Chỗ Lục Oánh Lam Huân có hồ sơ chi tiết của cung nhân, cung nhân phía dưới là cơ sở ngầm trong cung của chủ tử, đã trao đổi thông tin với bên ngoài bao nhiêu lần, đều đã nhớ rõ ràng rành mạch.
Vì vậy; mặt Luyện Nguyệt Sênh nghiêm túc nhìn ra bên ngoài mấy lần, để cho mấy cung nữ đứng, nàng thì dùng trà trong điện, nhìn tình huống ở bên ngoài thông qua cánh cửa mở to.
Lục Oánh không trì hoãn nữa, đầy là khí thế nói mấy câu với các cung nhân phía dưới, lập tức có cung nhân bị dọa sợ tới mức thân mình mềm nhũn.
Có Lục Oánh nói trước, tiếp theo điểm danh, trong quá trình nhận tội, rất là thuận lợi, ngoại trừ có vài người mạnh miệng sớm bị tha ra ngoài đánh gậy, còn lạinên nhận đều nhận, nhất những người có người nhà ngoài cung, vì không muốn làm liên lụy đến người nhà, sợ lời thú nhận của mình không được chấp nhân.
Sau những động tác này, những chủ tử các cung có chôn cơ sở ngầm ở Phượng Tê cung đều là kinh hãi trong lòng, cố gắng trấn tĩnh, mồ hôi lạnh lại tuôn ra.
Mắt thấy hơn 60 người, thì có 16 cung nhân bị kéo xuống, số còn lại mặc dù là thở phào một hơi, nhưng cũng bị dọa sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Luyện Nguyệt Sênh mắt lạnh ngó xem, trong đám người đó thì phát hiện một người cúi đầu, hơi thở lắng đọng hoàn toàn khác những người xung quanh, yên lặng ghi nhớ. Luyện Nguyệt Sênh lập tức để hộ vệ Phượng Tê cung, mỗi người lĩnh ý chỉ đi đến các cung.
Làm thợ rèn thì muốn mượn nhiệt, mượn cơ hội này gõ phi tử các cung, tránh cho các nàng đưa cơ sở ngầm ở nơi khác đến, còn có thể châm ngòi những kẻ xưng tỷ gọi muội.
Về phần nàng cần bắt cơ sở ngầm người ngoài cung, nàng tự có biện pháp.
— — —
Lần này trong nội cung thật rối loạn.
Hoàng Hậu gọi tới, chủ tử các cung bắt đầu thanh lý cung nhân, trong lúc này, các cơ sở ngầm ở các trong cung liên tiếp bị lôi ra ánh sáng.
Có những phi tử bình thường là tỷ muội thân thiết như ruột thịt, vẫn bắt được những kẻ được xếp vào làm cơ sở ngầm.
Hiện tại đã rất ít cung phi lo lắng Hoàng Hậu nương nương đến gọi nàng uống trà nói chuyện , mà là các cơ sở ngầm bị phát hiện, cảm giác phẫn nộ không lời nào có thể nói được.
—— ta giúp đỡ ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn còn xếp cơ sở ngầm trong cung của ta!
—— bình thường kêu tỷ tỷ muội muội vô cùng thân thiết, không ngờ ngươi còn xếp cơ sở ngầm vào cung của ta!
—— ngươi không phải là người gan nhỏ sợ phiền phức sao, xếp cơ sở ngầm đúng là chuyện ngươi có can đảm làm!
Thấy quan hệ giữa các phi càng ngày càng cách xa nhau, trực tiếp chẳng muốn cười có lệ, những người bình thường dịu dàng cũng không thể nhịn được cười.
Nhìn tình huống này, Luyện Nguyệt Sênh tỏ vẻ thích nghe nghe ngóng.
Tra xét một hai ngày, còn chưa lôi ra tất cả mọi người, nhưng tất cả cung phi đều phát hiện, không hề có cơ sở ngầm của Hoàng Hậu nương nương. Như thế; sau ngày ngừng thỉnh an, tình huống các phi tử thỉnh an trong Phượng Tê cung trở nên cực kỳ vi diệu.
Hoàng Hậu ngồi trên với vẻ mặt dửng dưng, tim những người ngồi phía dưới càng thấp thỏm bất an.
Trong nháy mắt khi nhìn Hoàng Hậu, các nàng đều không có tâm tư cười lạnh đối với người khác.
