Editor: Nghiên Linh
Đêm hôm đó nghe nói Quảng Lăng cung bận rộn đến tận giờ Tí mới yên ổn.
Thiên tiệp dư chỉ trúng độc nhẹ thôi nhưng cung nhân Quảng Lăng cung lại khóc như Thiên tiệp dư chết chắc, ồn ào đến nỗi Đỗ uyển nghi ngủ cũng không được.
Chuyện đêm nay ồn ào như vậy, Thái Hậu còn nghe thấy, càng không cần phải nói những người khác trong hậu cung.
Nhưng với chuyện này, mọi người cùng một trận tuyến, thích nghe ngóng, hận Thiên tiệp dư vậy mà không chết!
“Cái mạng Hoa Thiên Bạch vậy mà cứng rắn, thế vẫn không chết.” Trang phi tựa đầu giường, nghe tin Niệm Lộ báo, sâu xa nói một câu.
Niệm Lộ cúi đầu, không dám lên tiếng, liền nghe Trang phi nói thêm: “Bệ hạ không đi qua nhìn nàng sao?” Nghe nói, người Quảng Lăng cung chạy tới Phượng Tê cung cầu kiến bệ hạ, khóc như Hoa Thiên Bạch không còn sống được bao lâu nữa.
“Hồi nương nương, bệ hạ nghỉ ở Phượng Tê cung, cũng không đi xem Thiên tiệp dư.” Niệm Lộ thu liễm trả lời.
Ánh mắt Trang phi ánh buồn bã, chợt ra vẻ vô sự, ngáp một cái, cúi đầu rũ mắt nói với Niệm Lộ: “Được rồi, tắt đèn thôi, bổn cung muốn ngủ.”
Niệm Lộ đáp “Vâng”, bước lại hầu hạ Trang phi nằm xuống, sau đó lặng yên không tiếng động tắt đèn, lui ra ngoài.
Ở trong cung này, chờ tin tức của Thiên tiệp dư đâu chỉ có mình Trang phi, Khổng quý cơ cũng không ngủ yên, trở mình mấy lần, nàng nghe tiếng bước chân phía ngoài, lập tức ngồi dậy.
“Sao rồi? Tiểu tiện nhân kia đã chết rồi sao!” Trán Khổng quý cơ rơi mồ hôi, ánh mắt sáng trong, vì ánh đèn trong điện phản chiếu khiến mắt nàng lóe sáng.
Châu Nhi dừng lại, lắc đầu: “Không phải, Thiên tiệp dư đã không sao rồi.”
Nghe vậy, Khổng quý cơ cảm thấy thất vọng, thâm tâm toát ra ý phiền não, tiếp theo thân thể cũng cảm nhận được khí nóng khó nhịn, nàng nghiêng đầu hừ một tiếng: “Tiểu tiện nhân, ngược lại mạng lớn!” Trúng độc mà còn chưa chịu chết!
Châu Nhi nhìn trên mặt Khổng quý cơ hiện mồ hôi mỏng, liền dùng khăn lụa lau mồ hôi cho nàng, trong miệng khuyên lơn: “Chủ tử ngài đừng tức giận, Thiên tiệp dư đắc tội với nhiều người như vậy, vừa bỏ lệnh cấm túc liền bị người hạ độc, về sau không chừng còn gặp bao nhiêu chuyện, mạng của nàng có thể lớn đến mức nào?”
Khổng quý cơ cau mày không nói, cầm khăn lựa trong tay Châu Nhi, Châu Nhi nói không ngừng: “Hiện tại Thiên tiệp dư đã thất sủng rồi, không có bệ hạ che chở, nàng cũng chả là gì, còn bao nhiên người muốn mạng của nàng, chủ tử cần gì vội vã ít lâu, chờ xem là được.”
Khổng quý cơ cầm khăn lau mồ hôi, trong lòng phiền não, nàng giơ tay, phân phó Châu Nhi: “Được rồi, đi lấy cho ta chén trà lạnh!”
Châu Nhi nghe vậy đáp lời”Vâng”, xoay người đi đến bàn rót chén trà lạnh, đưa cho Khổng quý cơ thì liền nghe nàng trầm giọng lẩm bẩm nói: “Bệ hạ thật sủng ái Hoàng Hậu, Hoa Thiên Bạch gặp chuyện không may cũng chẳng thèm quan tâm.”
Châu Nhi cụp mắt, đưa trà cho Khổng quý cơ.
