Trung tâm thành phố, trước tòa chính phủ.
Binh lính mặc
quân phục rằn ri, tay cầm súng tiểu liên tuần sát trước tòa nhà, ở mặt
trên cao tòa nhà, còn có tay súng bắn tỉa dùng ống nhòm quan sát những
chuyển động trong mười dặm gần đây, một khi có nhiều hủ thi di chuyển
qua, phải lập tức dùng bộ đàm thông tri tổng bộ, điều động tiểu đội binh lính tiến ra đánh chết!
Ở ngoài cao ốc, ai đó dùng thuốc màu đỏ tươi viết lung tung ba chữ “Trạm cứu sinh” trên kính pha lê bằng phẳng!
Thời kỳ đầu tai nạn, hầu hết các thành phố đều có trạm cứu sinh như vậy,
trong những trạm cứu sinh sẽ có thiết bị điều trị bệnh, không quân vận
chuyển lương thực, súng ống, đạn dược,… đến tiếp tế, hằng ngày đều có
binh lính phụ trách tuần tra.
Lâm Siêu đứng trên mui một
chiếc xe hơi đổ nát ở một góc đường hoang vắng, nhìn hướng trạm cứu sinh phương xa, sau khi cường hóa thị giác khiến thị lực, hắn có thể dễ xâm
nhập vô số bụi bặm trong không khí, trông thấy ba chữ đỏ như máu trên
tòa cao ốc với khoảng cách hơn mười dặm.
Hắn hờ hững liếc
nhìn nóc tòa nhà, đồng tử như kính viễn vọng tinh vi, nhanh chóng khóa
được hình ảnh nữa cái đầu lộ ra của con người, đó là mấy tên lính gác,
hắn quay đầu, nói với bé gái và Diệp Phỉ: "Hai người đi đi, tiến thẳng
về phía trước, chính là trạm cứu sinh."
Diệp Phỉ ngẩn ra, nàng kinh nghi nhìn Lâm Siêu, nói: "Anh không đi sao?"
Lâm Siêu lắc đầu nói: "Chúng ta còn phải đi nơi khác."
"Đi đâu?" Diệp Phỉ liền hỏi.
Lâm Siêu liếc mắt nàng, nói: "Cô quản được?"
Diệp Phỉ ngơ ngác, nói: "Anh... Anh chẳng lẽ không biết đường phố có bao
nhiêu nguy hiểm sao, khắp nơi toàn là quái vật như vậy, cho dù anh coi
nhẹ tính mạng bản thân thì ít nhất anh cũng phải nghĩ cho hai biểu muội
chứ?"
Phạm Hương Ngữ nhếch môi mỉm cười, nói: "Chúng ta rất tốt,
các người nhanh đi nha, đừng lề mề nữa, chúng ta mang hai người tới đây, đã tính là tận tình tận nghĩa rồi." Bản năng của nàng e ngại chỗ đông
loài người tụ tập, mong Lâm Siêu lập tức ly khai.
Diệp Phỉ trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn Lâm Siêu, nói: "Nếu mọi
người không nói, tôi cũng không đi, mọi người mang tôi đi cùng, tôi muốn theo mọi người học cách làm sao đánh chết quái vật, lấy thân phận của
tôi, cho dù có đến trạm cứu sinh, cũng sẽ bị thu xếp vào đội ngũ bính
lĩnh để dành thay thế bổ sung, sớm muộn cũng chết trong lần hành động
cứu viện nào đó."
Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Không phải cô rất thích cứu người sao?"
Diệp Phỉ khẽ mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, nói: "Không có năng lực cứu người, chỉ thêm hại người hại mình, nếu tôi giống như anh, có năng lực giành được
thức ăn, bọn họ cũng sẽ không giết hại lẫn nhau, mẫu thân của cô bé cũng sẽ không chết, hết thảy đều là do tôi làm hại, cho nên tôi đã thông
suốt, tôi phải sống sót thật tốt, nỗ lực trở nên mạnh mẽ, một ngày nào
đó, tôi sẽ tiêu diệt sạch sẽ tất cả lũ quái vật trên Trái Đất!"
