Luyện Nguyệt Sênh đau đầu vì Trang phi gào thét, đi vài bước đến bên cạnh
nàng, cong ngón tay đến gõ một cái lên bàn, “Đừng khóc, ngươi nên nghĩ
con mèo may mắn này đã ngăn cản một kiếp giúp ngươi, nếu không hiện tại
nằm ở chỗ này chính là ngươi.” Nàng tốt tiếng khuyên nhủ, “Ngươi còn
nghĩ đến việc báo thù cho mèo của ngươi không!”
Tay Trang phi
đang vỗ con mèo thì khựng lại, ngẩng đầu với hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu,“Muốn! Nương nương nhất định phải làm chủ cho thiếp!”
Luyện
Nguyệt Sênh nhìn khuôn mặt nàng được hóa trang tinh xảo đều khóc đến nở
hoa, khóe mắt màu cam bóng bị nhòe nước mắt, quả thực là quá mức buồn
cười, Luyện Nguyệt Sênh nhìn mà không nhịn nổi suýt nữa cười ra tiếng,
nàng cố gắng không cười, sắc mặt ngưng trọng, nghiêm trang ngồi đối diện Trang phi, nhìn nửa bát sữa bò để trên bàn, nói: “Đây chính là chén sữa bò?”
Trang phi nghẹn ngào gật đầu, Luyện Nguyệt Sênh nhìn con
mèo trong ngực nàng; liền nói: “Ngươi bỏ con mèo xuống trước, đợi tí nữa nhi ngự y sẽ đến, con mèo này cùng sữa bò sẽ đều bị mang đi.”
Nghe vậy, Trang phi mắt mở to, vẻ mặt là không muốn, nàng cúi đầu nhìn con
mèo, đến cùng nhẫn tâm nhắm mắt lại, đem mèo cho cung nữ bên cạnh.
Cảnh Diễm cảm thấy trong đoạn thời gian này, trong hậu cung thật sự quá
không bình yên, bên này vừa mới tra ra người hãm hại Luyện Nguyệt Sênh,
bên kia liền lại ra chuyện hạ độc Trang phi.
Hắn nói mấy câu với Hạ phi, thì có thái giám đến báo Hoàng Hậu mời hắn qua, nói là Trang phi xảy ra chuyện .
Trong một tháng Hạ phi khó có thể gặp một lần Hoàng Đế, còn chưa nói được vài câu, hắn phải đi rồi, nên rất lấy là lưu luyến tiễn người đi.
Thời điểm Cảnh Diễm đến, ngự y vừa cầm bát sữa bò với mèo đi, Luyện Nguyệt
Sênh ngồi trên ghế chủ nhà hỏi Trang phi, Thục phi đứng phía sau bên
cạnh nàng.
Luyện Nguyệt Sênh thấy người đến, thì đơn giản đem sự tình nói cho hắn.
Nói ra thì; trong hậu cung nếu xuất hiện chuyện như vậy, thứ nhất muốn tìm
chính là vị hoàng hậu Luyện Nguyệt Sênh này, nhưng ai bảo Cảnh Diễm để
Thục phi cùng nàng cung nhau xử lý công việc sáu cung. Hắn chớp mắt,
nhìn về phía Thục phi.
Thục phi cũng không nghĩ đến vì sao lại có loại chuyện này, nhưng có thể trách nàng sao! Nàng những ngày này toàn
ôm đồm việc vặt lớn nhỏ trong hậu cung, cũng không chuyện khó có thể
quyết định phải đi hỏi ý kiến Hoàng Hậu, cho nên, hiện tại Hoàng Đế muốn nàng giải thích, cũng là việc không biết thì không có tội.
Thục phi chịu thua.
”Bao lâu có thể tra ra?” Cảnh Diễm lãnh mặt, vuốt ve chiếc ban chỉ thuý ngọc ở ngón cái.
Thục phi chần chờ, sắc mặt do dự, “Đây... Thiếp sẽ tận lực ...”
”Thời gian là năm ngày, Trẫm cho ngươi năm ngày.”
