-Cậu định nghĩa thế nào về tình yêu.
-Tình yêu?
-Ừ,tình cảm đôi lứa.
Vũ Điềm nhàn nhạt hỏi.Thanh âm như rất để tâm nhưng lại như không chút quan trọng.
trước câu hỏi này,nó trả lời có phần khó khăn,rất khó để định nghĩa.Bờ môi nhỏ bặm lại,hai mày nhíu chặt,bàn tay trái đặt nhẹ lên cằm,nó suy tư một hồi.
-Nếu là tình yêu đôi lứa thì.......Nghe có vẻ chỉ đơn thuần chỉ là tình cảm hai người dành cho nhau?Ừm....không phải,bạn thân cũng có thể yêu quý nhau mà.Thứ tình cảm mà ai rồi cũng sẽ nghe qua,biết đến nhưng lại không thể khẳng định nó là gì.Một khái niệm rất trìu tượng.
-Cứ nói theo cách nghĩ của cậu.
-theo tôi,tình cảm không có một công thức hình dạng nào hết,rất muôn màu,không có tuyệt đối chỉ có tương đối.Vì vậy mà trong tình yêu không có đúng sai....Chắc thế.Chỉ cần đối phương hạnh phúc là bản thân cũng cảm thấy mãn nguyện.Nói là đôi lứa nhưng cũng có cái gọi là đơn phương,có thể sẽ cố gắng theo đuổi nhưng cũng có thể phải buông bỏ để không làm đối phương phải khó xử.
-Con gái luôn sến sẩm vậy à ?
-Gì..ì..?Là cậu bảo tôi nói đấy nhá.Cơ mà...Sến thật.
-Vậy nếu như,tôi không biết buông bỏ để người ta được hạnh phúc là tôi đang sai?
Vũ Điềm giờ mới ngước lên nhìn nó.Đôi đồng tử ẩn hiện nỗi u sầu.Cậu dưới đất,nó ngồi trên giường.Cậu ta còn đang cầm tay nó,lại thêm không gian ngột ngạt càng làm nó khó thở hơn.
Nhưng mà cái cảnh này không phải rất giống trên phim sao.......Giống như là chủ với pet ý.Theo nó thì nó đang đóng vai chủ còn cậu ta là...chó ngoan?
Mỉm cười đưa tay lên xoa đầu anh chàng,giờ nó mới hiểu cảm giác hơn được cậu ta.Rất oai nha.
-Chẳng phải tôi đã nói là trong tình yêu không thể nói đến đúng sai sao?Nên cậu không cần lo.
-Ờ,vậy chuyên mục gì đây?Thú cưng làm loạn?
Nghe đến đây nó khó khăn rụt tay lại,đúng là không thể đùa được rồi.Nhưng tay nó mới rụt được nửa chừng đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
-Nếu vậy tôi nên tỏ tình với em trước khi quá muộn chứ?
Ngay sau khi tiếng nói vang lên,đầu nó đột nhiên bị ấn xuống,cả người đổ về phía trước,bờ môi nhỏ lại được bao phủ bởi thứ rất mềm,rất ấm.Vũ Điềm cậu ta đang.....hôn nó?Nụ hôn đầu mà nó gìn giữ bấy lâu nay vừa bị cướp trắng trợn.
Mắt nó mở to kinh ngạc,đầu óc như tắc nghẽn không thể lưu thông.Điều quan trọng là nó không hề có một phản ứng gì.Theo một hướng nào đó,có thể hiểu là nó đang rất sốc và vẫn chưa nhận thức được điều đang xảy ra.Nhưng cũng có thể bản thân không biết làm gì cả.....Hay nó là đang muốn an phận cho việc này tiếp diễn.
Là cố gắng chống trả nhưng lại không thể kháng cự.
Hai người giữ nguyên tư thế một hồi,Vũ Điềm mới chịu buông nó ra.hàng mi dài khẽ nâng lên,lộ ra đôi mắt đen đẹp hút hồn.Vẻ mặt Vũ Điềm trông rất thản nhiên nhưng trong lòng lại căng thẳng,hồi hộp đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Im Lặng............cả hai nhìn nhau không một cái nhúc nhích.Bất chợt,Vũ Điềm lại đưa tay xoa đầu nó.
-Vậy theo cậu là nên hay không nên?......tỏ tình ấy.
-Tôi...A...tôi có việc...đi trước nha.....
