nhàng đi vào nội điện,
tắt đèn.
— — — — — — — — — —
Sáng sớm hôm sau, Luyện
Nguyệt Sênh, Cảnh Diễm cùng nhau tỉnh ngủ, đã bị hắn thấy thì nàng cũng ngượng ngùng giả bộ ngủ tiếp. Dứt khoát liền đứng lên hầu hạ hắn mặc đồ tắm rửa.
Luyện Nguyệt Sênh ở trước mặt hắn hiếm khi ngoan ngoãn
vâng lời, lúc này nhìn bộ dáng nàng còn hơi buồn ngủ, cúi đầu thắt đai
lưng cho hắn. Sắc mặt nàng ửng đỏ, trắng nõn lại phơn phớt hồng, mí mắt
buông xuống, mi mắt thon dài giống như cánh bướm, tóc đen như mực xõa
xuống áo ngủ màu xanh nhạt.
Nhìn xuống chút nữa, mắt Cảnh Diễm nhìn về nơi hơi phồng lên trên áo ngủ của nàng, lại làm như lơ đãng thu hồi ánh mắt về.
Hắn ở trong lòng “chẹp” đầy khinh thường, thầm nghĩ một dáng người khuôn mặt đẹp, tiếc là lại ở trên người Luyện Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt, sửa soạn cho hắn xong, liền chuẩn bị đưa hắn đi
thượng triều. Nào biết Cảnh Diễm nhẹ nhàng liếc nàng một cái, bảo Hồng
Tư đem quyển sách mà hôm qua Luyện Nguyệt Sênh xem, tịch thu!
Hồng Tư khó xử, mày liễu Luyện Nguyệt Sênh dựng lêm, “Bệ hạ, thần thiếp hôm
qua không làm trái ý của ngài, tại sao ngài lại muốn tịch thu sách của
thần thiếp.”
Cảnh Diễm liếc nhìn nàng, “Ngự y dặn nàng như thế
nào, nếu con của Trẫm có chuyện gì, Hoàng Hậu có gánh nổi sao?” Nhường
nàng mới là sai , lúc này còn dám trừng mắt với Trẫm!
Hồng Tư vừa nghe lời này, lập tức đem sách đem ra, bệ hạ nói rất đúng; đọc sách
thật sự là quá phí tâm mệt tâm , bệ hạ làm như vậy là đúng! Hồng Tư luôn muốn nương nương tốt; chỉ cần là chuyện có lợi cho nhà mình nương
nương, nàng đều nghe theo, cho dù đối phương là Hoàng Đế mà nương nương
không xem trọng!
Nhìn thấy vẻ mặt Hồng Tư cung kính đem sách nộp
ra, mặt Luyện Nguyệt Sênh là biểu cảm bị phản bội, làm Cảnh Diễm cảm
thấy toàn thân thư thái.
Thật quá đúng, nhờ vào cái thai này mà có thể chỉnh đốn Luyện Nguyệt Sênh, rất tuyệt!
Nghĩ đến đấy, Cảnh Diễm sảng khoái rời Phượng Tê cung, tinh thần phấn chấn
rời khỏi Phượng Tê cung trước ánh mắt cung kính của Hồng Tư.
Sau
khi Cảnh Diễm đi, ánh mắt âm u Luyện Nguyệt Sênh nhìn chằm chằm Hồng Tư, lúc đầu mắt Hồng Tư còn đảo quanh, sau lại chăm chú nhìn Hoàng Hậu, nói đến: “Nương nương, bệ hạ nói rất đúng; đây là thời điểm quan trọng,
chuyện đọc sách loại này phí tâm mệt tâm thì nên bỏ đi ạ.” Nàng tận tình khuyên bảo.
Luyện Nguyệt Sênh vừa rời giường liền gặp chuyện như vậy, làm cho nàng vô cùng đau đầu, vẻ mặt nghiêm túc, mắt phượng nhếch
lên lộ ra uy nghi không cho xúc phạm, “Hồng Tư, đây là lần cuối cùng bản cung dung túng làm việc như vậy! Nếu có lần sau, không có mệnh lệnh của bản cung mà ngươi liền nghe theo mệnh lệnh của người khác, bản cung
nhất định phạt ngươi thật nặng!”
Hồng Tư vừa nghe, vội vàng cuống quít quỳ xuống, “Nô tỳ biết sai rồi, nương nương phạt nô tỳ đi.”