Nghe vậy, Thục phi không từ chối được, phải đáp ứng.
Đây nhưng quá hung ác! Năm ngày, nàng tra như thế nào! Thục phi tình cảnh
bi thảm tiễn đưa đế hậu, sau đó nhìn khuôn mặt Trang phi khóc đến ra mặt hoa, sầu đến muốn khóc.
Hai người ra khỏi Dương tử cung, Cảnh
Diễm vẫy lui cung nhân đi theo, Triệu Hoài Sinh dẫn một đám cung nhân đi sau và cách rất xa đế hậu.
Cảnh Diễm đi ở đằng trước, Luyện Nguyệt Sênh cũng có xu thế bước đi phía sau hắn.
”Trẫm đi gặp Hạ phi.” Người đi đằng trước đột nhiên nói, bước chân ngừng lại.
Luyện Nguyệt Sênh cũng theo ngừng lại, nói đến: “Bệ hạ nói cái gì?”
”Chưa kịp nói gì.” Hắn nói, chợt chậm rãi xoay người, con ngươi như đầm sâu,
lạnh lẽo sâu thẳm, “Lúc trước Trẫm quên hỏi nàng, tại sao nàng lại cảm
thấy chuyện của Hạ phi có quan hệ cùng phụ thân nàng ấy.”
Ánh mắt của nàng nhìn ống tay áo hắn thêu kim tuyến chế Tường Long, đường cong
của móng vuốt rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Nàng nghĩ ngợi một lúc; nói
đến: “Không có gì, thần thiếp chẳng qua là nghĩ lại Hạ đại nhân cùng gia phụ vẫn luôn không hợp nhau, cho nên loại suy nghĩ này mà thôi.” Nàng
lại nói: “Bệ hạ không cần để ý đến.”
Con mắt Cảnh Diễm khẽ động,
nhìn vẻ mặt người trước mắt như thường, chân mày giống như bút mực phác
hoạ vẻ đẹp, một bộ cung trang đỏ thẫm trăm bướm xuyên Hoa, khí chất u
tĩnh điềm đạm không màng danh lợi, như là khói tỏa Giang Nam hé ra một
nhánh hoa đào.
Nhìn Luyện Nguyệt Sênh như vậy, hắn liền không
khỏi nghĩ đến thời điểm nào đó Luyện Nguyệt Sênh đối nghịch cùng hắn,
ngay lập tức hắn liền hoài nghi hai bộ mặt này rốt cuộc có phải là cùng
một người hay không.
”Nàng hoài nghi không phải là không có cơ
sở, dù sao mọi người thường nghĩ leo lên chỗ cao, Hạ Thần chi sở dĩ nhìn không thuận mắt Ninh quốc công, không phải là bởi vì Ninh quốc công
thường xuyên bác ý kiến của hắn sao, làm cho con đường phía trước của
hắn không thuận. Hai người này vừa chạm nhau, thì có thể ầm ỹ mấy canh
giờ.” Cảnh Diễm nhàn nhạt liếc nhìn Luyện Nguyệt Sênh, “Có lúc làm Trẫm
cảm thấy phiền.”
Trong lòng Luyện Nguyệt Sênh cười thầm, trên mặt không hề lộ, nàng nâng con mắt, nhìn người trước mắt mặt mày ôn hòa
trung xen lẫn mát lạnh cùng một thân quý giá, nói: “Ý của bệ hạ là cái
gì?” Ám phúng nàng cùng phụ thân nàng nghĩ leo lên chỗ cao, coi nàng
nghe không hiểu sao!
Con mắt hắn chuyển động, hệt như đầm băng thâm trầm, “Hoàng Hậu thông minh .” Hắn khen một câu không mặn không nhạt.
”Trong hậu cung nàng giám sát Hạ phi, trên triều Trẫm giám sát chặt chẽ Hạ
Thần. Nếu là bọn họ có lòng gây rối... Chúng ta liền úp hũ bắt con ba
ba.” Hắn giọng điệu nhạt nhẽo, nói một câu nhẹ nhàng như không.