Lâm Siêu có phần sửng sốt, không ngờ nàng có thể tự tỉnh ngộ, hắn cười
nhạt, nói: "Nếu như vậy, cô hẳn nên đi trạm cứu sinh, bọn họ thể bảo vệ
được cô."
Diệp Phỉ hơi đỏ mặt, nói: "Tuy không biết giải thích như thế nào, nhưng ở cạnh anh, tôi cảm thấy rất an toàn."
Phạm Hương Ngữ tấm tắc nói: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ thực sự rất chuẩn
a, thứ khác không dám nói, nhưng có một việc là tuyệt đối, tên ác ma này khẳng định sống dai hơn người khác."
Lâm Siêu tức giận, đưa mắt liếc nàng, nói: "Không nói chẳng ai nói cô câm."
Phạm Hương Ngữ lập tức lấy tay bụm miệng lại.
Lâm Siêu nhìn Diệp Phỉ, nói: "Tôi không có nghĩa vụ vác thêm một gánh nặng, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn đến trạm cứu sinh, đi theo tôi, ta
cũng không cung cấp cho cô bất kỳ bảo vệ gì, cô hiểu chứ?"
Sắc mặt Diệp Phỉ thoáng trắng bệch, khẽ nghiến nhẹ răng, nói: "Tôi sẽ không liên lụy đến anh."
Lâm Siêu không tốn hơi để ý nữa, quay người kéo bàn tay nhỏ của Lâm Thi Vũ, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Anh..." Diệp Phỉ tức đến giậm chân, không nghĩ mình hạ thấp bản thân như vậy, người thanh niên này vẫn không thương xót.
Cô bé vội vàng nói: "Đại ca ca, anh dẫn em theo đi."
Lâm Siêu cũng không quay đầu lại, nói: "Không được."
Tiểu cô nương trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nhìn bóng lưng ba người dần
khuất xa, ánh đột nhiên lộ ra vẻ oán độc, theo nàng nghĩ, nhất định là
Lâm Siêu muốn bỏ rơi bọn họ, viện cớ có một trạm cứu sinh để nói dối.
Ù ù ~!
Ngay lúc này, từ đằng xa đột nhiên có một chiếc xe tải loại nhỏ chạy băng băng qua.
Diệp Phỉ ngoảng mặt lại nhìn, lập tức thấy rõ trên xe toàn là quân nhân mặc
đồ rằn ri, nàng vuốt ve mái tóc cô bé, an ủi: "Em đi theo bọn họ đến
trạm cứu sinh đi, nhớ bảo trọng thật tốt."
Cô bé không nghĩ thực sự có quân nhận đến cứu viện, sắc mặt nàng đỏ bừng vì kích động, căn bản không để ý Diệp Phỉ nói gì.
Diệp Phỉ thấy chiếc xe sắp tới, không nói thêm nữa, lập tức quay đầu chạy theo hướng Lâm Siêu rời đi.
Rất nhanh, xe tải đã đến, mấy quân nhân trên xe hơi kinh ngạc khi nhìn thấy bé gái, một lính già trung niên trong nhóm nhảy xuống xe, nói: "Cháu
bé, vừa nãy có mấy người ở đây phải không?" Hắn nhận được tin tức của
lính gác, nói nơi này có mấy người sống sót, nhưng khi đến nơi chỉ còn
một cô bé, chẳng lẽ mình tới chậm, những người kia bị quái vật ăn rồi?
Hay họ chạy trốn đến địa phương khác?
Cô bé thấy trong tay họ có
súng, lòng lập tức cảm giác an toàn, nhưng theo bản năng định gật đầu,
nhưng đột nhiên sực nhớ điều gì đó, lắc đầu nói: "Ở đây chỉ có một mình
cháu."
Lính già trung niên hơi nghi ngờ nhìn nàng, nhưng ngẫm
lại, cô bé còn nhỏ như vậy sẽ không nói dối, chắc do lính gác hoa mắt,
hắn ôn hòa ôm lấy nàng, mang lên trên xe tải, nói: "Cháu gái, đi, chú
dẫn cháu đến trạm cứu sinh, cháu khẳng định rất đói đi."