Khổng quý cơ cầm chén trà, uống một hơi cạn sạch, tâm tình phiền não vẫy tay cho Châu Nhi lui xuống.
Đến hôm sau, Luyện Nguyệt Sênh đều rõ ràng chúng phi tần đều không vui, nghĩ đến là do Thiên tiệp dư không chết, làm cho các nàng cực kỳ khó chịu.
“Chắc là các ngươi cũng có nghe chuyện hôm qua Thiên tiệp dư bị người hạ độc.” Luyện Nguyệt Sênh ngồi ở ghế trên, đảo mắt khắp nơi: “Các ngươi có gì muốn nói sao?”
“Thiên tiệp dư đúng là phúc lớn mạng lớn.” Vương tu nghi nhàn nhạt một câu, không còn hơi sức.
Luyện Nguyệt Sênh liếc nàng: “Đúng là mạng lớn.” Nàng nhấp miếng trà: “Bổn cung còn chưa bắt đầu điều tra chuyện này, cho nên thừa dịp các ngươi đều ở đây, bổn cung đề tỉnh các ngươi.”
Vẻ mặt chúng phi tần biến đổi, ngước mắt lên nhìn Hoàng Hậu.
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ, âm thầm hạ độc phi tần, dưới mắt bổn cung và bệ hạ xảy ra chuyện này, bổn cung chỉ muốn nói, người này thật là can đảm.” Nàng hơi híp mắt lại, khóe môi giương lên: “Bổn cung sẽ điều tra chuyện này thật cẩn thận, đợi đến ngày sau tra ra hung thủ, nhất định nghiêm trị!”
Luyện Nguyệt Sênh ngồi trên ghế phượng ỷ, tóc mây cài trâm phượng, chuỗi ngọc hơi rung nhẹ, mặt mày lạnh nhạt, hơi lười biếng, cung trang đỏ thẫm ung dung hoa quý, từ trên cao nhìn xuống các tì thiếp, giống như thần tiên trên trời cách đám mây coi rẻ hạ giới. Cao cao tại thượng, không giận tự uy.
Chúng phi tần bất giác chột dạ dù chuyện Thiên tiệp dư bị trúng độc không có quan hệ gì với chính mình.
Kẻ nào nhát gan, ý định cạn, trên mặt đã lộ vẻ sợ hãi.
“Bổn cung nói thế thôi, tất cả giải tán đi.” Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt nói, đứng dậy, Hồng Tư tiến lên đỡ tay Hoàng Hậu.
Chúng phi tần nhìn Hoàng Hậu rời đi, nhìn nhau một cái, cũng rối rít đứng dậy rời đi.
—–
Trong Quảng Lăng cung, Thiên tiệp dư tiều tụy nằm trên giường, rèm che mỏng manh nhìn thật đẹp.
Luyện Nguyệt Sênh ngồi trên ghế, uống ngụm nước trà, mới nói: “Hôm nay Thiên tiệp dư cảm thấy thế nào?”
Trên giường, Thiên tiệp dư suy yếu lấy hơi, nói: “Đa tạ nương nương đến thăm thần thiếp, thần thiếp không sao.” Hơi thở mong manh, giống như một giây kế tiếp sẽ tắt thở.
Luyện Nguyệt Sênh “Ừ” hạ chén trà xuống, “Vậy thì tốt.” Nàng nói: “Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao Thiên tiệp dư lại trúng độc, có thể nói lại thật cặn kẽ cho bản cung không.”
Thiên tiệp dư nghiêng đầu, nhìn xuyên qua rèm thấy người kia bình tĩnh, lặng lẽ cắn răng, yếu ớt nói: “Tối qua, sau khi thiếp ăn mấy muỗng cháo, cảm giác đầu váng mắt hoa, cực kỳ không thoải mái.” Dừng lại: “Nếu không phải Văn Hân vội vàng đi mời ngự y, sợ là thần thiếp đã mất mạng.”
Nàng nghĩ đến lúc nàng ở lằn ranh sinh tử tối hôm qua, Hàm Ngải đi Phượng Tê cung cầu kiến bệ hạ, không ngờ rằng người nọ say đắm mê hương, vứt bỏ nàng không thèm để ý! Thật sự nàng không biết Luyện Nguyệt Sênh dùng mị thuật gì làm Hoàng Đế mê mệt như vậy!
