Editor: Nghiên Linh
Sau khi trầm tư, Cảnh Diễm âm thầm đi vào nội điện.
Luyện Nguyệt Sênh cởi giày, tay ôm đầu gối tựa trên sạp mĩ nhân, vùi mặt vào đùi, như muốn biến hình thành một viên bánh trôi.
Cảnh Diễm nhìn chốc lát rồi đến ngồi cạnh nàng, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng. Trong lòng Luyện Nguyệt Sênh khó chịu, bị hắn ôm một cái, nội tâm mâu thuẫn nên tự động né tránh nhưng trốn không thoát sự kiềm chế của hắn.
“A Sênh, nàng nghe trẫm nói.” Tay hắn vịn trên lưng nàng, như có ý trấn an: “Trẫm đã đồng ý với nàng sẽ không nuốt lời. Mặc dù có thể sẽ rất khó khăn, nhưng trẫm sẽ nghĩ cách thả bọn họ đi.”
Thân thể hắn rất ấm áp, nàng giống như chạm phải một đốm lửa, mà đốm lửa này lại dịu dàng như nước, có thể vuốt ve nội tâm phiền não của nàng.
“Về Trương tần, trẫm nghĩ sau này sẽ đi mẫu lưu tử*, đem hài tử dưỡng dưới danh nghĩa của nàng. Mặc dù chiếm một chữ đích, nhưng hài tử của chúng ta vẫn là tôn quý nhất.” Hắn nhẹ nhàng nói, tay vỗ vỗ lưng của nàng: “Ngôi Thái Tử chỉ dành cho hài tử của trẫm và nàng, trẫm sẽ cho hắn những thứ tôn quý nhất trên đời này.”
* đi mẫu lưu tử: đuổi người mẹ và giữ lại đứa bé.
Mặt Luyện Nguyệt Sênh buồn bã, buồn bực thốt ra một câu: “Thần thiếp cũng không phải loại người lòng dạ rắn rết không tha nổi cho hai mẫu tử? Bệ hạ, ngài đừng động vào Trương tần, hài tử của nàng để cho nàng tự chăm sóc đi.” Một câu cũng không nhắc đến chuyện khác, chỉ nhắc đến Trương tần.
Cảnh Diễm liền giật mình, tựa gần vào người nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng đây là đang muốn giận dỗi với trẫm sao?” Trong âm thanh hơi có nụ cười.
Nàng buồn bực hừ một tiếng, nhích người cách xa hắn một chút, lại bị hắn bắt lấy. Hắn tự tay nâng mặt của nàng, nhìn mặt nàng không có biểu cảm gì, khẽ cúi đầu cụp mắt, chóp mũi nhẹ nhàng cạ chóp mũi của nàng.
Luyện Nguyệt Sênh tránh ánh mắt, không nhìn tới hắn, hắn cười nhẹ một tiếng, lại tiến tới hôn đôi môi nàng. Mắt nhìn Cảnh Diễm như phát nghiện, nàng liền quay đầu đi, nhưng không ngờ cánh môi xẹt qua gương mặt của hắn, cả hai đều ngẩn ra, Cảnh Diễm cười như hoa nở, Luyện Nguyệt Sênh đỏ mặt quay đi.
“A Sênh, nàng đừng giận trẫm nữa.” Hắn cười ôm chầm nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ.
Nàng không nói, vì vậy hắn lại tiến gần, nâng cằm của nàng lên, đôi mắt trong veo long lanh như nước, đẹp đẽ động lòng người. Môi của hắn như mang theo ánh lửa, vừa nhiệt tình lại dịu dàng, đầu óc nàng trống rỗng, sau một khắc mới đưa tay đẩy hắn ra.
“Bệ hạ, dỗ dành người ta cũng đừng tranh thủ chiếm tiện nghi.” Hai má nàng ửng hồng như rạng mây, mắt như xoáy nước mùa xuân, cánh môi đỏ tươi khẽ mím, thái độ như muốn phản kháng.
Cảnh Diễm hồn nhiên không thèm để ý, trong đôi mắt đen như mực cuồn cuộn nổi lên ý cười, hắn ngã về phía sau, đồng thời đưa tay ôm hông của nàng. Khi nàng không kịp chuẩn bị đã theo hắn cùng nhau ngã xuống giường.