Mấy người Thanh Linh liếc mắt nhìn nhau, đều là thở dài nhẹ nhõm, Hồng Tư
cái gì cũng tốt, không nói đến lòng trung thành với nương nương trung
thành, chính là tính tình có chút lớn mật, hơi ngốc, nói chuyện cũng
thẳng, ở trong hậu cung này, tính tình này của nàng chỉ không cẩn thận
chút, liền có khả năng sẽ mang đến phiền toái cho Hoàng Hậu. Mà Hoàng
Hậu liền thích tính tình hoạt bát dí dỏm không làm màu của Hồng Tư, đem
nàng cùng tiến vào trong hậu cung.
Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh giãn
ra, khoát khoát tay, “Mà thôi, đứng lên đi, nhớ kỹ, về sau ngoại trừ
mệnh lệnh của bản cung, cho dù là Hoàng Đế, ngươi cũng không thể nghe
theo!”
Hồng Tư gật đầu, “Nô tỳ nhớ rõ .”
Luyện Nguyệt Sênh “Ừ”; để Hồng Tư đứng lên, vài người Thanh Linh tiến lên trước bắt đầu
tắm rửa thay quần áo cho Hoàng Hậu, Hồng Tư sau khi đứng lên, cũng nhanh chóng tới giúp một tay.
Lục Oánh thấy giữa lông mày nàng còn có
vẻ ảo não, liền vươn ngón tay chọt chọt trán của nàng, mở miệng làm một
cái khẩu hình 'Ngươi đấy'.
Miệng Hồng Tư mếu máo, hai tay cầm lấy đai lưng màu đỏ nhạt đưa cho Lục Oánh, thật cẩn thận dò xét vẻ mặt
Hoàng Hậu, thấy nàng vẻ mặt dửng dưng, trong lòng thở phào một hơi.
Thời điểm cung phi thỉnh an buổi sáng, cảm xúc Tô quý tần vẫn luôn tăng vọt, ngồi phía dưới kẻ xướng người hoạ cùng Luyện Nguyệt Sênh.
Chúng
phi cũng không biết ngày hôm nay Hoàng Hậu nương nương bị làm sao,
thường ngày là một người cực kỳ ôn hòa lạnh nhạt, ngày hôm nay liền mở
hội sớm với các nàng, trọng điểm là nghiêm minh tra rõ những việc xấu xa gần đây trong hậu cung.
Đến cả chuyện con chó của Cố tu dung đi
tiểu ở trong ngự hoa viên cũng lôi ra tiến hành một phen thuyết giáo,
làm Cố tu dung tức giận cắn chặt răng, cuối cùng còn vô cùng cung kính
cám ơn Hoàng Hậu nương nương giáo huấn.
Luyện Nguyệt Sênh uống
miếng nước, ánh mắt xoay chuyển, rơi vào nói trên người Thiên tiệp dư
yên lặng không, “cơ thể Thiên tiệp dư luôn luôn không tốt, bản cung vốn
không nên nói gì, nhưng rốt cuộc vẫn muốn ngươi chú ý một chút mới là
tốt.”
Thiên tiệp dư ngẩn ra, chợt cúi đầu đứng lên hướng tới
Hoàng Hậu khẽ nhún, lời nói còn chưa nói ra lại để cho Luyện Nguyệt Sênh giành mở miệng trước, “Ngươi ngồi xuống là được rồi, cũng không phải
chuyện lớn gì.”
”Từ khi vào Hè, khí trời nóng bức, dựa theo cấp
bậc khác nhau mà số lượng khối băng các cung nhận được cũng không giống
nhau. Cơ thể Thiên tiệp dư không khỏe, bệ hạ sợ ngươi chịu không nổi
trời nắng nóng, cố ý cho ngươi lĩnh nhiều khối băng hơn, có phải không.” Luyện Nguyệt Sênh hoãn tiếng nói đến.
Thiên tiệp dư ngồi lại
trên ghế hơi mím môi, trả lời: “Bẩm nương nương, đúng là như thế, là bệ
hạ thương tiếc, cố ý cho Nội Uyển Tư chiếu cố thiếp hơn một chút.”
”Cung nữ phụ trách chuyện này trong cung ngươi là ai.” Luyện Nguyệt Sênh hỏi.
Thiên tiệp dư ngẩn ra, đáp: “Bẩm nương nương, là Đại cung nữ Hàm Ngải bên cạnh thiếp thân.”
Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn nàng một cái; nâng chung trà lên nhẹ hớp nước miếng, lại nhẹ nhàng đặt ly trà trên bàn, nàng nhận lấy sổ sách Lam
Huân đưa qua, lật vài trang, “Hàm Ngải à, như thế nào mà sổ sách lại
không có ghi tên của nàng.” Nàng giương mắt nhìn Thiên tiệp dư một cái;“Lam Huân, đưa sổ sách cho Thiên tiệp dư xem, hay là bản cung xem nhầm.”
Lam Huân nói “Vâng”, nhận lấy sổ sách, đến trước mặt Thiên tiệp dư.
Mày Thiên tiệp dư hơi nhăn lại, liếc nhìn Hoàng Hậu; nhận lấy sổ sách, lật
xem vài trang, “Đây...” Nàng cau mày giương mắt, ngừng lại, vẻ mặt liền
như thường giải thích nói: “Nương nương, đại khái là nha đầu này quên
mất bảo nội Uyển Tư ghi vào, thời điểm lúc trước bệ hạ dặn dò thiếp, nói là nếu như chỗ thiếp thiếu cái gì, thì trực tiếp đi nội Uyển Tư lấy.
Hàm Ngải vẫn luôn thương thiếp, khối băng dùng hạ nhiệt này, Hàm Ngải
vẫn luôn nhớ, có lẽ là nàng quá mức vội vàng, có lẽ là quên không để cho người ta ghi chép.”
Nội Uyển Tư quản lý vật tư sinh hoạt hàng
ngày của các cung phi tần. Mỗi tháng đều phân phát theo cung quy cho mỗi cung, mỗi một người đến đó lĩnh đồ, đều sẽ được ghi chép chi tiết lại
là khi nào lấy, lấy vật gì, lấy bao nhiêu, cuối cùng còn cho lĩnh đồ
người ký lên tên mặt trên. Cho dù là sổ sách cuối cùng nội Uyển Tư muốn
giao đến tay Hoàng Hậu, người đi lĩnh đồ của Hoàng Hậu vẫn là sẽ bị ghi
chép lại như bình thương.
”Thiên tiệp dư, Bản cung không giải
thích với ngươi.” Luyện Nguyệt Sênh hơi nhíu mày, giọng cao hơn, mang
theo uy nghi từ lúc sinh ra đã có, “Sự tình mặc dù là do cung nữ bên
cạnh ngươi, nhưng ngươi là chủ tử của nàng, Hàm Ngải làm như vậy, thật
sự làm bản cung đau đầu. Vả lại, may mắn việc này là bản cung phát hiện
trước , nếu là thời điểm Thái Hậu xem qua, sẽ nghĩ như thế nào? Lời
ngươi nói cho bản cung nghe hôm nay là bệ hạ yêu thương ngươi, nhưng nếu đến tai Thái Hậu, có thể là có ý gì khác.”
Lòng Thiên tiệp dư“Lộp bộp” nhảy lên, lời này có ý là người trong nội cung nàng làm việc
không ổn, nhưng trên thực tế là ở đánh vào mặt nàng. Nàng cũng là biết
Thái Hậu không thích nàng, càng là biết ý trong miệng Hoàng Hậu chỉ nàng thị sủng sinh kiêu.
Tô quý tần thấy thế phụ họa, “Nương nương
nói không sai, cung nhân trong cung Thiên muội muội làm ra chuyện này,
rốt cuộc vẫn là ngươi quản giáo không nghiêm. Có người chuyên môn ghi
chép những việc này trong Nội Uyển Tư, cung nữ Hàm Ngải trong cung Thiên muội muội ỷ vào thân phận của muội, cáo mượn oai hùm yêu cầu người
trong Nội Uyển Tư không ghi chép.”
”Xem ra người này của Nội Uyển Tư cũng nên thay đổi.” Vẻ mặt Trang phi nghiêm trọng nói.
Mấy câu phía dưới, Thiên tiệp dư bị nói đến sắc mặt đỏ lên. Nghĩ thầm bản
thân là sủng phi, được Cảnh Diễm sủng ái, chỉ sợ nàng chịu ủy khuất,
hiện tại bị Luyện Nguyệt Sênh nói rõ ràng ngay trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng không nặng lời; nhưng mỗi câu đều là vỗ vào mặt nàng!
Thiên tiệp dư đứng dậy, nhún gối trước Luyện Nguyệt Sênh, “Là thiếp lơ là sơ
suất, làm cho cung nhân làm ra sơ suất này, thiếp thật sự không có lời
gì nói, thỉnh nương nương trách phạt.”
