Buổi chiều, mặt trời không buông tha cho một nửa nhân gian, tạo ra không khí nóng bức muốn thiêu đốt mọi thứ thành tro bụi. Tầng mây trắng lơ lửng trên nền trời xanh lam dường như cũng không chịu được muốn bỏ trốn, bay đi, nhưng mới chợt phát hiện chạy đâu cũng khó thoát, nên đành ngậm ngùi giảm dần tốc độ. Bên dưới, lớp học quân sự được cây cối cao to với tán lá rộng xanh ươm và ngọn gió lộng vô danh bảo hộ nên rất thoải mái, tránh được cái nóng ngày hè.
Lần lượt từng người được gọi tên lên kiểm tra kết thúc học phần. Mọi người lúc đầu đều mang theo biểu cảm hồi hộp, lo lắng, động tác có chút không chắc chắn giống như lúc tập luyện, nhưng sau đó liền thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành được bài kiểm tra.
Vì là trung đội trưởng nên Quốc Cường là người làm kiểm tra cuối cùng. Hiệu lệnh từ thầy giáo phát ra, hắn tự tin thực hiện các động tác một cách thuần thục, nhịp nhàng. Bên dưới, các bạn học dồn hết chú ý đến hắn, không ngừng trầm trồ khen ngợi. Lúc Quốc Cường kết thúc động tác, thầy giáo cùng các bạn vỗ tay rất to, Cao Cường so với mọi người càng đặc biệt vỗ tay to và nhiệt tình hơn.
Cậu vỗ tay thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho hắn, vỗ tay chúc mừng cho buổi học kết thúc, cũng như cho một kỳ quân sự khép lại.
Cao Cường đi tới gần Quốc Cường, đưa cù chỏ khẽ đụng đụng vào hắn: “Trung đội trưởng, chiều nay tớ và cậu đi dẹp vật chất nhé?”
Lời đề nghị vừa thiện chí vừa khẩn thiết này lập tức bị từ chối: “Nếu cậu muốn thì đi một mình.” Hắn đưa tay định đoạt lấy chai nước trong tay Cao Cường.
Cao Cường nhanh hơn một bước đem giấu chai nước ở đằng sau: “Đi mà, đi mà.”
Quốc Cường nhăn mày nhìn khuôn mặt cùng động tác hiện tại của Cao Cường: “Cậu đang làm nũng với tôi?”
Cao Cường đương nhiên có chết cũng không thừa nhận: “Làm gì có?!”
“Vậy à? Tiếc quá, nếu như cậu làm nũng thật thì tôi có thể sẽ xem xét lại.” Sau đó hắn dễ dàng lấy được chai nước, hơi ngửa cổ lên, cho một ngụm nước vào.
Cao Cường nhìn yết hầu của hắn di chuyển, nói: “Rồi rồi, là tớ làm nũng. Được chưa? Vậy chút nữa tớ với cậu cùng đi. Hôm nay là ngày cuối rồi, sau này có muốn đi dẹp như vậy cũng không được nữa.”
Quốc Cường nghe xong không nói gì, sau đó vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, giọng nói dễ nghe và dõng dạc: “Chiều nay tranh thủ ăn cơm xong mọi người thu xếp đồ đưa cho tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng kiểm tra số lượng, khi đủ rồi thì đem đến phòng tôi.” Hắn quay sang Cao Cường: “Còn cậu, sẽ cùng với tôi mang lên phòng trả đồ của trung tâm.”
Cao Cường có hơi bất ngờ, nhưng lại không giấu được phấn khích tuân lệnh: “Rõ”
“Nhưng có hai người thì có thể đem hết đống đồ này đi trả không?” Một bạn học đơn giản lo ngại.
“Đúng đó, để tớ phụ hai cậu cho.”
“Tớ cũng muốn phụ.”
Nhiều người nhào vào phụ họa. Lúc này Cao Cường cũng cảm thấy chỉ có hai người sẽ không giải quyết được. Cậu đưa mắt nhìn Quốc Cường chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Quốc Cường bình thản dẹp đi dự tính ban đầu của mình: “Ừ, vậy cũng được.”
Cao Cường cảm thấy hướng giải quyết này tối ưu hơn, nhưng trong lòng vẫn thấy có hơi không trọn vẹn. Mình nghĩ cái gì mà lại muốn chỉ có hai người cùng đi chứ?! Quá ngốc rồi!