Dịch giả: Chu Cường
Cảm nhận được sát khí từ người Lâm Siêu tỏa ra, người đàn ông trung niên không khỏi cảm thấy sợ hãi, ông ta dùng tính mạng của chính mình để đặt cược. Ông ta đánh cược mạng sống của chính mình, dưới sự bảo vệ của Thập đại Chiến sĩ, Lâm Siêu có khả năng giết chết . Còn ngược lại, nếu như ông ta không chết, tương lai sau này của sẽ được đảm bảo, thăng quan tiến chức.
Nhưng nếu như bị giết… Thì không còn gì để nói.
Trong cuộc đánh cược này, ông ta đã không còn đường lui, phía sau là Hứa tư lệnh, phía trước là Lâm Siêu, chỉ có thể dựa sự vận may của chính mình.
“Có phải cảm thấy tức giận?
Người đàn ông trung niên một mặt vừa di chuyển ra phía đằng sau mấy người Ba Minh, một mặt hướng về phía Lâm Siêu dùng cái vẻ mặt trào phúng nói:
“Có bản lĩnh thì lại đây mà giết ta đi, ngươi cứ thử ra tay với ta xem, chỉ một thoáng ta có thể đảm bảo ngươi chết không có chỗ chôn!”
Vẻ mặt mấy người Ba Minh lãnh đạm nhìn hắn.
Chỉ là một tên nhãi nhép, mà lại còn dám đe dọa giết chết Lâm Siêu?
Cho dù là Hứa tư lệnh, cũng không dám mạnh miệng như vậy!
Có điều, bọn họ biết, người đàn ông trung niên này tuy rằng là một kẻ ngu ngốc, nhưng mục đích chủ yếu chỉ là để Lâm Siêu tức giận. Vừa nãy, ông ta cao giọng thách thức, một khi Lâm Siêu động thủ. Những binh lính ủng hộ Lâm Siêu sẽ cảm thấy thật vọng.
“Thẳng tiểu nhân!”
Hai mắt Uất Kim Hương lóe hàn khí, hận không thể một tay giết chết người đàn ông trung niên này. Là một trong những cường giả trong hàng ngũ những Tiến hóa giả, Uất Kim Hương có sự kiêu ngạo của chính mình. Lâm Siêu là một tồn tại khiến cho bọn họ đều phải ngước nhìn. Lại bị một kẻ tiểu nhân ngay trước mặt chửi bới, nói xấu, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng tức giân.
“Đồ phản bội, có giỏi thì đến đánh ta đi!”
“Đến đây!”
“Đồ phản bội! Không phải ngươi rất mạnh sao, đến đây đánh ta đi!”
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, ba trăm tiến hóa giả đứng phía sau cũng hùa theo người đàn ông trung niên đồng thanh mở miệng chửi bới, kích động.
Quân đội căn cứ Viêm Hoàng đang quan sát từ phía xa, dường như cũng nghe thấy điều gì đó, tất cả bọn họ đều trợn mắt, ngoác mồm chửi bới, trong đó có mấy người dùng nắm đấm đánh mạnh lên thành xe. Gương mặt bọn họ vô cùng phẫn nộ, tức giận, gầm nhẹ:
“Lũ súc sinh này!”
Hứa tư lệnh đang ngồi trong xe chỉ huy cũng đồng dạng biến sắc mặt. Bàn tay siết chặt lại, trong đôi mắt lộ ra vẻ tức giận, rít lên:
“Đáng chết, dám phản bội lại ta!”
Lâm Siêu lạnh nhạt liếc nhìn những Tiến hóa giả đang ngoác miệng chửi bới, kêu gào trước mặt mình. Sau đó, khom lưng nhặt một viên đá từ dưới đất lên, rồi ném về phía một binh sĩ đứng trong đó.
Thủ pháp phi đao!
Phốc!
Tốc độ viên đá được ném ra giống như viên đạn vậy, đập trúng đầu một Tiến hóa giả đang ngoác miệng ra chửi bới, lực ném mạnh đến nỗi khiến cho đầu của kẻ đó vỡ nát, đồng thời lực bay của viên đá cũng không hề giảm đi chút nào, bay đập vào mặt của một Tiến hóa giả khác đang đứng sau khiến cho mặt mũi người này hoàn toàn bị dập nát, gào lên thảm thiết rồi ngã xuống chết.
Những kẻ khác đang ngoác miệng chửi bới, ngay lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi, âm thanh vừa mới định thoát ra khỏi cổ họng nhanh chóng nuốt xuống.
Bao gồm cả người đàn ông trung niên trong đó, tất cả bọn họ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Siêu. Bọn họ không nghĩ tới, là Lâm Siêu vẫn còn mạnh đến như vậy, chỉ dùng một viên đá liền có thể giết chết hai người.
“Ngươi, các ngươi tại sao không ra tay!”
Người đàn ông trung niên cảm thấy vô cùng sợ hãi, ông ta tuy rằng muốn Lâm Siêu ra tay đánh mình. Muốn hoàn thành nhiệm vụ của Hứa tư lệnh giao cho, nhưng không phải là bị giết chết. Hơn nữa, Thập đại Chiến sĩ đứng im không nhúc nhích, không có ai hành động, điều này khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, liền hướng về phía mấy người Ba Minh tức giận nói.
