Sau khi được đọc tên cùng với số phòng, Cao Cường thật nhanh đi cùng các bạn nam khác di chuyển tới phòng của mình. Đồ đạc có chút nặng nên cậu bước đi hơi chậm. Rốt cục được một lúc ở phía trước đã không thấy bọn kia đâu, ở phía sau cũng không có ai. Không được rồi, phải nhanh lên, không thôi bọn kia sẽ giành hết những cái giường tốt. Không được, mình phải nằm ở giường gần cửa sổ. Ở nơi này ngắm trăng sao có lẽ sẽ rất tuyệt. Nghĩ thế, cậu lại hì hục bước đi thật nhanh.
Đi được một quãng đường, thật không may, túm đồ ăn vặt trong tay cậu bị rách, đồ rơi xuống đất. Nào là chuối, nào là bánh quy, nào là bịch sữa rơi tứ tung trên mặt đất. Giây phút này cậu thật muốn thét lên! Hai chân mày vặn lại, nét mặt không mấy vui vẻ, cậu ngồi chòm hổm xuống cúi đầu nhặt đồ lại.
Lúc này, từ phía sau, tiếng bước chân càng lúc càng tiến tới gần. Cao Cường cũng không để ý lắm, nhưng mà người đó lại tiến lại gần, đưa tay ra lấy một trái chuối, một bịch bánh quy cùng một bịch sữa, sau đó không thèm nhìn cậu hay nói gì, như không có gì cả tiếp tục đi về phía trước. Hành động này thành công thu hút sự chú ý của Cao Cường. Cậu đứng lên, nhìn bóng lưng chàng trai kia càng lúc càng xa, quát lên đầy bực tức, vốn dĩ cậu đã cáu từ lúc rớt đồ rồi nên lần này được nước đẩy thuyền: “Này bạn, có biết cư xử lịch sự một chút không hả!? Đồ bạn đang cầm là của tôi đó!”
Âm thanh giận dữ này giống như bị lực gió cản lại không thể truyền tới tai người kia nên người kia không có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục bước và ăn. Cao Cường cắn chặt môi, mặc dù mình hiền nhưng cũng không hiền tới mức để yên đâu. Thế là dùng tốc độ ánh sáng cậu chạy lên, dang hai tay ra chắn ngang đường của chàng trai: “Đứng lại!”
Chàng trai quả nhiên là dừng lại, đôi mắt khẽ híp lại, kéo theo chân mày cũng dịch chuyển lại gần nhau, biểu cảm mơ hồ vừa có lẽ là khó chịu, vừa có lẽ là đang không biết chuyện gì.
Tiếp theo là gương mặt cứng đơ như tượng sáp của Cao Cường. Ánh mặt cậu dừng lại trên mặt người đối diện, duy trì không chút thay đổi. Người ở trước mặt mình, là người sao?! Từng đường nét hoàn hảo đến độ siêu ảo, chúng bổ trợ cho nhau lại tạo thành một khuôn mặt đẹp đến độ siêu thực. Vốn dĩ đã thấy qua rất nhiều người đẹp mà cậu tin là tuyệt mĩ nhất, cậu không ngờ một ngày bản thân lại có thể thấy được một chàng trai còn đẹp hơn cả đẹp. Cao nhân còn có cao nhân hơn chính là như vậy sao?
Chàng trai hơi nghiêng người, có lẽ là cảm thấy có chút khó hiểu vì Cao Cường đang đứng im như khúc gỗ. Sau đó đánh một vòng qua bên phải tiếp tục di chuyển về phía trước, ăn tiếp đồ ăn cầm trên tay.
Cao Cường lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sực nhớ đến chuyện quan trọng trước mặt lại thật nhanh chạy lên cản đường chàng trai. Cậu cố tình gằng giọng lên thật lạnh lùng và ngầu để tên kia sợ: “Này, cậu bạn, cậu không thấy tôi ở trước mặt à?”
Chàng trai đơn giản nói một cậu: “Cơ bản giống như phía trước có một cục đá to kì dị chắn đường.”
Giọng nói ấm áp dễ nghe giống như một loại mê hoặc, từng nhịp từng nhịp len lỏi vào bên trong người Cao Cường. Đến giọng nói cũng tuyệt vời như vậy! Đây có phải là người không đây? Cậu khẽ trách ông trời bất công, quá ưu đãi với người này rồi, cái gì tốt đẹp hắn cũng có. Còn mình, có phải tất cả tốt đẹp đều bị hắn cướp lấy hết rồi không?!
Giây phút lơ là mất cảnh giác qua đi, cậu tua lại lời mới vừa rồi của chàng trai, gân xanh lại nổi lên, cậu tức giận: “Ý cậu là đang nói tôi?!”
“Chẳng lẽ tôi tự nói mình?”