Trung Cung Có Hỉ

Chương 41: Chương 41: Mục Cẩm tiến cung




Bây giờ quay lại nói cho hắn biết là không được rồi, nàng quyết định dứt khoát chờ đến lúc gặp lại hắn thì sẽ nói cho hắn biết việc này.

Nàng gọi đám người Lục Oánh đến, hỏi thăm tình hình thẩm vấn.

Có tổng cộng có ba cung nữ nhận tội, trong đó có một người là lo lắng liên lụy đến người nhà, hai người khác là do bị dụng hình, không chịu nổi liền khai.

Thật ra số người biết Cảnh Dật là chủ tử rất ít, bắt được hai mươi mấy người nhưng chỉ có năm người biết Cảnh Dật, còn lại đều không biết. Có người nói hắn họ Tần, có người bảo họ Vương, chẳng ai giống ai.

Tên người mà các nàng gửi thư cũng không giống nhau, mỗi lần gửi thư, đều là tên giả mà Cảnh Dật nói cho các nàng. Chính vì vậy khi Vũ Hoa nhận thư thì đều thấy gửi cho những người khác nhau. Tương tự như thế, những người giao nhận thư bên ngoài cung cũng khác nhau, có trẻ con, có người già cũng có cô nương, nói chung tất cả đều là người của Cảnh Dật là được.

Mấy người biết Cảnh Dật, nghe nói là đã từng gặp qua hắn, rất được Cảnh Dật khen ngợi, hắn hứa hẹn cho các nàng danh phận.

Điều đáng nói là những tai mắt được đưa vào cung này chủ yếu xuất thân từ thanh lâu, cũng có những nha hoàn đã trải qua tranh đấu nội trạch như Băng Dao, có thể nói đều là cao thủ diễn trò.

Hậu cung giống như một triều đình thu nhỏ, có quan hệ chặt chẽ với hướng đi của triều đình. Cho dù là có những cung phi không được sủng, nhờ có người nhà ở triều đình lập công nên được bệ hạ ân sủng. Cũng có khi những sủng phi đột nhiên lại bị thất sủng, có thể vì người nhà nàng ta chọc giận bệ hạ trên triều hoặc là cảnh cáo bọn họ.

Nhưng mà, Luyện Nguyệt Sênh nghĩ mãi mà vẫn không rõ. Tại sao Cảnh Dật lại phái người giám thị hậu cung? Nàng có thể hiểu tại sao lại đặt tai mắt bên cạnh Cảnh Diễm nhưng đặt tai mắt bên cạnh nàng hoặc các cung phi, rốt cuộc là vì cái gì?

Suy nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, nàng phân phó Lục Oánh và Thanh Linh đem những cung nhân kia nhốt vào nội hình tư, nhất là những người đã bị nghiêm hình, càng phải giám sát chặt chẽ, không thể để bọn họ tự sát.

Lục Oánh và Thanh Linh lĩnh mệnh lui xuống, Luyện Nguyệt Sênh đi đến bên giường, ngồi xuống, sau đó nằm xuống.

Mấy ngày nay bận trong vội ngoài, thật sự khiến nàng mệt chết đi được.

Nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng cũng không nhịn được nữa.

Khi tỉnh lại, trời đã tối mịt, một luồng gió thổi từ cửa sổ vào phòng, màn trướng nhẹ nhàng bay, ánh sáng từ những ngọn nến cũng chập chờn.

Một giấc ngủ say, khi tỉnh dậy nàng vẫn có chút hoảng hốt, trong đầu cũng là một mảnh sương mù.

Đột nhiên có một thanh âm ôn hòa trầm ổn truyền đến bên tai, “Đã tỉnh rồi sao? Ngủ ngon không?”

Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn qua, thấy Cảnh Diễm mặc thường phục tím, đang dựa vào đầu giường, trong tay cầm quyển sách, lúc này đang dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng.

