Cao Cường đi lại gần Quốc Cường, trong tầm mắt của hắn ngồi xuống bên cạnh tản đá, dựa lưng vào đó, hơi nghiêng đầu hướng lên phía trên: “Ai bảo cậu đêm hôm khuya khoắc thế này mà ra đây thổi sáo. Tôi nào có ngờ tiếng sáo này là do cậu thổi.”
“Ai cho cậu dựa người vào tôi?” Quốc Cường ngồi trên tản đá, nhìn xuống bên dưới Cao Cường đang nhìn mình. Tản đá cũng không cao lắm, cũng hơi nhỏ, cho nên với khoảng cách được tạo ra giữa hai người tùy thời đều có thể dán vào người đối phương. Quốc Cường lập tức dời ánh mắt về phía khác: “Ánh mắt nhìn tôi như vậy là muốn tiền sao? Tôi không có đem.”
Cao Cường nhe răng múa vuốt, muốn cắn chết người này rồi đem xác đi phi tang: “Này, ai thèm xin tiền của cậu chứ?! Còn nữa, lại nói nói tôi dựa vào cậu, tôi chính là đang dựa vào tản đá thôi. Cậu nhìn kĩ cho tôi.”
Quốc Cường chẳng thèm quan tâm nhìn dù cho Cao Cường đang cố gắng thể hiện mình đúng: “Cơ bản thì cũng giống nhau thôi.”
Cao Cường tức muốn chết: “Cậu có học lô gic học không vậy? Hay là bị rớt môn này hả?!”
“Yên lặng!” Quốc Cường nói tiếp: “Còn ồn ào nữa tôi đá cậu văng khỏi đây!”
“A a, hay là cậu cãi không lại thì muốn dùng bạo lực.”
Lời vừa nói xong cậu liền bị ăn một cái cốc đầu. Quốc Cường nói: “Cảnh cáo lần một!”
Cậu vừa định cãi lại thì ăn tiếp một cái cốc: “Cảnh cáo lần hai!”
“Này này, cậu lấy quyền gì mà đánh tôi?” Cao Cường ôm đầu, cũng không đánh lại.
“Trung đội trưởng của cậu, đủ quyền chưa?”
“Cậu muốn lạm quyền làm chuyện xấu ư? Tôi sẽ tố cáo cậu. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc đang tập luyện.”
“Thích.”
“Vậy giờ tôi thích thì tôi cũng có thể đánh cậu à?” Cao Cường đặt vấn đề vô cùng hiểm yếu.
“Ừ.”
Cái gì?! Hắn ta thế mà dễ dàng nói ừ như vậy. Được được, để tôi đây dạy cậu thế nào là ếch chết vì miệng. Cậu giơ tay lên, chuẩn bị tống hết lực ra, đưa lại gần bụng Quốc Cường, nhưng nó cũng chỉ dần lại ở mức gần thôi. Cậu thế nào cũng không ra tay thêm được nữa.
“Sao thế?”
Cao Cường cũng không giải thích được, đánh hắn à? Dễ thế mà, nhưng sao mình lại không muốn làm? Cậu thu hồi tay lại trong suy nghĩ mơ hồ của mình, sau đó liền chuyển sang đề tài khác: “À, thì ra, con ma mà mọi người đồn thực ra chính là cậu sao?” Cậu vui vẻ khi phát hiện ra vấn đề cốt lỗi.
“Tôi trong mắt mọi người là ma sao? Thật buồn.” Quốc Cường đơn giản là phát ra từ ngữ, chứ không hẳn là nói.
“Nghe thế nào cũng không thấy cậu buồn!!” Sau đó cậu nói tiếp, có chút giận dữ: “Cậu có biết khi nãy thấy cậu tôi còn tưởng là ma không?! Hại tôi sợ đến ngất xỉu, giờ hơi đau một tí.”