Nhịp thở của nó trở nên gấp gáp,suy nghĩ cũng rối bời.Giờ chỉ còn cách lảng tránh là tốt nhất.Nó đẩy Vũ Điềm ra rồi nhanh chóng tiến về phía cửa.Anh chàng tính giữ nó lại thì nó phản ứng rất nhanh.Một tay nó đưa lên,người cũng lùi ra xa một bước,đôi mắt nâu hướng xuống đất.hiện giờ nó không có can đảm nhìn cậu.
-Đừng chạm vào tôi.Tôi....muốn chấn tĩnh lại.
Sau đó nó lập tức chạy ra ngoài.
Vậy đây là lời từ chối của nó?Cậu đã tỏ tình thất bại rồi nhỉ?
Đã dũng cảm tỏ tình
Và giờ.....
Sẽ im lặng bỏ đi.
---------------------------------------------------------
Nó chạy một mạch ra sau khuôn viên trường,ngồi thụp xuống cái ghế đá,thở dốc.Bất ngờ,quá bất ngờ.Vũ Điềm thích nó?
Còn nó có tình cảm với cậu ta hay không?
Cậu ta nói như vậy cũng được coi là tỏ tình rồi chứ nhỉ?Vậy bỏ đi có xem như đã từ chối không?A,chắc không....Mà đã từ chối thì có sao?...Ừ đúng đúng,trong lòng thì cố chấp nghĩ vậy nhưng cảm giác lại không phải như thế......Rất kì lạ.
...............
20 giờ 45 phút~
Trời đã phủ lên mình màu đen huyền bí
Rất giống màu mắt của Vũ Điềm,A nó muốn tát cho mình một cái.Chẳng lẽ lại bị cậu ta bỏ bùa rồi?Chết tiệt.
Nó khó khăn lết cái thân về lớp,Vẫn là không khí nhộn nhịp hồi sáng có điều giờ còn đông đúc hơn.
Đôi mắt nó dáo dác nhìn quanh,vừa muốn tìm lại vừa muốn tránh hình bóng một người.
Không Thầy!Cậu ta không có ở đây.Tự nhiên nó cảm giác rất thất vọng,tiếp tục xuống phần trại của lớp,uể oải ngồi xuống ghế đôi mắt nó khép hờ.
-Nãy giờ mất dạng ở đâu thế.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên,kèm theo là một quyển sách bay thẳng vào đầu.Nhăn mày nhăn mặt, nó quay qua nhìn hung thủ.
-Này,ném sách cũng có thể giết người đấy.Tôi sẽ tố cáo ông tội cố ý giết người không thành.Biết chưa?
-Ghê vậy.tôi chỉ hận không đấm chết thằng lười là cậu.Chốn việc cả nửa ngày.
-Cái gì?Tôi có việc của tôi.
-Ờ ờ,việc của cậu là biến mất từ trưa.Thằng bạn cùng phòng đi rồi còn không ra tiễn.
-Thằng bạn cùng phòng đi rồi?...Vũ Điềm á?
-Ờ.đột ngột thật đấy.Bọn này cũng chỉ mới biết vừa nãy thôi.
Nó sửng sốt,cả người không sức mà đã tràn trề năng lượng.
-Đi rồi à?
-Ờ,vừa nãy.Nó hỏi mày đấy.
-thật...thật..á?
Nó lắp bắp,chuyện lúc sáng vẫn làm nó ngại lắm.Nhưng cậu ta sao đi đột ngột vậy,không nói với nó lời nào?
Tỏ tình?..Rồi...Biến mất?
Cậu ta định chơi trò gì vậy?
Nó đột nhiên cảm thấy rất trống trải tựa khoảng không vô định,tựa như một thứ quan trọng vừa bị đánh mất.cảm xúc rối bời nhưng đầu óc lại thông suốt đến lạ.
Tình yêu đôi lứa đúng thật là phức tạp.
Cảm thấy buồn khi người ta quan tâm cô gái khác.
cảm thấy cô đơn khi bị người ta đối xử lạnh nhạt.
Cảm thấy nhớ những hành động người ta thường làm với mình.
Và.........
Lỡ nghiện mất mùi của cậu rồi
-Cậu ta đi lâu chưa.
-Chắc cũng sắp lên máy bay ông ạ.
-Bao giờ thì cất cánh vậy.
-Ờ,hình như là 21 giờ.
-cảm ơn.
Nó nói rồi chạy vụt đi,Gấp gáp đến quần áo cũng chưa thay,lớp trang điểm chưa tẩy,tóc giả chưa gỡ.tức tốc bắt xe chạy đến sân bay,nó muốn gặp được Vũ Điềm,muốn nói cậu ta biết được suy nghĩ của nó
......Cảm giác không thể sống thiếu người ta.