Gương mặt của nàng tựa vào ngực hắn, hắn tự tay ôm nàng, mềm giọng nói: “A Sênh, nàng hãy lắng nghe tiếng lòng của trẫm.”
Luyện Nguyệt Sênh không lên tiếng, thành thật tựa vào trước ngực của hắn.
Hai người cũng không nói nữa, không gian trong điện trầm thấp, hơi thở dần dần biến mất, trở nên yên tĩnh.
Cảnh Diễm đến sau giữa trưa mới rời khỏi, tâm tình Luyện Nguyệt Sênh cũng bình thường trở lại, mặc dù nàng không trông cậy Cảnh Diễm nói được làm được, nhưng Cảnh Diễm có thể vì nàng nói ra lời này làm cho nàng rất xúc động.
Chuyện sau này không ai biết trước, nàng chỉ yêu cầu cầm được thì buông được, như vậy ngày sau mới có thể dễ dàng thoát thân.
Tuy nói Cảnh Diễm muốn độc sủng Luyện Nguyệt Sênh, nhưng lời Luyện Nguyệt Sênh nói cũng đúng, nàng là hoàng hậu, hậu cung nếu không hài hòa, là lỗi của nàng. Cho nên sau khi bình tĩnh lại, nàng cùng Cảnh Diễm nói đến chuyện này.
Cảnh Diễm nghe xong mặc dù nhíu mày đau khổ, nhưng rốt cuộc vẫn nghe theo, buổi tối hắn đến chỗ Mạnh tần.
Tiêu Phòng độc sủng, nào có dễ dàng.
Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy mất mác, nhưng cũng không thể không tự nhủ, đây chính là thực tế.
Không giống với tâm tình mất mác của Luyện Nguyệt Sênh, trong nội tâm phi tần hậu cung phi như được đốt đuốc, hoàng đế suốt mấy tháng chưa từng đặt chân hậu cung, hôm nay đã ngủ lại ở chỗ Mạnh tần rồi!
Ngày hôm nay ở chỗ Mạnh tần, ngày mai là có thể đến phiên mình!
Sau khi biết chuyện này, khóe môi Trang phi giương lên nụ cười, thầm nghĩ hoá ra A Sử Na Yến lại thành công, hoàng hậu không còn độc sủng, hậu cung lại khôi phục mưa móc cùng dính rồi.
——————
Ngày thứ hai thỉnh an, trên mặt mỗi người đều mang một hai ý cười, nhất là khi nhìn thấy Mạnh tần thì không cần biết có quen hay không, đều muốn đến chào hỏi một câu.
Tâm trạng A Sử Na Yến không được tốt như các nàng, cả người như bị suy nhược không ít, ngồi ở chỗ đó yên ổn cực kỳ, trên mặt không chút biểu tình.
Luyện Nguyệt Sênh ở phía trên nhìn xuống, vẻ mặt như không chút sức lực.
Ngược lại Mạnh tần nhìn về hướng ghế trên, vẻ mặt hơi thấp thỏm.
Cả buổi sáng thỉnh an, tâm tình Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt, tinh thần A Sử Na Yến suy sụp, Mạnh tần thì lúng túng lo lắng.
Đến khi giải tán, trên mặt chúng phi tần đều là tươi cười, khác hẳn những ngày qua nhìn nhau lạnh lùng.
Nàng cảm thấy nàng nên làm một hoàng hậu nên có trách nhiệm, vì vậy sau khi trầm tư liền sai Hồng Tư chuẩn bị thuốc bổ, đi đến chỗ Trương tần.
Trương tần không ngờ hoàng hậu sẽ đến, nâng cao bụng ra ngoài đón người, trên mặt có chút ít kinh ngạc.
Cũng phải thôi, từ lúc Trương tần có thai tới nay, Luyện Nguyệt Sênh chẳng tới thăm nàng mấy lần, khó trách nàng sẽ kinh ngạc.
“Mau đỡ chủ tử các ngươi đứng dậy, bụng đã lớn như vậy, xảy ra chuyện gì các ngươi gánh nổi sao.” Luyện Nguyệt Sênh cau mày liếc nhìn cung nữ của Trương tần.
Lập tức có cung nữ đứng dậy đi đỡ Trương tần, Trương tần thụ sủng nhược kinh tạ ân, đỡ eo đi sau hoàng hậu tiến vào trong điện.