Lúc này, ngoại trừ Luyện Nguyệt Sênh có thể thẳng thắn vô tư, cũng chỉ có A Sử Na Yến có thể thẳng thắn vô tư, nàng mới đến, lại là người kiêu ngạo, sẽ không làm mấy chuyện hạ lưu này. Nhưng trong cung Hoa Thanh của A Sử Na Yến vẫn tìm ra năm cung nhân bị người ta thu mua.
A Sử Na Yến cực kỳ tức giận, trong buổi thỉnh an buổi sáng, mắt hận không thể hóa thân làm hai cây đao, tạo ra vài đường rách trên người mấy cung phi thu mua cung nhân trong cung nàng.
Toàn bộ buổi sáng thỉnh an, đều trôi qua trong một loại không khí cực kỳ quỷ dị thấp thỏm.
Mãi cho đến Hoàng Hậu mở miệng cho các nàng rời đi, một số người nào đó căng thẳng xách theo một trái tim mới hơi chút thả xuống.
“Nương nương, đây là khẩu cung của Lỵ Ảnh, nàng đã thú nhận và đưa danh sách những kẻ nội gián trong các cung.” Lục Oánh vừa nói vừa dâng khẩu cung lên.
Luyện Nguyệt Sênh đưa tay tiếp nhận, vừa xem xét vừa nói: “Lỵ Ảnh thế nào?”
“Đã ngất rồi.” Lục Oánh trả lời.
“Cứu tỉnh rồi thẩm tra tiếp.” Luyện Nguyệt Sênh không chút lưu tình, “Dùng mọi cách để nàng nói ra kẻ đứng ngoài cung.”
Lục Oánh nhún người, “Nô tỳ lĩnh mệnh.” Dứt lời, cung kính lui xuống.
Lỵ Ảnh chính là cung nữ cúi đầu trong tất cả các cung nhân hôm đó, cung nữ kinh biến không sợ, để cho cung nhân phía dưới tản ra, Luyện Nguyệt Sênh phái người bắt Lỵ Ảnh lại, ném vào phòng tối.
Ngay từ đầu Lỵ Ảnh còn không thừa nhận, nói chính mình là bị oan uổng, mãi cho đến sáng nay thượng Lỵ Ảnh thật sự là chống đỡ không nổi nữa, mới một nhận tội, cũng làm lộ cơ sở ngầm các cung.
Cầm trong tay tờ khai, Luyện Nguyệt Sênh thở phào một hơi nhè nhẹ, thật tốt quá, không có bắt lầm người. Nếu là bắt lầm, thì lại uổng phí khí lực trong buổi sáng này rồi, lại không biết giải thích thế nào với cung nữ kia, cũng may, nàng đoán đúng rồi.
Nàng chớp mắt, cầm một phần lời khai khác trên án thượng lên, đối chiếu tên họ với lời khai của Lỵ Ảnh, quả nhiên có không ít đều đã gào thét chống lại. Một phần lời khai khác là của chưởng sự quản lý đồ trang sức trong cung Vũ Hoa, trên tờ khai đều là tên những cung nhân nhờ nàng đưa tin trong gần tháng nay.
Ngoại trừ Băng Dao cần mẫn đưa ra ngoài, còn lại ở trong tờ khai đều là một tháng một lần.
Luyện Nguyệt Sênh đem lời khai đặt lên án, gọi mấy người Hồng Tư và Ngự Lâm quân tới, phân phó, để cho bọn họ lần lượt đi bắt người đi trong cung, đồng thời đưa những cung nhân là ánh mắt của các phi tần tới, nói Hoàng Hậu muốn đích thân xử lí.
Cứ như vậy, cũng sẽ không có người bởi vì nàng chỉ bắt mấy người đó mà cảm thấy khó hiểu, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng để cho những cung phi kia tự bản thân xử lý những cơ sở ngầm của mình. Bởi vì như vậy có thể tiện cho nàng một lưới bắt hết.
Người của Hoàng Hậu đi một chuyến đến các cung, phát hiện có không ít người ngoài cung được xếp bị chủ tử bắt lại, thậm chí nhìn ai cũng là cơ sở ngầm, trừ mấy người tin được, dứt khoát đẩy các cung nhân sang một bên. Như vậy, đối với mấy người Hoàng Dương thì dễ dàng làm kẻ xấu lòi ra. Cho dù là cơ sở ngầm không ở trong, cũng bị từ đổi cung nhân hấp dẫn, để cho các nàng nói ra ý định đổi cung nhân, sau đó Hoàng Dương chỉ ra vài người, thuận lợi mang ra cung.