Luyện Nguyệt Sênh liếc
nàng một cái, xua xua tay, nói: “Không phải ngay từ đầu Bản cung nói
sao, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần Thiên tiệp dư biết sai lầm
của chính mình là được.” Dứt lời liền để cho nàng đứng lên .
Thiên tiệp dư đỏ mắt lên, vẻ mặt xấu hổ tạ ơn.
”Các muội muội cũng đừng trách hôm nay bản cung nói nặng lời; đều là tỷ muội
trong nhà, vì tốt cho mọi người; phải nói thì bản cung cũng mới nói,
mong rằng mọi người đừng để trong lòng.” Môi son Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn quanh chúng phi phía dưới một cái.
”Nương nương nói gì thế ạ, ngài là vì tốt cho bọn thiếp; bọn thiếp thân đều
hiểu.” Thục phi đứng dậy, cười nói: “Mà nương nương hiện giờ có thai,
còn vất vả vì bọn thiếp như vậy, bọn thiếp nên vô cùng biết ơn mới
phải.” Hoàng Hậu khiển trách Thiên tiệp làm cho tâm trạng Thục phi rất
tốt, nàng sớm đã quên hết lời Hoàng Hậu nói về nàng lúc trước, một mực
cung kính nịnh nọt Hoàng Hậu.
Luyện Nguyệt Sênh cười nhạt một
tiếng, để Thục phi trở về chỗ ngồi. Lại nói với cung nhân mấy lời rồi
Luyện Nguyệt Sênh liền để cho mọi người đi về.
Thiên tiệp dư là
cúi đầu từ Phượng Tê cung ra ngoài, Luyện Nguyệt Sênh không chỉ có thai
rồi, hiện giờ còn hạ thấp thể diện nàng trước mặt nhiều người như vậy,
làm cho nàng khốn đốn, chỉ cần nghĩ đến thì nàng lập tức cảm thấy đầu
mình như bốc hỏa! Nàng là sủng phi, là người duy nhất mà Hoàng Đế quan
tâm, chuyện nội Uyển Tư ở trong mắt Hoàng Đế chẳng là gì cả; vậy cố tình để cho Luyện Nguyệt Sênh mang ra làm một câu chuyện! Hồi trước Luyện
Nguyệt Sênh không quản những chuyện này, hiện giờ một mang thai thì vội
vã nghĩ lập uy sao?
Nàng che giấu cảm xúc mãi cho đến trở về
Quảng Lăng cung mới phát tác, Hàm Ngải đứng trong điện chờ chủ tử trở về hầu hạ, một câu còn chưa kịp nói, thì bị Thiên tiệp dư sai người mang
ra đi đánh 20 đại bản.
Việc này truyền đến trong tai Luyện Nguyệt Sênh, nàng cũng chỉ cười nhạt, Hoàng Dương thì ở bên cạnh che miệng
cười nói: “Kế sách của Nương nương quả thật rất hay, cuối cùng nói
chuyện Thiên tiệp dư, làm chủ tử các cung trong lòng thở một hơi thì
không nói, còn làm cho các nàng đều vứt ra đằng sau những chuyện mà
nương nương vừa khiển trách họ.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đã quên nói phi tần cấp bậc = = tiếp tục tiếp tục sử dụng cấp bậc trong 'Luận Gian Phi’ ↓
Trung cung hoàng hậu
Hoàng quý phi
Chính nhất phẩm: quý, thục, hiền, đức ( mỗi vị trí một người )
Tòng nhất phẩm: phi (3 người)
Chính nhị phẩm: Thục Viện, Thục Nghi, thục dung, tu hoa, tu nghi, tu dung ( mỗi vị trí một người )
Tòng nhị phẩm: Chiêu Hoa, chiêu nghi, chiêu dung (một người )
Chính tam phẩm: quý tần (5 người )
Tòng tam phẩm: Tiệp dư (5 nhân )
Chính tứ phẩm: tần, quý cơ (mỗi vị trí 4 người )
Dưới đây là không giới hạn số lượng 】
Tòng tứ phẩm: uyển nghi, phương nghi, phân nghi
Chính ngũ phẩm: quý nhân
Tòng ngũ phẩm: sung nghi, sung dung, sung viện
Chính lục phẩm: Dung Hoa
Tòng lục phẩm: thuận nghi, thuận viện, thuận dung
Chính thất phẩm: mỹ nhân, phu quân, tài tử
Tòng thất phẩm: tuyển thị, phương uyển
Chính bát phẩm: thải nữ
Tòng bát phẩm: canh y, sung y
Những cái khác.