Quốc Cường giờ mới nhìn Cao Cường: “Cậu nói ra là muốn tôi cười nhục cậu sao?” Còn chưa xong, hắn quăng thêm một câu: “Đã sợ ma mà còn đòi đi coi ma. Ngộ đời.”
“Cái gì chứ? Cậu ít nhất cũng phải biết an ủi động viên xin lỗi chứ. Hay là cậu không có học đạo đức, giáo dục công dân?”
“Có, của cô Cẩm Lan Sục.” Quốc Cường trả lời.”
Cao Cường giống như phun ra lửa: “Đồ điên!!”
“Thế cậu có sao không?”
Mặc dù câu hỏi han này không có tí cảm xúc nào nhưng hắn chịu nói ra cũng coi như là hắn còn có tình người. Cao Cường nghĩ vậy, lửa giận từ từ dập xuống, nghiêm túc trả lời: “Không sao, đau một tí thôi.”
Quốc Cường nói tiếp: “Ừ, lần sau tôi sẽ không để cậu ở nơi mà cậu sợ nhất nữa.”
Lời này khiến Cao Cường kinh ngạc, còn đang đặt dấu hỏi lớn trong lòng. Hắn nói cái gì thế này? Câu này chẳng phải là trong truyện đam mĩ sao? Hắn lại nói ra mấy thứ lãng mạn như vậy?
Thấy Cao Cường trơ người ra, đạt được mục đích Quốc Cường nói tiếp: “Nãy giờ đều là đóng kịch cả. Cậu thế nào là tự cậu chuốt lấy, ai thèm quen tâm.”
Hèn gì nãy giờ cậu cảm thấy có gì đó kì kì, hồ nghi, thế là mình đang bị hắn chơi! Đáng ghét! Ngay khi cậu còn đang sắp xếp ý tứ chửi hắn, Quốc Cường rời khỏi tán đá, định rời đi.
“Cậu không thổi sáo tiếp sao?” Cao Cường cũng đứng dậy.
Quốc Cường di chuyển bước chân: “Không muốn thổi nữa. Hôm nay đủ rồi.”
Thấy Quốc Cường càng lúc càng xa, Cao Cường vội vàng: “Này, ngày mai cậu thổi bài mà hôm đầu tiên ở đây cậu thổi được không.” Cậu dừng lại một chút, do dự nói tiếp: “Thật ra, tôi, hơi bị thích cái bài đó mà cậu thổi. Mấy hôm ở đây, đêm nào cũng nghe cậu thổi. Mỗi bài đều giống như lời ru khiến tôi ngủ ngon hơn. Trước đó tôi bị mất ngủ.”
Quốc Cường dừng lại, nhưng vẫn không đưa mắt nhìn Cao Cường. Bóng tối nuốt chửng con người hắn, chỉ còn dư lại giọng nói lạnh lùng ấm áp khó phân biệt của hắn: “Cậu lấy tư cách gì để yêu cầu?”
Một câu hỏi khiến Cao Cường khựng lại, không gian khựng lại, thời gian khựng lại. Cậu trách mình có hơi ngu ngốc. Ừ, rốt cục mình dùng tư cách gì để nói ra cái yêu cầu hoang đường đó chứ?
Quốc Cường không nói gì rời đi. Tiếng bước chân trong màn đêm tĩnh lặng dù nhỏ vẫn có thể nghe được.
Không có suy nghĩ nên hay không nên, Cao Cường nói nhỏ, vừa giống như muốn chỉ bản thân nghe thấy, vừa giống như tin tưởng màn đêm tĩnh lặng, hắn nhất định cũng nghe thấy: “Tư cách bạn bè, đủ quyền yêu cầu chưa?”
Không có trả lời.
Cao Cường đứng lặng, ngây ngô nhìn bóng trắng dần khuất vào bóng đen.
Thế giới đêm nay, cậu không một mình, có trời đêm, có tản đá, có gió lạnh, có hắn ta, có trái tim trật nhịp.