Cao Cường không hài lòng, càng bám chặt vào người của Quốc Cường, cố gắng đưa mặt đến gần mặt của hắn, phả ra một luồng hơi thở nóng khô của mình: “Trả thù cậu này, lần trước cậu hôn tớ, lại còn phả hơi thở vào người tớ nữa.”
“Cậu bớt làm loạn.”
Cao Cường vẫn không ngừng cử động trên lưng của Quốc Cường, dường như là cố ý. Cậu hỏi: “Lần đó sao cậu lại làm vậy?”
Quốc Cường cũng không đắn đo, trả lời tức khắc: “Tôi muốn.”
“Tại sao cậu lại muốn?”
“Tại vì tôi muốn nên tôi muốn.”
“Câu trả lời tệ nhất năm. Để tớ hỏi bức tường còn vui hơn.”
Quốc Cường dừng lại, xốc Cao Cường lên: “Tôi cảm thấy khi bệnh cậu càng nhoi hơn.”
Cao Cường khẽ cười, sau đó hỏi: “Quốc Cường.”
“Nói?”
“Cậu có cảm thấy gì không?”
Quốc Cường lần này cũng không suy nghĩ liền trả lời: “Cậu bé của cậu đang làm cộm lưng tôi.”
Cái câu trả lời quỷ quái gì đây. Cao Cường đỏ mặt: “Không phải. Ý tớ hỏi là cậu có thấy tớ nặng không?” Cậu cố gắng nhích chỗ đó của cậu ra xa khỏi lưng của Quốc Cường. Sao cậu lại có thể quên mất được chứ!! Rõ ràng để hắn cõng thì chỗ đó dù muốn dù không cũng sẽ tiếp xúc với lưng của hắn.
Quốc Cường khẽ cười, bị Cao Cường bắt gặp: “Cậu cười ba lần rồi. Có ai nói nụ cười của cậu rất dễ bị nghiện chưa?”
“Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Ừ, thế cho nên cậu cũng biết cảm giác của tớ lúc này là gì rồi.” Quốc Cường không nói gì nữa, hai tay ghì chặt cơ thể Cao Cường vào người mình rồi tiếp tục đi. Tấm lưng vững chãi của Quốc Cường làm cho Cao Cường cảm thấy tin tưởng, dựa vào đó ngủ thiếp đi, bỏ lại tất cả mọi chuyện cho Quốc Cường lo.
“Ba ơi.” Cậu nói sản.
“Ừ, ba đây con trai bé nhỏ.”
Đến khi cậu tỉnh dậy đã là chiều tà. Cậu ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, thấy được mọi người vẫn còn đang vất vả luyện tập ở phía xa. Cậu có chút phấn khích nhớ lại chuyện Quốc Cường cõng mình đưa tới đây, trong lòng có một loại cảm giác kì lạ nảy nở. Ngay lúc này, anh quân y đi tới, mang cho cậu một ít thuốc cùng với cháo loãng. Bụng cậu cũng đang biểu tình vì đói, nên cậu ăn sạch tô cháo trong vòng một phút ba mươi giây. Nghe lời dặn của quân y, Cao Cường định đi trở về phòng vì cậu cảm thấy mình đã đỡ hơn nhiều rồi thì thấy Quốc Cường đang đi vào.
“Hôm nay lại được cho nghỉ sớm à?”
“Ừ. Khỏe hơn rồi phải không? Tôi đưa cậu về.”
Cao Cường nhìn thấy vài giọt mồ hôi chảy từ trán xuống má của Quốc Cường liền đưa tay ra lau khô. Hai người đi sóng đôi ra về. Cao Cường bước từng bước rất ngắn và chậm, một phần do cơ thể chưa hoàn toàn khỏe, một phần do cậu cố ý. Cậu trách mình, đáng lẽ lúc trưa nên câu giờ thêm để được hắn cõng lâu thêm chút nữa.
Nắng chiều vàng nhạt trải dài khắp nơi. Gió rất lộng thổi qua. Cao Cường cảm thấy mình giống như người chăn trâu, còn Quốc Cường giống như một con trâu đẹp trai, mình dẫn hắn thong dong đi về chuồng. Nghĩ thế cậu làm sao cũng không khỏi cười bật lên.