Cô bé gật gật đầu.
Xe tải lạch cạch quay đầu về trạm cứu sinh, cô bé ngồi trong buồng xe,
quay đầu nhìn hướng nhóm người Lâm Siêu ra đi, trong đôi mắt mịt mờ lộ
ra vẻ oán hận, tay nhỏ nắm chặt vòng bảo hộ thùng xe, nói thầm: "Tất cả
là do các người, mẹ mới chết, các người đều đáng chết, đáng chết!"
...
Vù! Vù! Vù!
Ba người Lâm Siêu đi thẳng trên đường phố, Lâm Siêu gặp hủ thi phổ thông
dọc dường, đều một rìu đơn giản chém chết, tốc độ không hề chậm đi.
"Nhân loại các ngươi thật ngốc nghếch, dựng ra trạm cứu sinh, mỗi ngày đều
chết đi một ít binh sĩ, vì cứu vớt đám người bình thường, chẳng có lợi
ích gì." Suốt đường đi, Phạm Hương Ngữ buồn chán, thuận miệng tán dóc
một câu.
Lâm Siêu đạm mạc nói: "Ai nói chỉ cứu vớt người thường?
Trạm cứu sinh chỉ thành lập trong một ít thành thị, chủ yếu cứu những
nhân viên tinh anh trong nội thành, ví dụ như một ít nhà khoa học, hay
một ít họ hàng của nhân vật quân đội, họ ưu tiên cứu giúp những người
này trước, thứ hai mới tới người thường."
"Hèn gì, bọn họ thật ích kỷ." Phạm Hương Ngữ chợt tỉnh ngộ.
Lâm Siêu thản nhiên nói: "Đó không phải là ích kỷ, đổi lại là cô, cô sẽ cứu người thân của mình trước, hay cũng những người bình thường chẳng hề
liên quan?"
Phạm Hương Ngữ nghẹn họng.
Lâm Siêu đạm mạc
nói: "Hơn nữa, người thường ở trong trạm cứu sinh, nam đa số sung quân,
nữ tắc ném xuống khu hậu bị, phải làm những công việc như may vá, giặc
rữa, mới nhận được lương thực, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cô cho rằng
bọn họ sẽ được nuôi không?"
" Bé gái đó cũng phải làm công tác?" Phạm Hương Ngữ nhìn hắn.
Lâm Siêu nói: "Đương nhiên, mặc dù sinh hoạt rất cực khổ, nhưng ít nhất vẫn sống."
Phạm Hương Ngữ và Lâm Thơ Vũ gật đầu, các nàng cũng không suy nghĩ, "Khổ cực" trong miệng Lâm Siêu rốt cục đến trình độ nào.
Ở tận thế sau này, muốn sinh sống trong khu tập trung dân cư, như bé gái
mười hai tuổi đó, phải trải qua bảy tám lần mang thai, kinh nghiệm lâu
dài, khiến cho các nàng sở hữu phương pháp giúp đàn ông vui vẻ, trở
thành nô lệ so với công nô còn thấp hơn. Tuy lúc này là thời kỳ đầu,
trật tự chưa hoàn toàn đổ nát triệt để, nhưng theo thời gian trôi qua,
cuộc sống của người bình thường sẽ ngày càng gian nan.
Đây là một loại biến đổi vô tri vô thức, đến khi đó họ mới thực sự đối mặt ngày
diệt vong di dân, quên mất theo đuổi nhân sinh, quên mất ý nghĩ cuộc
sống, không biết đòi hỏi nâng cao chất lượng sinh hoạt, không cảm thấy
phiền muộn, ngăn trở, thống khổ để tự sát, chỉ lặng lẽ sinh tồn như
người chết.
"A?" Phạm Hương Ngữ bỗng nhiên kinh ngạc, nói: "Cô
cảnh sát kia, dương như đang đuổi theo, tôi có thể nghe được mùi hương
của nàng."
Lâm Siêu đã nghe thấy từ lâu, hắn đẩy nhanh tốc độ, lạnh lùng nói: "Cắt đuôi."