Như thế bận một buổi sáng, cuối cùng cũng lôi cơ sở ngầm của các cung ra.
Nhớ ra đến báo cáo quá trình thực hiện trước cho Thái Hậu, thì người Thái Hậu đến mời nàng, nghe nói là có vài bức họa quý nữ kinh thành, mời nàng sang tham khảo một chút.
Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ liền biết là chuyện gì, vì vậy mang người đến Từ Ninh cung.
Khi đến Từ Ninh cung thì Thái Hậu đang nói chuyện với Liễu tổ thái phi, không ít bức họa được cuộn tròn đặt bên cạnh tay các nàng.
Nhìn thấy Luyện Nguyệt Sênh tiến vào, Thái Hậu cười ấm áp, gọi nàng đến, “Nguyệt Sênh tới xem một chút, đây đều là mấy vị thiên kim được chọn lựa trong mấy ngày qua, ai gia và Liễu thái phi đều thấy được, thật nhìn các đều tốt, quả thực là không quyết định được. Người trẻ tuổi như các con không giống thế hệ chúng ta, con lại đây nhìn giúp, người nào xứng với Tề vương.”
Sau khi Luyện Nguyệt Sênh chào, liền tiến lên phía trước, nhận lấy bức họa mà Thái Hậu đưa, tỉ mỉ mở ra.
“Cái này là con gái út nhà tướng quân, nghe nói là văn võ song toàn, tướng mạo cũng là rất xinh đẹp.” Thái Hậu nhẹ giọng chậm rãi nói.
Luyện Nguyệt Sênh quan sát vài lần, nói: “Văn võ song toàn ngược lại là tốt; nhưng hoàng thúc ôn nhuận nhã nhặn, nhi thần cảm thấy nữ tử như thế này phần lớn là hoạt bát to miệng, có lẽ không xứng hoàng thúc.”
Thái Hậu nghe vậy, vô cùng tán thành, Liễu tổ thái phi cũng gật đầu nói: “Cái này cũng nhắc nhở ta, Dật nhi không thích nữ tử quá mức hoạt bát.”
Luyện Nguyệt Sênh nghe xong cũng cười, không nói nhiều.
Ý tứ Thái Hậu rất rõ ràng, muốn chọn cho Cảnh Dật một nhà có gia thế trung đẳng, nữ tử có cha giữ chức vị không cao làm trắc phi cho Cảnh Dật, cho nên Luyện Nguyệt Sênh lại xem xét, cảm thấy con gái Tôn Uyển của Quang Lộc tự khanh Tôn Thương cùng con gái Vương Như Hi của Lễ bộ chủ sự Vương Bắc rất tốt.
Liễu thị sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của mẹ chồng nàng dâu, nhưng nàng không phản bác được, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhận lời.
“Nếu mẫu hậu cùng tổ thái phi đều cảm thấy không tệ, có thể tìm lúc nào đó triệu hai người này vào cung để xem xét,“ Luyện Nguyệt Sênh cười, thoải mái nói.
Thái Hậu gật đầu đồng ý, quay mặt nhìn Liễu thị, “Ý của Thái phi thế nào?”
Liễu thị gật đầu, cũng đồng ý.
“Đến lúc đó Hoàng Hậu cũng đến đây, hai người già chúng ta không bằng tiểu bối các ngươi trò chuyện.”
“Nếu tổ thái phi nói như vậy, thần thiếp tất nhiên là muốn tới nhìn một chút.” Luyện Nguyệt Sênh mỉm cười.
Rồi cùng hai người Thái Hậu nói chuyện, Luyện Nguyệt Sênh nói trong cung còn có việc cần xử lý, rời đi trước.
Bởi Liễu thị ở đây, Luyện Nguyệt Sênh không nói với Thái Hậu được mấy câu, lúc này rời khỏi cung Thái Hậu, nàng nghĩ đến Tuyên Chính điện tìm Cảnh Diễm đưa tin.
Mới đi từ cầu khúc xuống dưới, liền thấy góc rẽ trên hành lang có một nam tử mặc áo trắng đi ra, bình tĩnh ngó xem, chính là Cảnh Dật.
Hắn mặc áo trắng như tuyết, làm nổi bật khuôn mặt trong sạch của mình, hơi thở càng thêm dịu dàng.
“Thần gặp qua Hoàng Hậu nương nương.” Cảnh Dật dịu dàng cười, vái chào.