Luyện Nguyệt Sênh trầm tư một cái chớp mắt, hơi nhăn mày một cái không dễ phát hiện, đáp ứng.
Cảnh Diễm khẽ mỉm cười, con mắt sắc khẽ chuyển động, đưa tay về phía nàng.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn bàn tay duỗi đến trước mắt mình, xương ngón tay
rõ ràng, trắng muốt thon dài, ống tay áo thêu long trảo kim tuyến lòe
lòe sáng lên dưới ánh mặt trời. Nàng hơi sửng sờ, lập tức liền hiểu đây
là ý gì, vì vậy ngước mắt nhìn hắn một cái, tay đưa qua để trong lòng
bàn tay hắn.
Hắn lập tức nắm lấy tay của nàng, nắm trong lòng bàn tay, “Đây xem như là biểu tượng chúng ta tạm thời làm đồng minh.”
Khóe môi Cảnh Diễm khẽ nhếch, nụ cười có vài phần bí hiểm khó dò, Luyện
Nguyệt Sênh quay mặt sang chỗ khác không nhìn hắn, nửa phần không lộ.
Nhưng tiếp theo lại phải đuổi kịp bước chân của hắn, Cảnh Diễm dắt tay
nàng, mặc hoa phẩy qua, trực tiếp đi đến Phượng Tê cung.
Từ xa
Triệu Hoài Sinh nhìn hai người đế hậu dắt tay đi, vội kêu cung nhân đứng lên, vài người Hồng Tư đều mỉm cười, liếc mắt nhìn nhau, cười rộ ngầm
hiểu trong lòng.
— — — — — — — — — — — — — — —
Nói tới
hiện giờ trong hậu cung sốt dẻo nhất hai chuyện này, một là Trang phi
thiếu chút nữa mất mạng vì uống sữa bò có độc, hai là quan hệ đế hậu đột nhiên phát triển vùn vụt, vô cùng hài hòa.
Chuyện này nổi bật lấn áp chuyện Trang phi, cũng quên người phụ trách điều tra án này là Thục phi.
Trong hậu cung, chỗ Hoàng Hậu vô cùng náo nhiệt, thì ở trên triều từ khi Ninh quốc công vào hoàng cung, thì bị một ít quan viên lớn nhỏ lấy các lý do để bắt chuyện. Làm sao Luyện Minh Hiên có thể không biết là xảy ra
chuyện gì, vì vậy vô cùng lo lắng cho nữ nhi trong hậu cung.
Ngày hôm nay Hạ Thần thấp thỏm thượng triều, Hoàng Đế trả lại sổ con cho
hắn, hắn cũng không biết được Hoàng Đế có tâm tư gì. Trong chớp mắt,
khuê nữ Luyện gia lại có thánh sủng, rồi trong cung khuê nữ Hạ Mạt không có tin tức gì, Hạ Thần nôn nóng đổ mồ hôi.
Thời điểm lâm triều
nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đế như thường, thâm trầm không lộ, Hạ Thần hơi
thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Hoàng Đế là bất mãn chuyện hắn
nhắc đến trong sổ con cho nên mới trả về. Nhưng là thời điểm hắn phản
bác Ninh quốc công như mọi ngày, lần đầu tiên Hoàng Đế nói chuyện thay
Ninh quốc công!
Vì vậy chúng thần phía dưới đều cảm giác được bầu không khí đang thay đổi.
— — — — — — — — — — — — — — — — — — —
Mấy ngày gần đây các phi tử đến Phượng Tê cung nhiều hơn, Luyện Nguyệt Sênh ngại phiền, vung tay không cho các nàng đến.
Thiên tiệp dư buồn khổ, nấu trà hoa cúc tuyết lê mang đến Tuyên Chính điện,
nghĩ sẽ thân thiết tại chỗ cùng Cảnh Diễm một chút, đã lâu nàng chưa
dính ân lộ liễu, toàn thân khó chịu.
Cảnh Diễm cũng biết mấy ngày nay chuyện lưu truyền trong hậu cung sẽ làm Thiên tiệp dư không thoải
mái. Nàng mặt phấn hơi xấu hổ, mặt mày ẩn tình, môi anh đào hé mở, nũng
nịu yếu ớt đưa môi ra.
