Nhiên?Nhiên?Nhiên?Cái tên này cứ vang vọng trong đầu cậu không thôi.Một cái tên rất quen thuộc nhưng cậu lại chẳng thể nhớ rõ là của ai.tất cả là do một tai nạn không may năm cậu 12 tuổi,đang đầu lớp 7 thì phải.Khi ấy cậu bị ngã từ lầu hai xuống và bị chấn thương ở đầu.Có vẻ như không để lại di chứng gì nhưng có một kí ức cậu cảm thấy rất mờ nhòe.Bác sĩ nói rằng triệu chứng này không quá nghiêm trọng,cậu sẽ nhớ lại nhanh thôi nhưng đến giờ thì cậu vẫn thấy mông lung lắm.
Cậu còn nhớ rất rõ rằng có giúp một cô bé bằng tuổi mình,nhớ những câu chuyện hai người nói nhưng không sao nhớ được tên và khuôn mặt của cô bạn đó.Lần này,cậu đi đến thành phố Zodiac là để tìm lại cô gái ấy.Nhưng sau 10 năm,có quá nhiều thứ thay đổi,ngôi nhà vàng chanh với giàn hoa giấy thơ mộng trước cổng cậu chẳng thể tìm được nữa.Cậu tự nhận thấy mình thật thừa hơi khi đến tận đây chỉ để gặp mặt một cô bạn vô tình quen khi xưa.Để làm gì nhỉ?.....Nếu nó không quan trọng với cậu.
-Còn cậu tên gì vậy?
tiếng nói trong trẻo lôi cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.Quay đầu nhìn ra hướng xa xăm,khuôn miệng hờ hững đáp.
-Điềm.
-Điềm?
-Gọi tôi là Vũ Điềm.
À nhẹ lên một tiếng,gật gật đầu tỏ ý hiểu,rồi nó lại quay đi.Không ai nói với ai câu nào,không gian lại trở nên ngượng nghịu vô cùng.Tay chân thừa thãi,nó hết đứng lên lại ngồi xuống,vu vơ đưa tay ra hứng mấy giọt mưa lại cảm thấy lòng bàn tay buốt giá lạ thường.rụt tay vào nó nhận ra trong tay nó là một viên đá nhỏ.Ngay sau một loạt âm thanh vang lên,lộp bộp vào mái hiên,lên nền đất và dưới mặt nước.Cơn mưa còn dữ dằn hơn trước,từng viên đập mạnh vào mặt hồ,nước bắn lên mấy hạt rồi lại hạ cánh trở về hòa vào bể nước rộng.
Là một cơn mưa đá......Đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy tận mắt.Tuyệt hơn cả chữ tuyệt.
Nó nhảy cẫng lên trong vui sướng nhất thời như đứa trẻ mà tập tễnh chạy lại thả vào bàn tay người con trai kia viên đá nhỏ.Động tác vô cùng tự nhiên.Anh chàng ngồi nhìn viên đá rồi đôi đồng tử lại liếc nhìn người phía trước đầy khó hiểu.
-Đá đấy,trời đang có mưa đá.
-Tôi biết,thì sao?
Vũ Điềm,cậu ta không mấy hứng thú,nhàn nhạt đáp lại thành công làm ai kia tụt hết cả cảm xúc.Mặt nó xị dài như cái bị,bĩu môi ánh mắt vẫn không rời viên đá.Giật mình nhìn viên đá đang chảy ra,nó vội nắm lấy tay người kia,nâng lên bằng cả hai tay,đặt lên trán,mắt khép hờ và....Cầu nguyện.Đây là viên đá đầu tiên nó bắt được từ trên trời rơi xuống.Cứ coi đây như một món quà thiên nhiên ban tặng vậy.
cậu bạn trên ghế giương đôi mắt đen lên trân trân nhìn hành động kì quặc kia.cảm thấy viên đá lạnh trong lòng bàn tay đang dần tan chảy,bên ngoài bàn tay lại được một hơi ấm bao phủ thì có chút bối rối.khuôn miệng khó khăn mấp máy được mấy lời.
-Cậu...làm gì vậy?
