Lúc cậu đang nhăn mặt thì trong tầm mắt của cậu, Cao Cường đi trở về phía cậu, cái thùng nước nặng trịch đã được nâng đỡ lên trên vai của hắn: “Cậu làm gì thế?”
“Phòng nào?”
“Không cần cậu giúp.” Cậu mạnh miệng: “Tớ có thể tự làm được.” Thế là cậu đứng lên, kiên quyết giành cái thùng trên vai của Quốc Cường lại.
Quốc Cường cắn răng: “Cậu còn làm loạn nữa đừng trách tôi ra tay nặng.”
Lúc này Cao Cường mới dừng lại: “Cậu nghĩ làm vậy thì tôi sẽ tha lỗi cho cậu sao?”
Quốc Cường có chút mơ hồ: “Tha lỗi?”
“Cậu cũng thật nhanh quên.” Cậu nói tiếp, oán hận cùng tủi nhục giống như cá được lũ, tràn về: “Cậu không biết lúc đó tớ quê đến cỡ nào đâu. Còn nữa, có cần phải nói mấy từ đó to rõ như vậy không chứ!!”
Quốc Cường nhận ra chuyện mà cậu đang nhắc đến, không nghĩ tên này thế mà lại để bụng chuyện cỏn con đó. Hơn nữa, lại liên kết chuyện mình giúp cậu ta ôm thùng nước với chuyện đó. Mình làm gì có tâm tư như vậy.
“Tôi có lòng tốt báo cho cậu quần lót rơi, cậu còn nói?” Quốc Cường nói.
Cao Cường thật muốn nhào tớ che miệng hắn lại: “Cậu còn cố tình nói lại mấy từ đó! Thật đáng ghét!!”
Đột nhiên Quốc Cường nhớ tới một chuyện: “Lúc đó cậu đánh vào ngực tôi là vì chuyện này?”
“Ừ, vì cậu khiến tôi không còn mặt mũi.”
Quốc Cường nhìn Cao Cường, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm. Hắn nói tiếp: “Phòng nào?”
“Không.” Cao Cường từ chối: “Để tớ ôm, chứng minh cho cậu thấy tớ cũng có thể làm được loại chuyện cỏn con này.”
Quốc Cường bỏ thùng nước xuống, nhìn trực diện với Cao Cường: “Cậu cứng đầu quá.” Dừng lại một hồi, hắn nói tiếp: “Coi như là tôi lấy công chuộc tội chuyện hồi chiều.”
Cao Cường lúc này không còn tức giận hay bất kì điều gì tiêu cực nữa, cả người chỉ còn dư lại một chút ấm áp, một chút vui vẻ: “Được, nếu như cậu có lòng. Phòng E020.”
Quốc Cường nhìn dáng vẻ hiện tại của Cao Cường. Cậu ta lại có thể vì một lời nói dối mà trở nên vui vẻ như vậy? Cũng quá đơn giản rồi.
Quốc Cường đưa chai nước cho Cao Cường cầm, bê thùng nước đặt trên vai mình, rồi sau đó hai người sóng vai nhau mà đi.
Trên đường đi cậu nói với hắn rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười của Cao Cường, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt trong suốt của Quốc Cường nhìn sang Cao Cường.
Đứng trước cửa phòng E020, Cao Cường nói: “Được rồi, rất cám ơn cậu.”
Quốc Cường nhún nhún vai, không nói gì, quay lưng đi. Vừa đi được mấy bước, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy được Cao Cường còn đứng ở chỗ cũ, vẫy tay tươi cười lộ ra chiếc răng khểnh trắng muốt.
Có ai nói với cậu ta, khi cậu ta cười như thế, bộ dáng sẽ rất đáng yêu hay không?
Quốc Cường, đột nhiên không còn ý thức gì nữa, để cho cảm xúc dẫn dắt, mỗi bước chân mỗi đến gần Cao Cường, bàn tay khẽ đưa ra mơn trớn gò má của Cao Cường, giây tiếp theo, nhẹ nhàng đặt môi mình lên trên môi của cậu ấy.
Trái đất tựa như ngừng quay. Chỉ có thế giới được tạo ra bởi sự kết nối giữa hai người bọn quay cuồng, quay cuồng đến điên loạn, điên loạn đến không màng gì nữa.
Chầm chầm quấn quýt lấy nhau.