Luyện Nguyệt Sênh giật mình, liền định đứng dậy hành lễ, lại nghe Cảnh Diễm cười nói: “Cứ nằm vậy đi, không cần hành lễ đâu!”

Nghe vậy, nàng mới phát hiện chính mình đang nằm trên giường, đã thay áo ngủ, trâm cài cũng đã gỡ xuống từ lúc nào, tóc đen dài để xõa, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Bệ hạ đến đây lúc nào?” Nàng hỏi, có chút xấu hổ.

Cảnh Diễm dời ánh mắt, có ý né tránh, “Không lâu lắm!” Giản lược một chút “Thấy nàng ngủ ngon nên không đánh thức nàng.”

Luyện Nguyệt Sênh lặng yên một lát: “Hiện tại là giờ nào rồi?”

“Sắp đến giờ Tuất.” Hắn đặt sách trên đùi, không còn vẻ không thoải mái như lúc nãy nữa,  “Nàng dậy đi, đi dùng bữa trước. Dùng bữa xong, trẫm có chuyện muốn nói với nàng.” Dứt lời, liền cầm sách đứng dậy, mở miệng gọi đám người Hồng Tư.

Đám người Hồng Tư sắc mặt hồng nhuận, tươi cười vui vẻ, chỉ cần nhìn cũng biết các nàng đang nghĩ cái gì. Luyện Nguyệt Sênh tuy cảm thấy thẹn đỏ mặt, nhưng cũng không nói gì cả. Để mặc cho mấy nha hoàn giúp mình thay trang phục, chải kiểu tóc đơn giản rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài, Cảnh Diễm đã sai người dọn bữa lên, đang chờ nàng ở trước bàn.

Nàng mặc một bộ váy màu xanh lam, tóc đen được búi đơn giản với một cây trâm hồng ngọc, sắc mặt không son phấn trắng trong thuần khiết, lại càng hiện lên vẻ đẹp thanh nhã của nàng. Trong nháy mắt khiến Cảnh Diễm không thể rời mắt.

“Khụ...” Luyện Nguyệt Sênh tằng hắng một cái, mi tâm nhíu lại, “Bệ hạ.”

Cảnh Diễm hoàn hồn, mất tự nhiên dời ánh mắt, khôi phục lại sắc mặt thường thấy, “Ngồi đi!”

Nghe vậy, nàng liền ngồi xuống.

“...Mấy ngày nay cám ơn nàng…” Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng điệu ôn hòa, “Vốn không phải chuyện của nàng nhưng lại gây phiền phức cho nàng!”

Nàng cúi đầu gảy cơm trong chén, trong miệng đang có cơm, mơ hồ không rõ, “Không có gì, là chuyện thần thiếp nên làm.”

“Mấy ngày nay hẳn là nàng đã mệt lắm!” Hắn lại tiếp tục nói: “Ta thấy nàng ngủ say như thế!”

“Rất phong phú, mỗi ngày đều có chuyện để làm, khá tốt!” Nàng nhẹ giọng nói.

“Vậy sao…” Hắn thấp giọng, nhìn về phía Luyện Nguyệt Sênh, “Sau khi chuyện này kết thúc, Trẫm muốn ban cho nàng vài thứ, nàng có muốn thứ gì không?”

Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ một chút, đặt chén xuống bàn, “Bệ hạ đã quá lời rồi, thần thiếp không cần cái gì cả!”

“Không được, nàng đã lập công lớn, đương nhiên phải luận công ban thưởng, không thể làm khác được!”

“Vậy…bệ hạ muốn thưởng cái gì cũng được!” Nàng hơi có khó xử, sau lại bổ sung, “Chỉ cần là thứ mà bệ hạ ban thưởng, thần thiếp đều thích.”

Không cần biết những lời này của nàng là thật hay giả, nhưng lại khiến Cảnh Diễm cảm thấy rung động, nhất thời cả người có cảm giác thoải mái hẳn, “Vậy thì… nàng cứ đợi Trẫm ban thưởng là được rồi!”