Nào biết Cảnh Diễm vừa mới chuẩn bị nghênh đón mỹ nhân yêu thương nhung nhớ thì bên ngoài giọng Triệu Hoài Sinh
vang lên, Cảnh Diễm giật thót một cái, mặt quay đi, Thiên tiệp dư liền
bổ nhào vào khoảng không.
Thiên tiệp dư vểnh cái miệng nhỏ lên, vừa ủy khuất lại bất mãn.
”Cái gì!” Cảnh Diễm sợ hãi kêu lên, làm Thiên tiệp dư hoảng sợ giật nảy
người, hắn cũng chẳng quan tâm đến nàng, đẩy nàng xuống chân.
Thiên tiệp dư vừa sợ lại giận, trong nhất thời ủy khuất chi ý bay tứ
tung, mắt liền chảy nước mắt, trong nội tâm oán hận Triệu Hoài Sinh phá hoại việc của nàng.
”Cấp báo tám trăm dặm từ Giang Tây đến, Giang Tây lụt lớn!” Triệu Hoài Sinh cao giọng lặp lại một lần, âm thanh bức thiết.
Thiên tiệp dư nghe vậy ngẩn ra, Cảnh Diễm dĩ nhiên bước nhanh đi xuống long ỷ, không nhìn nàng một cái để nàng mau trở về.
Bích Sa cũng biết đây là chuyện lớn, không thể để Thiên tiệp dư đợi ở chỗ
này, đi vào sau điện, liền vội vội vàng vàng sửa sang lại cung váy cho
Thiên tiệp dư, nói một câu “Nô tỳ đắc tội “, liền lôi kéo nàng ra ngoài.
Thiên tiệp dư bị kéo ra ngoài, mi tâm nhíu lại, duỗi tay đẩy ra Bích Sa, vẻ
mặt cao ngạo hừ lạnh một tiếng, mang theo cung nhân xoay người trực tiếp rời khỏi.
Bích Sa không hiểu ra làm sao nhìn nàng một cái, thái
độ của Thiên tiệp dư là sao? Quốc gia đại sự chẳng lẽ không quan trọng
bằng nàng? !
Cũng vào lúc này, trong Phượng Tê cung, vẻ mặt Thục phi đưa đám đến cầu Hoàng Hậu hỗ trợ.
Cảnh Diễm giao vụ án cho nàng điều tra, trong năm ngày tra ra kẻ mưu hại Trang phi.
Ngày đầu tiên, Thục phi không có đầu mối.
Ngày hôm sau, Thục phi vẫn không có đầu mối.
Ngày thứ ba, Thục phi khóc tìm Hoàng Hậu nương nương đến hỗ trợ.
”Nương nương, ngài coi như là thương thiếp, thiếp thật sự không điều tra ra
được.” vẻ mặt Thục phi đưa đám, nắm khăn lau nước mắt, “Còn có hai ngày, nếu là thiếp không điều tra ra được, vậy thì chỉ có đường chết.”
Luyện Nguyệt Sênh làm bộ vuốt bụng, nhìn nữ nhân khóc hu hu hu phía đối diện, hỏi nàng: “Người trong cung Trang phi ngươi đã tra chưa? Phụ trách làm
sữa bò người ngươi đã tra chưa? Người ờ ngự thiện phòng ngươi đã sai
người kiểm tra, lục soát cẩn thận chưa? Ngươi biết trong sữa bò có trộn
lẫn độc dược gì chưa?”
Thục phi vừa nghe xong, cũng quên cả khóc, nàng ngơ ngác, không phản bác được, “Không có...”
Luyện Nguyệt Sênh thở dài, “Thục phi, những thứ này đều là cơ bản nhất, những thứ này ngươi đều không làm, cả ngày nhốt mình trong Trường Nhạc cung
thì có thể nghĩ ra cái gì, có thể nghĩ ra được là ai đứng sau chuyện hại Trang phi sao?”
Miệng Thục phi bẹt ra, lại muốn khóc.