“Khí sắc của ngươi không tệ, nhìn cũng không còn yếu đuối như trước.”
“Đều là do ngự y điều dưỡng tốt.” Trương tần đi theo phía sau, nhu thuận nói một câu.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn bụng nàng to ra, ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống: “Ngươi cảm giác gần đây có khỏe không? Ăn mặc chắc cũng không thiếu nhỉ.”
“Tạ nương nương quan tâm, thần thiếp tất cả đều rất tốt.” Trương tần đáp lời, một tay đặt trên bụng: “Có Tô quý tần cùng Đức Phi chiếu cố, nơi này của thần thiếp cũng không thiếu thứ gì.”
“Đức Phi?” Luyện Nguyệt Sênh cau mày, sau đó cười nói: “Bổn cung cũng không biết ngươi cùng Đức Phi lại quan hệ tốt như vậy.”
Trương tần nghe vậy cũng chỉ yên lặng cười một tiếng.
“Thai này của ngươi là hài tử đầu tiên của bệ hạ, bổn cung và bệ hạ, còn có Thái hậu đều hết sức coi trọng. Nếu ngày sau ngươi sinh hạ hoàng trường tử, ngày sau ắt vinh sủng, luận công ban thưởng, chí thượng tôn sủng*, đều có thể.” Luyện Nguyệt Sênh gẩy vòng ngọc bích trên cổ tay, mang theo phong thái chủ quản lục cung, không nhanh không chậm nói qua.
* chí thượng tôn sủng: nhận được sự sủng ái, tôn quý bậc nhất.
Trương tần nghe vậy thì ấn đường giật giật, trên trán rỉ mồ hôi lạnh, theo bản năng vuốt ve bụng, đáp lời: “Đây là nhờ phúc của nương nương.”
Luyện Nguyệt Sênh khẽ mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Mấy cung nhân này ngươi dùng có thuận tay không? Ngự y cũng đến chẩn mạch đúng hạn chứ?”
“Hồi nương nương, cung nhân nơi này đối với thiếp đều rất để ý, ngự y cũng đến chẩn mạch bình an đúng hạn mỗi ngày.”
“Vậy thì tốt.” Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, đứng dậy, Hồng Tư lập tức tiến lên vịn tay hoàng hậu: “Bổn cung lúc tới có mang theo chút thuốc bổ, ngươi sai người nhận lấy.” Nàng vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Thanh Linh.
Thanh Linh vẫy cung nhân nâng thuốc bổ tiến lên.
“Đã khiến nương nương bận tâm rồi.” Trương tần cười nhu nhược, quay đầu lại nhìn về phía Tích San, để cho nàng nhận lấy đồ vật.
“Thân thể ngươi luôn không khỏe, lần này có thai chỉ sợ cũng chịu không ít khổ, đợi đến lúc ngươi sinh hài tử, bổn cung sẽ tâu bệ hạ tấn phong cho ngươi. Ngươi đừng lo nghĩ gì, có gắng điều dưỡng thân thể, bình an sinh được hài tử mới là quan trọng nhất.” Luyện Nguyệt Sênh đi vài bước, dừng trước mặt Trương Tần.
Trương tần hành lễ phúc thân dưới sự dìu đỡ của cung nữ: “Thần thiếp đa tạ nương nương.” Luyện Nguyệt Sênh thấy rõ trên trán nàng ta đã rơi mồ hôi.
“Ngươi nên nghỉ ngơi đi, bổn cung về trước.” Dứt lời, Luyện Nguyệt Sênh xoay người rời đi: “Ngươi không cần động.”
“Thần thiếp cung tiễn nương nương.” Trương tần khẽ chào, đưa mắt nhìn hoàng hậu ra khỏi cửa điện.
Đến khi hoàng hậu đi thật xa, Trương tần vẫn luôn nắm chặt cổ tay Khả San bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh. Khả San khẩn trương vịn Trương tần: “Chủ tử, người có chỗ nào không thoải mái?”
Trương tần lắc đầu, dùng tay vuốt ngực, thở hổn hển mấy cái, khàn giọng nói: “Không có việc gì, đỡ ta vào nằm nghỉ.”
Khả San và Tích San nhìn nhau, mỗi người một bên đỡ Trương tần vào trong phòng.