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy liền cười, tâm tình đắc ý của Cảnh Diễm cũng dần dần ổn định lại, thì lại nghe thấy Luyện Nguyệt Sênh nói, “Thật ra thì thần thiếp có điều muốn thỉnh cầu bệ hạ…”

“Nàng nói đi!”

“Chính là... lúc trước bệ hạ có cầm đi hai quyển thoại bản của thần thiếp, bệ hạ có thể đưa lại cho thần thiếp được không?”

Hai quyển kia nàng chưa xem xong thì đã bị Cảnh Diễm cầm đi, có thể nói là làm nàng đau lòng không thôi, nhiều lần muốn mở miệng bảo Cảnh Diễm đưa lại nhưng lại không có dịp nào tốt để mở miệng, bây giờ chính là cơ hội.

Cảnh Diễm ngơ ngác, một lát sau mới khẽ nhíu mày, con ngươi chuyển động, nói: “Việc này...cũng không phải không thể được.  Chỉ là, thời gian quá lâu rồi, Trẫm quên mất đã đặt chúng ở đâu, nàng để Trẫm về tìm lại đã.”

Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, cười đáp, “Đa tạ bệ hạ.”

Đúng là so với lúc nghe được ban thưởng thì nàng còn cao hứng hơn. Không! Hẳn là nên nói, lúc nghe nói được ban thưởng thì mặt không biến sắc nhưng khi nghe được trả lại sách thì cả người đều hưng phấn.

Không biết vì sao, Cảnh Diễm cảm thấy rất thất bại.

Bữa cơm này, hai người câu nói câu không, đều ăn lửng bụng.

Khi các cung nhân thu thập xong xuôi, Cảnh Diễm liền nhìn nàng nói: “Khi nãy ta đã nói có chuyện muốn nói với nàng…”

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, “Bệ hạ muốn nói gì?”

Cảnh Diễm cười thần bí một cái, gọi Triệu Hoài Sinh, phân phó một câu.

Một lát sau, Triệu Hoài Sinh quay lại, theo sau là một cung nữ mặc xiêm y màu cam.

Luyện Nguyệt Sênh kỳ quái liếc nhìn Cảnh Diễm, lại nhìn cung nữ đang cúi đầu kia, cung nữ kia khẽ ngẩng đầu, mi thanh mục tú, khóe môi mỉm cười, lúm đồng tiền mờ nhạt.

Đúng là Mục Cẩm!

“Nô tỳ thỉnh an bệ hạ, nương nương.” Mục Cẩm nhẹ cúi người, lễ nghi chu toàn.

Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc đứng lên, bước đến gần, “Chuyện gì thế này?” Nàng nghiêng đầu nhìn Cảnh Diễm, lại nhìn về phía Mục Cẩm, có chút không thể tin, gọi thử “Mục Cẩm?”

Mục Cẩm cười nhẹ nhàng, gật đầu, cười nói: “Mới vài ngày không gặp đã không nhận ra ta nữa sao?”

Luyện Nguyệt Sênh rất kinh ngạc, mặt mày rạng rỡ, duỗi tay kéo tay Mục Cẩm, quan sát thật kỹ.

Cảnh Diễm phất tay để Triệu Hoài Sinh lui xuống, lúc này mới lên tiếng nói: “Mục Cẩm tiến cung hôm qua, Trẫm đưa nàng ta đến chỗ nàng, lần sau khi nàng đến chỗ mẫu hậu thì đưa nàng ta đi cùng.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Luyện Nguyệt Sênh quay đầu nhìn Cảnh Diễm, “Sao A Cẩm lại tiến cung?” Nói xong lại nhìn Mục Cẩm.

Mục Cẩm giải thích: “Là bệ hạ đã phái người đưa ta vào cung. Sư phụ là một nam nhân, sẽ không dễ dàng tiến cung nên ta thay người tiến cung. Chuyện của Mục gia, sư phụ cũng đã sớm nói cho ta biết rõ ràng. Lần này tiến cung chính là để hỗ trợ.”