Bây giờ thấy Luyện Nguyệt Sênh bình an vô sự, Thiên tiệp dư chỉ có thể thầm cắn răng, vì rất tức giận, cảm xúc hơi phập phồng, sơ sẩy liền ho khan ra tiếng.
Hàm Ngải vội vàng vén màn, đỡ Thiên tiệp dư, Văn Hân dâng nước, Thiên tiệp dư ho khan gần chết, đến nước mắt cũng chảy ra, Luyện Nguyệt Sênh lười biếng nhìn, nâng chén trà lên thấm giọng.
“Ngươi đã chịu khổ sợ, hiện tại nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ngươi trúng độc, bổn cung sẽ điểu tra ra kết quả.” Luyện Nguyệt Sênh hờ hững nói xong, đem chén trà đặt trên bàn.
Thiên tiệp dư đè nén hỏa khí, yếu đuối tựa vào vai Hàm Ngải, từ trong kẽ răng nhả ra một câu: “Đa tạ nương nương.”
“Nhìn thiếp thế này, thật là không thể hiệp trợ nương nương điều tra. Lúc đó Hàm Ngải, Văn Hân đều ở cạnh thần thiếp, nếu nương nương có gì muốn hỏi có thể hỏi các nàng ấy.” Dứt lời, liền tằng hắng một tiếng.
Luyện Nguyệt Sênh không dễ dàng phát giác cười nhẹ một tiếng: “Thiên tiệp dư nghỉ ngơi cho tốt.” Đứng dậy, nhìn hai cung nữ: “Hai người các ngươi theo bổn cung tới đây, bổn cung có lời muốn hỏi các ngươi.”
Hàm Ngải lo lắng nhìn Thiên tiệp dư, thấy nàng nháy mắt ra hiệu, bèn theo gót Văn Hân đi ra ngoài.
“Ngày hôm qua ai đi Phượng Tê cung cầu kiến bệ hạ?”
Vừa ra khỏi nội điện, Luyện Nguyệt Sênh bình thản hỏi một câu.
Hàm Ngải vừa nghe, lập tức quỳ xuống: “Là nô tỳ.”
Luyện Nguyệt Sênh xoay người, nhìn nàng từ trên cao, cười lạnh: “Lại là ngươi?”
Hàm Ngải cắn môi, Văn Hân mỉm cười hoà giải, phúc thân nói: “Ngày hôm qua chủ tử trúng độc, tụi nô tỳ rất lo lắng, Hàm Ngải cũng là lo lắng chủ tử nên mới đi Phượng Tê cung, mong rằng nương nương xem ở lòng trung thành của Hàm Ngải, tha thứ cho nàng.”
Luyện Nguyệt Sênh cười nhẹ, ngồi xuống: “Ngày hôm qua ngươi khóc lóc ồn ào làm bổn cung và bệ hạ không thể ngủ ngon.”
Hàm Ngải run người, trán dán chặt mặt đất.
“Người ngoài không biết còn tưởng rằng bổn cung hay bệ hạ gặp chuyện? Buổi tối khuya ồn ào, thật là xúi quẩy.” Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt nói một câu, liếc Hàm Ngải: “Tự đi gặp Đỗ Tiểu Bảo lĩnh phạt.”
Nghe vậy, Hàm Ngải âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn xong cúi đầu đứng dậy, một mực cung kính lui ra ngoài.
Lần này Hàm Ngải chạy đến Phượng Tê cung, giống như lần trước vào đại hôn của Đế Hậu, khóc thê thảm đáng thương, nàng vốn nghĩ trong lòng bệ hạ vẫn sủng ái Thiên tiệp dư, nghe nàng kêu gào, nhất định sẽ đi ra ngoài như lần trước. Nhưng nàng thật không ngờ, bệ hạ không hề đi ra, nàng khóc lớn tiếng đến cỡ nào cũng vô dụng, cuối cùng nàng bị mấy người Đỗ Tiểu Bảo bịt miệng, kéo ra khỏi Phượng Tê cung.
Trong lòng nàng lo sợ không yên trở về, vốn tưởng rằng lần này có thể tránh được một kiếp, không ngờ rằng lại bị phạt, nhưng thật may người phạt là Đỗ Tiểu Bảo. Nhưng Hàm Ngải quên mất Đỗ Tiểu Bảo là người của Hoàng Hậu.
Trong chính điện Quảng Lăng cung, Chương ngự y dẫn mấy vị ngự y đứng một chỗ, Văn Hân đứng ở một bên.
