Mình ngồi trên lan can nhìn đám người đang tập trung ở trên sân. Nơi đó hiện tại đang có rất nhiều loại cảm xúc và hành vi khác nhau, nhưng mình cũng không quan tâm lắm. Mình chỉ đơn giản ngồi ở đây, chờ nghe thông báo tên lớp và mã số xe rồi di chuyển thôi.
Đột nhiên, trong tầm mắt mình xuất hiện một nam sinh đang nói chuyện với những người khác. Thứ tồn tại duy nhất trong đầu của mình lúc bấy giờ chỉ là khuôn mặt đáng yêu cùng nụ cười ấm áp như nắng sớm của nam sinh đó.
Lên trên xe, mình không ngừng nhìn tên nam sinh đó, ngồi ở phía trước mình, dãy bên kia, cách mình vài hàng ghế. Cậu ta đang áp mặt vào cửa sổ thủy tinh nhìn phong cảnh ở bên ngoài. Nhăn mày lại, mình cảm thấy có chút không giải thích được. Bản thân sao lại đi quan tâm tới tên nam sinh đó? Ôm suy nghĩ như thế, mình kéo chiếc nón kết màu đen trên đầu xuống, che lắp gần hết khuôn mặt của mình, chỉ để lộ ra chiếc cằm và miệng.
Bản thân lại không thể ngừng để mắt tới hắn. Lúc nghe thầy đọc tên phòng E020 và một danh sách tên các bạn nam sinh sẽ ở phòng đó, thấy nam sinh đó khó khăn di chuyển đi, mình tự hỏi, rốt cục đâu mới là tên của cậu ấy trong tổng số những cái tên vừa được đọc to lên?
Lúc thấy cậu ấy đang loay hoay nhặt đồ đang rơi tứ tung ở trên đường, nhìn bóng lưng và dáng vẻ, mình liền có thể nhận diện được đó là tên nam sinh mình để ý. Thế rồi, cũng không biết vì sao, mình lại chưa từng để lí trí lên tiếng, để mặc cho cảm xúc tự tung tự tác điều khiển mình đi tới gần cậu ấy, giống như một tên lưu manh không biết lí lẽ, nhặt đồ của cậu ta lên và ăn thật tự nhiên.
Lúc cậu ấy đi lên chắn ngang đường đi của mình, ở khoảng cách gần như thế, khuôn mặt cậu ấy lại trở nên rõ nét hơn. Chiếc la bàn trong trái tim mình rõ ràng đang chỉ về phía cậu ấy.
Mình đôi co với cậu ấy một hồi, sau đó đưa cho cậu ấy tổng cộng hai trăm ngàn rồi rời đi.
Cách tiếp cận như vậy có gọi là ấn tượng không?
Cậu ấy sẽ nhớ mặt mình thật kĩ ư?
Có quá trẻ con không?
Cậu ấy sẽ ghét mình?
Mình rối rắm với những suy nghĩ đó, đưa bịch sữa lên miệng, uống. Mình đúng thật là trẻ con, lại cố ý tạo ấn tượng với cậu ta bằng phương pháp không thể tồi hơn như vậy.
Thì ra cậu ấy học chung lớp với mình, lại còn được xếp đứng cạnh mình.
Thì ra cậu ấy tên là Cao Cường. Trùng tên nhỉ? Tên là Cao Cường nhưng so với mình lùn hơn một cái đầu.
Nhìn thái độ của cậu ấy, hẳn là đang rất ghét mình. Ơ ơ ơ, nhưng thôi vậy. Chẳng phải ghét của nào trời trao của đó sao? Cứ ghét mình nhiều vào đi cậu bạn. Sau này, yêu phải kẻ thù của mình không phải là rất thú vị sao?
Mình là trung đội trưởng của cậu ấy, nhận được 28/29 phiếu bầu. Một phiếu phản đối chính là của cậu ta, Cao Cường.
Cao Cường à, thật xin lỗi, à tớ biết nói xin lỗi đó. Xin lỗi lại trở thành cấp trên của cậu, hôm nay sẽ cho cậu nếm vị chơi đùa một tí.
Cậu ấy đang rất ấm ức khi bị mình chơi đùa. Bộ dạng đó trông thật đáng yêu.
Đúng như cậu ấy nói, oan gia ngõ hẹp.
Khi mình đang ngồi ở đây, trong bóng tối, cậu ấy lại từ một nơi nào đó xuất hiện.
Mình và cậu ấy ngồi cạnh nhau, tuy là cãi cọ, tuy là im lặng, nhưng hết thẩy những khoảnh khắc đều cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Trong lòng mình đột nhiên lại nảy sinh một loại cảm giác mà mình không thể gọi tên định nghĩa, chỉ biết là rất khác lạ.
Cậu ấy nói: “Cậu trùng tên tôi.” Lúc đó mình nghĩ nhưng không nói ra: “Trùng tên thì đã là gì? Sau này, còn sẽ trùng giường, trùng nhà, trùng tấm thiệp cưới, trùng rất rất nhiều thứ nữa. Có được không?”
Mình thật không hiểu tâm trạng của mình vì sao lại bị một tên nam sinh tính tình như thế làm cho xáo trộn chứ?!
Khúc sáo đêm nay mình thổi đột nhiên cũng có vướng chút tơ lòng. Từng âm thanh véo von phát ra giống như là tín hiệu tình yêu, đâm thủng màn đêm, đâm thủng luôn trái tim của người mình thích.
Cậu ấy ở cách mình không xa, hẳn sẽ nghe được chứ?