Luyện Nguyệt Sênh ổn định tâm trạng, “Hoàng thúc không cần đa lễ, đều là người trong nhà, những nghi thức như vậy có thể bỏ thì bỏ qua.” Khóe môi nàng có độ cong vừa vặn, dịu dàng, để Cảnh Dật đứng lên.”Hoàng thúc muốn đến chỗ Thái Hậu?”
Cảnh Dật cườ, “Đúng thế.” Sau đó lại hơi nhếch khóe miệng, “Bảo là có vài bức họa mấy vị cô nương, để thần đến xem.”
“Bản cung cũng mới rời khỏi đấy.” Luyện Nguyệt Sênh cười , “Mấy người đó vẫn là bản cung tuyển thay hoàng thúc, nếu hoàng thúc không thích, phải nói thẳng. Triều đình ta nhiều thiên kim quý nữ, luôn có người có thể xứng với hoàng thúc.”
Cảnh Dật hơi giật mình, “Thì ra là nương nương chọn sao...”
“Bản cung bất tài, ngông nghênh tự chọn mấy người mình thích, chỉ mong hoàng thúc có thể nhìn trúng một trong số đó.” Luyện Nguyệt Sênh ý cười không giảm.
Cảnh Dật cười dịu dàng trước sau như một, chắp tay với Luyện Nguyệt Sênh, “Phiền nương nương hao tâm tổn trí.” Hắn ngừng lại lại nói: “Thần còn có chuyện muốn thỉnh giáo nương nương, ngài có nể mặt thần đến đình nhỏ một chút.”
Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh gần như ngơ ngác, chợt nàng nói: “Hoàng thúc, bản cung còn muốn đến chỗ bệ hạ, hơn nữa ngài không phải đến Từ Ninh cung sao?”
Cảnh Dật cười cười, “Nhưng có mấy lời, nhất định phải nói cho nương nương nghe.” Dừng một chút, “Sẽ không mất bao nhiêu thời gian, mong rằng nương nương theo thần lại đây.”
Luyện Nguyệt Sênh còn muốn cự tuyệt, Cảnh Dật đã sai nội giám bên người đi Từ Ninh cung thông báo một tiếng.
Cứ như thế, tâm trạng Luyện Nguyệt Sênh dần bình tĩnh, một trước một sau cùng Cảnh Dật đến tiểu đình cách đó không xa. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, Cảnh Dật có lời gì muốn nói cho nàng nghe, hơn nữa câu trên của hắn, nghe giọng điệu thì cảm thấy không thích hợp.
Trong đình nhanh chóng dâng trà nước điểm tâm, Hồng Tư rót nước cho bọn họ sau đó lui qua một bên.
“Từu khi hỏi nương nương tại Đông Sơn, mấy kiện trang sức thần đưa có hợp hay không hợp ý ngài. Nương nương nói là rất thích, quả thực làm thần thở phào nhẹ nhõm, nương nương nói thích, chính là không có gì tốt hơn.” Cảnh Dật nhìn Luyện Nguyệt Sênh, khuôn mặt dịu dàng.
Luyện Nguyệt Sênh ngây ngẩn, mỉm cười nói: “Đa tạ hoàng thúc hao tâm tổn trí, trang sức vô cùng tinh xảo, bản cung rất là thích.”
Cảnh Dật âm thanh hơi thấp, nói: “Nhưng thần lại không thấy nương nương đeo chúng, nói ra thì cảm thấy tiếc nuối.”
Luyện Nguyệt Sênh mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: “Bởi là tâm ý của hoàng thúc, bản cung đã bỏ vào trong hộp đựng đồ trang sức, bản cung cảm thấy, chỉ có như vậy mới không phụ tâm ý của hoàng thúc.”
Luyện Nguyệt Sênh cũng không rõ lắm Cảnh Dật có ý gì khi nhắc tới việc này, nếu hắn nói ra, vậy nàng liền thành thật trả lời. Lời của nàng rõ rang, lời này ý tứ rõ ràng, đặt vào bên trong, bỏ qua, nếu như Cảnh Dật thật sự có tâm tư không nên có với nàng, chắc hẳn hắn nghe ra hàm nghĩa của những lời này.
“Không biết nương nương, có biết ý nghĩa của mấy kiện trang sức kia...” Cảnh Dật lặng yên, ánh mắt dịu dàng có ý.
“... Tất nhiên là biết.” Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, không chút hoang mang trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Không tạo lúc nào sẽ mở văn mới →
Nữ chính nguyện vọng chính là một ngày giết một người tiểu thiếp, giết hết hậu cung! [ đẳng đẳng