Trung Cung Có Hỉ

Chương 57: Chương 57: Lên đường bình an




Editor: Nghiên Linh

Luyện Nguyệt Sênh nhắm mắt lại thấy căng thẳng dần tản đi, nàng chống tay lên giường để đứng dậy, nhìn Trương tần vẫn chưa nhắm mắt liền dung tay vuốt mắt nàng ta. Ánh mặt trời xuyên qua bình phong gỗ khắc hoa tỏa nắng chan hòa, trên mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì.

Khả San, Tích San quỳ trên mặt đất khóc rống. Trang phi u ám đứng ở một bên. Mặt Tô quý tần như mất hồn, đang từ xa xa đến gần.

“Trang phi, lời Trương tần vừa nói ngươi đều nghe rõ ràng.” Luyện Nguyệt Sênh vừa hỏi vừa đặt tay Trương tần vào trong chăn, thay nàng đắp chăn.

Trang phi sợ run lên, giọng nói yếu ớt chứ không còn uy phong như trước: “Nghe rõ, là thần thiếp trách lầm nương nương.”

“Nghe rõ là tốt rồi, đi ra ngoài nói cho bệ hạ.” Luyện Nguyệt Sênh ôn hoà nói.

Trang phi khom người, xoay người rời đi.

Tô quý tần nhìn Trang phi đi rồi nâng váy đi theo ra ngoài.

“Các ngươi có biết người mà Trương tần nói muốn hại nàng là ai không?” Luyện Nguyệt Sênh nhìn hai cung nữ quỳ trên đất.

Khả San lắc đầu, dùng tay áo lau nước mắt, nức nở nói: “Không biết, chủ tử chưa bao giờ nói với nô tỳ về việc này.”

“Nô tỳ cũng không biết…” Tích San lắc đầu khóc.

Luyện Nguyệt Sênh híp mắt thở dài, quay đầu nhìn Trương tần, thầm nói: lên đường bình an.

——

Trương tần Trương U Huyên truy phong thành chính nhị phẩm tu hoa, ba ngày sau hạ táng.

Vì Vinh An công chúa sắp về kinh nên hậu sự của Trương U Huyên không thể làm rầm rộ, truy phong tu hoa xong liền định ba ngày sau sẽ hạ tang.

Ngày đưa quan Trương U Huyên, trong nội cung xuất hiện lời đồn Trương tu hoa cùng Hoàng Hậu xảy ra tranh chấp nên động thai khí dẫn đến mất mạng.

Tin đồn mỗi lúc một quá đáng, thậm chí nói Hoàng Hậu không chấp nhận được thứ tử, cố ý tranh chấp, hại Trương tu hoa tức giận công tâm, Hoàng Hậu cảm thấy chưa đủ, cuối cùng còn xô đẩy Trương tu hoa.

Tuy rằng có cung nhân làm chứng chứng minh Hoàng Hậu trong sạch, nhưng làm sao ngăn được những người khác cố ý đồn đãi.

Để dập tan lời đồn, Cảnh Diễm hạ lệnh trừng phạt cắt lưỡi kẻ tung tin, mấy phi tần vui mừng cũng bị Cảnh Diễm hạ chỉ cấm túc, sao chép kinh thư, nghiêm trọng nhất là có người còn bị giảm phẩm cấp.

Trong nháy mắt, hành động này khiến mọi người trong cung đều câm miệng, lời đồn đãi được dập tắt.

Nhưng chuyện được dẹp im chỉ là bề ngoài còn trong lòng mọi người nghĩ như thế nào thì không biết!

Sao với hành động mạnh mẽ vang dội của Cảnh Diễm, Luyện Nguyệt Sênh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nàng bắt tay vào điều tra chuyện của Trương U Huyên. Nàng không quan tâm trong cung nói gì về nàng, nàng chỉ muốn tra ra hung thủ, có như vậy mới báo thù được cho Trương U Huyên,cũng như trả lại trong sạch cho nàng

Đầu tiên, nàng muốn biết vì sao Tô quý tần và Trang phi lại đến Kỳ Vũ cung vào thời điểm đó.

Trang phi vì tính toán sai lầm của mình, vu oan Hoàng Hậu nên đang rầu rĩ. Nghe hỏi tại sao lại xuất hiện ở Kỳ Vũ cung, nàng kể lại hôm đó trên đường hồi cung gặp Đức Phi, Đức Phi nói muốn đến thăm Trương tần, hỏi nàng có đi không, nàng đáp ứng, kết quả đi được nửa đường thì Đức Phi có chuyện phải rời đi, nàng liền đi một mình, sau đó gặp Tô quý tần ngay cửa nên cùng đi vào.

Tô quý tần cũng tỏ rõ là gặp Trang phi trước cửa Kỳ Vũ cung nên hai người cùng vào. Vì Tô quý tần tâm tư vọng tưởng mượn lực người khác để ngáng chân Hoàng Hậu nên ngày đó cố ý phụ họa lời Trang phi, không ngờ tự đưa mình vào rọ. Hiện tại nàng nhìn thấy Hoàng Hậu trong lòng sợ vô cùng, nội tâm thấp thỏm, không dám nhìn người, lại càng không dám nói chuyện như bình thường.