Uất Kim Hương, Lăng Vũ, Ba Minh dùng ánh mắt thờ ơ nhìn hắn, Ba Minh khẽ cười nói:
“Chính các ngươi muốn chết, tại sao ta lại phải động thủ?”
“Ngươi, ngươi!”
Người đàn ông trung niên trợn tròn đôi mắt, tức giận khiến cho cả người ông ta run lên.
Lục Hưng mỉm cười, nói: “Lẽ nào cá ngươi chưa từng nghe thấy, năng lực của ta là 'Âm thanh' sao?
Người đàn ông trung niên khẽ biến sắc mặt, nói: “Ngươi nói thể là có ý gì?”
“Rất đơn giản.”
Tính tình Lục Hưng dường như trở nên vui vẻ, kiên nhẫn giải thích:
“Chính là, những câu khách sáo, tử tế các ngươi nói ra đều bị năng lực của ta phong tỏa, không bị truyền ra bên ngoài. Nhưng mà những lời nói xấu, chửi rủa của các ngươi….Ta không cẩn thận liền tăng âm lượng lên, lúc này có lẽ bên trong quân đội có lẽ có rất nhiều người muốn giết các ngươi đấy.”
Nghe Lục Hưng nói xong, người đàn ông trung niên biến sắc, ông ta vội quay đầu nhìn lại, thì thấy lực lượng quân đội Viêm Hoàng ở phía xa xa dường như đang xao động, từ bên trong thỉnh thoảng truyền ra những tiếng rống giận dữ.
Người đàn ông trung niên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, giống như rơi vào vực sâu vô tận, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng. Trái qua mấy giây sau, ông ta mới phản ứng lại, đôi mắt trợn trừng lên nhìn Lục Hưng chằm chằm, miệng gào lên:
“Ngươi sao dám phản bội tư lệnh, ta muốn…”
Phốc!
Một viên đá bay vụt đến, nên trúng bả vai ông ta, viên đá mang theo sức mạnh không có gì có thể ngăn cản được, như một viên đạn bắn tới đem vai bên trái của ông ta hoàn toàn đánh nát bét, đánh gãy cả xương quai xanh.
Yết hầu của người đàn ông trung niên run rẩy, gương mặt vô cùng hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Lâm Siêu, hình ảnh cuối cùng ông ta nhìn thấy được chính là đôi mắt lạnh lùng của Lâm Siêu.
Khiến nhiều người tức giận như vậy!
Cho dù bọn họ có chạy thoát về phía quân đội, thì vẫn có vô số người muốn giết chết bọn họ!
“Tư lệnh, cứu mạng!”
“Tôi không muốn chết, đừng, đừng giết tôi!”
“Tôi sai rồi, Lâm tướng quân, ngài là đại nhân rộng lượng tha thứ, cứ coi tôi là cái rắm…”
Mấy trăm Tiến hóa giả cảm thấy vô cùng hoảng loạn, sợ hãi, có nhiều người trong bọn họ quay đầu chạy trốn, có những người sợ hãi mà quỳ rạp xuống, hướng về phía Lâm Siêu cầu xin sự tha thứ, xám hối.
Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, giơ ngón tay lên, nguồn tế bào năng lượng trong cơ thể còn sót lại lần thứ hai bạo phát hóa thành mấy trăm tia Gramma xạ tuyến bắn ra.
Phốc! Phốc! Phốc!
Đầu của mấy trăm Tiến hóa giả bỗng nhiên bị xuyên thủng, trên trán bọn họ đồng dạng xuất hiện một lỗ thủng nhỏ như đầu ngón tay, máu từ trong cái lỗ đó từ từ chảy ra, hai mắt bọn họ ảm đạm, đồng loạt ngã xuống, chết.
Sắc mặt mấy người Uất Kim Hương, Lăng Vũ, Ba Mình hơi biến đổi, bọn họ tuy rằng cũng dự liệu được, Lâm Siêu đứng lại, không có chạy trốn khẳng định vẫn còn là bài tẩy trong tay. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, Lâm Siêu trải qua một thời gian dài chém giết, mà nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể vẫn còn nhiều như vậy!
“Số lượng thật là khủng bố!”
Giang Đồng khẽ cười khổ nói.
Lâm Siêu thả tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Lục Hưng, vẻ lạnh lùng trong mắt giảm đi một ít, nói:
“Tại sao phải làm như vậy?”
Lục Hưng khẽ mỉm cười, trả lời thẳng thắn: “Tôi vẫn còn là người.”
Chỉ năm chứ đơn giản thể thôi, nhưng tràn ngập dũng khí cùng sức mạnh!
Người có thể thản nhiên nói ra mấy chữ như vậy, ở thời loạn lạc này phỏng chừng còn có mấy người?
Ánh mắt Lâm Siêu hơi đổi, gật đầu nói:
“Tôi biết rồi, đợi lát nữa cậu theo tôi cùng rời đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp tháo gỡ thiết bị đang gắn bên trong cơ thể cậu.”
Nói xong, liến hướng về phía thi thể của những Tiến hóa giả kia đi đến, cây tiến hóa trong cơ thể hắn cần thêm khoảng hai trăm điểm Gen, để có thể tiếp tục phát triển sinh ra một năng lực mới.