Nó nghe vậy thì giật bắn mình,chân lùi lại mấy bước,tay lại vô thức giơ lên như bị chĩa súng vào người,mắt mở to nhìn người phía trước,căng thẳng đến nín thở.
Đôi đồng tử đen như hố sâu vũ trụ vẫn không rời người nó một giây.Mọi hành động của nó đều nhanh chóng được thu hết vào tầm mắt.Hai bên nhìn nhau một hồi không thôi,không gian xung quanh hai người tuyệt nhiên im ắng không một tiếng động.Tai họ giờ không nghe thấy được gì nữa rồi.hai người đứng hình,đến một cái chớp mắt cũng không có.
1s....
2s....
3s....
Ha...Ha..hahahahha
Tiếng cười giòn tan hòa xé nát không gian riêng của đôi trẻ.Nguồn góc cũng không đâu xa xôi mà chính là từ khuôn miệng mỏng màu anh đào của chàng nam thần đang an tọa trên ghế.Mới đầu thì cậu chỉ cảm thấy ngồ ngộ trước hành động kỳ quái kia,sau lại không nhịn được khóe môi cứ cong lên cuối cùng cái miệng này không yên phận lại ngoác dài đến tận mang tai.
Chân mày nó thì cứ giật giật,môi cũng giật giật,nhanh chóng chỉnh lại tư thế nhìn người con trai vô duyên trước mặt.Sau hôm nay chắc nó phải về nhà đập đầu vào gối tự tử vì muối mặt mất.Tay nắm chặt thành quyền,nó chỉ hận không thể chạy đến một chưởng đấm bay mồm tên kia.
**************************************
Mưa đã ngớt dần mà mặt nó thì chẳng thể bớt đỏ.lẳng lặng ngồi im một chỗ nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhìn gió mà không thể nhìn thằng cờ hó bên cạnh.
Trời quang mây tạnh,không gian như vừa được gột rửa.Bầu trời hửng sáng,mặt hồ trong trong,phẳng lặng.Cành liễu yếu ớt ven hồ vẫn còn đọng lại vài hạt mưa long lanh như sương sớm.Đứng là cảnh đẹp động lòng người.Trong mái hiên bằng cọ tên hồ còn một cặp nam thanh nữ tú.Chàng trai thì đẹp như tranh vẽ,khuôn mặt hoàn mỹ khó tả,thân hình không quá gồ ghề nhưng cũng mê hoặc khó cưỡng.cả người toát ra khí chất phi phàm cao quý chỉ có thể ngắm chứ không thể đụng vào.Thiếu nữ không phải sắc quốc thiên hương,mặn mà sắc sảo nhưng cũng là mang một vẻ đẹp thuần khiết khó tìm,công bằng mà nói nhan sắc này còn hơn vạn cô gái nóng bỏng,xinh đẹp quyến rũ kia.Hai người họ lại càng tô điểm thêm cho bức tranh này.cảnh thơ đã động lòng người giờ lại làm người ta càng nhìn càng đắm.
-Đẹp nhưng mà yên tĩnh quá trời.
Nó vừa ngắm cảnh miệng vừa lẩm bẩm mấy câu.Trời tạnh mưa rồi.Tạnh mưa?Tạnh mưa?Tạnh mưa?A...A..tạnh mưa rồi.Nó hốt hoảng nhớ ra mình còn việc phải làm để chuẩn bị cho ngày mai nhập học,vội đặt con mèo đang nằm trên túi đồ xuống rồi xách cả đống hàng bị ướt nhẹt lên,tay nhặt lên đôi giày đã tháo từ nãy,quay lại nói lời tạm biệt rồi chạy vụt mất.
-Tạm biệt ,tôi có việc rồi ,đi trước nha.
Vừa mới quay lưng đi được một bước thì...
Á..Á..Á..
Giờ nó mới nhớ ra chân nó bị trật khớp.Nhăn nhó ôm chân,bên tai còn nghe tiếng thở dài ngao ngán của ai đó thì nó lại càng nhăn mày hơn.Lại thêm một lần muối mặt rồi.........