Khó lắm mới bắt được một cây đại thụ nhưng vì tư tâm của nàng lại biến thành tình hình như xưa, cái gì cũng không có.

Tô quý tần rất là hối hận nha!

———

Mấy ngày nay, Cảnh Diễm thấy Luyện Nguyệt Sênh vừa lo chuyện Cảnh Nhàn hồi kinh, vừa vội vàng điều tra chuyện của Trương Tu hoa, bận rộn đến chân không chạm đất, hắn rất đau lòng.

Ngày hạ tang Trương U Huyên, nàng rời khỏi Từ Ninh cung, đi nửa đường liền gặp Cảnh Diễm.

Ngự liễn che màn màu vàng sáng dừng lại, Cảnh Diễm vén rèm lên, nhìn nàng cười dịu dàng: “Lên đây.” Mấy ngày nay, mặt nàng không nở được nụ cười, dù hắn trêu chọc nàng thế nào, nàng chỉ cười trừ sau đó lại làm mặt lạnh.

Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngẩn, nhìn người nọ nở nụ cười dịu dàng, liền cụp mắt, hắn lại nhẹ nhàng nói: “A Sênh, mau lên đây.”

Trước mặt nhiều cung nhân như vậy hắn lại gọi nàng là A Sênh, Luyện Nguyệt Sênh đỏ mặt, nhìn phía sau hắn rồi đi tới ngự liễn.

Cảnh Diễm thấy vậy liền cười một tiếng, buông rèm xuống.

Nàng ngồi vào trong kiệu, bên trong không gian nho nhỏ tràn ngập mùi hương của hắn, luồng khí ấm áp đập vào mặt, hắn ôm nàng vào lòng, đưa tay giữ chặt đầu của nàng, để cho nàng vùi mặt ở trong ngực hắn.

Luyện Nguyệt Sênh sững sờ mấy giây, đột nhiên nói: “Hôm nay hạ tang nàng ấy.” Giọng nói buồn bã.

Cảnh Diễm “Ừ” một tiếng, lại ôm nàng chặt hơn.

Nàng không nói chuyện nữa, nhắm hai mắt đổi tư thế để cho mình dựa vào thoải mái hơn trong lòng hắn. Một lát sau, nàng mới nói: “Bệ hạ không có cảm giác gì sao?” Dừng lại: “Trước khi chết Trương tần hi vọng bệ hạ có thể vào liếc nhìn nàng.” Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với hắn trong ba ngày vừa qua, điều này làm cho Cảnh Diễm rất vui vẻ, nhưng nàng chỉ nhắc chuyện của người khác.

“Trẫm chưa bao giờ cho nàng ta hi vọng.” Đến ngày nàng ấy chết, hắn vẫn không hề cho nàng ấy hi vọng.

“Ngài ban hài tử cho nàng ấy, đó chính là hi vọng.” Luyện Nguyệt Sênh mở mắt.

Cảnh Diễm sợ run lên, cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đối với nữ nhân trong hậu cung này thì hài tử chính là hi vọng, là nơi để dựa vào nửa đời sau, là lợi thế lớn nhất… Cũng có thể là vật duy nhất trẫm cho các nàng.” Hắn ngừng lại: “Cho nên trẫm không có ý định cho các nàng bất cứ hy vọng nào.” Câu nói sau cùng có ý lạnh nhạt.

Nàng im lặng một lát: “Hoàng thất thì phải có nhiều hậu duệ mới tốt.” Nói xong nàng nhắm mắt.

“Trẫm chỉ cần hài tử của nàng.” Lời nói của hắn đầy chân thành và kiên định.

“Hậu cung của bệ ha ngàn vạn giai lệ tuyệt sắc, dù bệ hạ thị tẩm rồi cho uống canh tránh thai, cũng khó bảo đảm họ sẽ không may mắn hoài thai.” Nàng lạnh lùng nói.

“Trẫm không động vào các nàng ấy thì sao các nàng ấy hoài thai được?” Cảnh Diễm nhỏ giọng nói.

Nàng lần nữa mở mắt: “Bệ hạ có ý gì?”

“Trẫm đã nói chỉ sủng ái mình nàng thì sẽ làm được. Nàng đừng bảo hậu cung an bình các kiểu, đẩy trẫm ra khỏi nàng...” Hắn dừng lại, giọng có phần uất ức: “Nếu không trẫm lại phải cùng Mạnh tần thảo luận thi từ ca phú đến nửa đêm như lần trước.”

Luyện Nguyệt Sênh ngây ngốc, sau đó thoát khỏi lồng ngực hắn, nhìn thẳng mặt hắn: “Ngài nói cái gì? Ngài không thị tẩm Mạnh tần sao?”

Cảnh Diễm gật đầu: “Không có, bởi vì trong lòng trong mắt trẫm chỉ có một mình nàng.” Hắn nắm tay nàng đặt lên ngực hắn: “Làm sao còn chứa được nữ nhân khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.