“Ta cũng đã xem án tông năm đó. Tuy ta không rõ ân oán hai nhà Mục Liễu nhưng sư phụ lại rất rõ ràng cho nên ta cũng biết.” Nàng dừng một chút, “Bệ hạ nói đã tìm được nhân chứng vật chứng có thể chứng minh chuyện năm đó nhưng để không có sơ suất gì thì việc buộc Liễu gia nhận tội là rất quan trọng, cho nên khi bệ hạ nói, ta liền tiến cung.”

Luyện Nguyệt Sênh nghe xong liên tục gật đầu, lôi kéo Mục Cẩm ngồi xuống, “Thì ra là thế, khi Thái Hậu thông báo cho ta, ta sẽ đưa ngươi đi cùng!”

Lúc này Cảnh Diễm lại nói: “Nàng hãy an bài chức vị cho Mục Cẩm đi! Trẫm sẽ nói với bên ngoài là cung nữ Trường Sinh điện được điều đến cho nàng!”

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu đáp ứng.

Mục Cẩm do dự một chút, nhìn hai người đế hậu đang ở đây, do dự một lúc mới mở miệng, “Kỳ thật trước khi ta tiến cung, sư phụ từng nói với ta chuyện về Tề vương…”

Đế hậu hai người cùng lúc nhìn Mục Cẩm, Mục Cẩm hơi giật mình một chút, có vẻ chần chờ, “Vốn định lúc mới tiến cung sẽ nói với bệ hạ trước, nhưng ta vẫn không tìm được cơ hội mở miệng… Hơn nữa, ta cũng không tiện mở miệng.”

Cảnh Diễm trầm mặt, “Ngươi cứ nói đừng ngại.”

Mục Cẩm nhìn hai người một cái, thanh âm trầm xuống, nói: “Sư phụ nói... Tề vương rất có thể là huyết mạch của Mục gia…” Nàng nhìn biểu tình khiếp sợ của hai người, hít vào một hơi, tiếp tục nói, “Trước khi Liễu Tố Nhi tiến cung, đã dây dưa không ngừng với thúc thúc của sư phụ, họ đã sớm có vợ chồng chi thực...”

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Liễu Tố Nhi tiến cung, hai nhà Mục Liễu lại xảy ra bất hòa…”

“Chuyện này không thể nào…” Luyện Nguyệt Sênh hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ, ngạc nhiên nói: “Cung phi tiến cung phải trải qua kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu không còn toàn bích thì không thể tiến cung. Hơn nữa nàng ta làm thế nào để lừa dối khi viên phòng?”

Thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

“Nàng ta dây dưa cùng thúc thúc là sự thật. Sau khi Mục gia bị hại, trưởng bối không còn nhiều, việc này là thúc thúc của sư phụ nói cho sư phụ, hơn nữa sư phụ lúc ấy cũng đã mười bốn tuổi. Nàng cùng thúc thúc có hôn ước, người của hai nhà đi lại rất thân thiết, chuyện này cả Mục gia đều biết…” Nàng thấp giọng nói, “Nhưng mà…Tề vương rốt cuộc có phải huyết mạch của Mục gia hay không cũng chỉ là suy đoán của sư phụ mà thôi!”

Nếu như sự tình đúng như Mục gia đã nói, nguyên nhân Liễu gia không cho phép Mục gia tồn tại, cũng có thể giải thích được…

Lòng Luyện Nguyệt Sênh chìm đến đáy, chuyển mắt nhìn Cảnh Diễm, liền thấy môi mỏng của hắn mím chặt, trên mặt một mảnh âm trầm, giống như mây đen dày đặc, hơi thở trầm thấp.

Sau khi cùng Mục Cẩm đối mắt, nàng vẫn lựa chọn tạm thời không nói chuyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đây hình thức đế hậu ở chung là mặt than x mặt than

Hiện tại hình thức đế hậu ở chung mặt than x trêu so

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.