“Chương ngự y, Thiên tiệp dư trúng độc, đã tìm ra chưa?” Luyện Nguyệt Sênh nhìn Chương ngự y.
Chương ngự y được Đế Hậu trọng dụng, ngày hôm qua sau khi nhận lệnh giải độc cho Thiên tiệp dư đã hiểu được thâm ý trong đó.
“Hồi nương nương, độc Thiên tiệp dư trúng tên là Tầm Hạc Tử, là một loại độc tính rất nhỏ, vả lại phát tác rất chậm, bình thường người dùng thức ăn có tầm hạc tử khoảng ba lần qua đêm sau mới có thể phát độc.” Chương ngự y nói: “Độc này sau khi phát sẽ tạo cảm giác đầu váng mắt hoa, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, vì vậy người trúng độc sẽ không chú ý.”
“Thiên tiệp dư dùng lần đầu tiên, lại nhanh chóng tuyên ngự y nên giải độc kịp thời, hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng là đủ.”
Luyện Nguyệt Sênh gật đầu trầm ngâm, nhìn Văn Hân, “Cháo được mang tới từ đâu?”
Văn Hân trả lời: “Hồi nương nương, đây là cháo dưỡng nhan Thiên tiệp dư uống mỗi buổi tối, do phòng bếp nhỏ của Quảng Lăng cung chế biến.”
Luyện Nguyệt Sênh hơi nhíu mày: “Phòng bếp nhỏ của Quảng Lăng cung?” Nàng vừa suy nghĩ, vừa nhìn Chương ngự y: “Chương ngự y, Tầm Hạc Tử là loại độc rất tầm thường sao?”
Chương ngự y lắc đầu, trầm sắc nói: “Loại độc này quý hiếm, dược liệu sử dụng đều lấy từ núi tuyết Thiên Sơn, hơn nữa rất khó điều phối nên loại độc này ở biên giới Vinh Triều cũng ít khi thấy.” Lúc đầu phát hiện độc, lão thái y ở Ngự Y Viện cả đời cũng kinh sợ nhảy dựng: “Vi thần thật không ngờ rằng trong cung lại gặp được Tầm Hạc Tử.”
Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh rơi vào trầm tư, Tầm Hạc Tử hiếm thấy ở Vinh Triều, bao nhiêu người có thể mang vào trong cung?
Nhất thời trong điện rơi vào khoảng lặng, có cung nữ phao trà ngon đi vào dâng trà, trên mặt đầy vẻ cẩn thận, đạp chéo quần đi vào.
Cung nữ kia vén áo thi lễ với Hoàng Hậu, tiến lên dâng trà, nhưng không ngờ lúc nâng chén trà lên lại run tay đổ chén, nước trà đổ trên bàn, chén trà lăn xuống vỡ thành mảnh vụn dưới đất.
Luyện Nguyệt Sênh khẽ cau mày, tiểu cung nữ kinh hoảng quỳ xuống: “Nương nương, nô tỳ không cố ý!”
Văn Hân gọi cung nữ tới lau chùi cái bàn, nàng tiến tới hành lễ: “Nương nương, nha đầu này mới vào cung, nhát gan không hiểu quy củ, mong nương nương tha cho nàng, nô tỳ sẽ quản giáo nàng.”
Luyện Nguyệt Sênh nhìn cung nữ kia, thấy thân thể nàng run rẩy, trong mắt rơi lệ bèn nói: “Để cho nàng đi xuống đi.”
Cung nữ nghe vậy vội vàng tạ ơn, Văn Hân bảo nàng mau lui xuống.
Cung nữ đứng dậy, vội vàng thối lui ra bên ngoài, nhưng không ngờ bị Hoàng Hậu gọi lại: “Ngươi đứng lại!”
“Ngươi là người hầu ở nơi nào?” Luyện Nguyệt Sênh lạnh lùng nói một câu.
“Nô tỳ… Nô tỳ đang phụ việc ở phòng bếp nhỏ còn chưa được phân việc chính thức.” Nàng run rẩy nói.
“Tên ngươi là gì?” Luyện Nguyệt Sênh lại hỏi, vẻ mặt đã lạnh mấy phần.
“Nô tỳ tên là Anh Lạc.”
“Là Anh Lạc à.” Luyện Nguyệt Sênh cười nhẹ: “Hôm nay ngươi theo bổn cung về Phượng Tê cung.”
Lúc nãy cung nữ cuống cuồng giấu tay vào trong tay áo, nhưng nàng đã nhìn thấy rõ ràng.