Đội ngũ tiếp viện tới Tinh Thành sớm nhất là căn cứ Long Chiến Sĩ.
Lão Liêu sau khi nghe được tin tức, cho dù căn cứ của mình vẫn còn loạn sà
bần, tổn thương trầm trọng sau đợt tấn công lần trước, ông ta lập tức cử 2 viên đại tướng dẫn 5 ngàn quân gấp rút lên đường. Đây đã là phân nửa
lực lượng của ông ta rồi. Lão muốn cho thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần biết
được thành ý, cũng như để cho các căn cứ khác nhìn vào, ông đây là
người biết tri ân báo đáp người khác!
Hai viên đại tướng dẫn
đội, tuổi không quá bốn mươi. Trước đây chỉ là sỹ quan cấp úy, nhưng
sau khi tai nạn bạo phát, đều ở bên cạnh lão Liêu, chém giết lũ quái,
kiến công lập nghiệp. Chưa tới một năm, họ đã có vị trí như vậy, chức vụ mà trước đây trong thời gian ngắn như vậy đạt được... trong mơ họ cũng
không nghĩ tới.
Hai ngày cẩn cẩn thận thận hành quân, hơn 5 ngàn lục quân đã đến phụ cận Tinh Thành.
Khi họ tiến vào thị trấn Kiếm Các, Phạm Hương Ngữ đã biết thông qua lũ
trinh sát xác sống. Cô ta lập tức phái Hùng Tiểu đến tiếp ứng. Tên này
trước đây là tù binh trong đám bạo dân, được lựa chọn để bồi dưỡng, giờ
đây đã là nhân viên cấp cao của căn cứ, có tư cách đi xử lý một ít việc
quan trọng.
Đám người căn cứ Long Chiến Sĩ đi tới gần lập tức bị quy mô tường thành làm cho chấn động.
Phòng tuyến ngoài cùng có độ cao 80 mét, chót vót trên cao. Người bình thường cũng khó có thể thấy rõ trên đỉnh kia có gì đang diễn ra. Phải biết,
căn cứ Long Chiến Sĩ có tường vây cao 20 mét, đã là tương đối đồ sộ,
quái cấp B rất khó vượt qua. So với Tinh Thành, quả thật hơi nhỏ bé,
không thể so sánh.
Hai viên đại tướng kinh ngạc không thôi. Đám
quan quân sau lưng bọn họ mồm đã há hốc từ lâu, không nói lên lời, không ít người trong lòng thầm nghĩ: ông cứ trốn sau bức tường thành này mà
hú hí với mấy em ca-ve thì khẳng định con mẹ nó là cực kỳ an toàn.
Quá nửa phút sau, Hùng Tiểu mới tiến lên. Cả đám cả quân lẫn tướng này khép miệng lại, tay chùi nước dãi rớt ra, lúng túng, xấu hổ, vẻ mặt thành
thật xếp thành 2 hàng theo sát Hùng Tiểu tiến qua cửa thành.
Bên
trong, đường phố sạch sẽ, phòng ốc, nhà cửa, chỉnh tề. Vỉa hè còn có cây xanh. Trên đường, rất nhiều chiến xa màu bạc tạo hình kỳ lạ, dữ tợn
không ngừng di chuyển.
Không khí trong thành bình thường, chẳng
hề có vẻ khẩn trương trước tin tức quái vật sắp tấn công. Mọi thứ yên
bình giống như những thành thị trước đây, khác biệt hoàn toàn với thế
giới hắc ám bên ngoài kia, khiến cho những người mới tới lần thứ hai cảm thấy kinh ngạc.
Hùng Tiểu nhanh chóng dẫn đám người người tới
khu phía Đông của căn cứ để nghỉ ngơi. Sau khi thu xếp xong cho đám binh lính, hắn ta dẫn hai vị đại tướng, vẫn còn đang mệt mỏi sau chặng đường xa, đến văn phòng của Phạm Hương Ngữ.
Tiếp đó, lực lượng tiếp
viện của căn cứ Quật Khởi và Dũng Sĩ cũng lục tục tới. Thủ lĩnh 2 căn cứ này rất cân nhắc khi triển khai số lượng quân tiếp viện lần này. Không
thể vượt quá nhiều số lượng lần trước tiếp viện căn cứ Long Chiến Sĩ,
tránh đắc tội với lão Liêu. Bởi vậy, lần này đến đây nhân số hơi cao hơn lần trước mấy ngàn người.
Chỉ có điều, người tinh tường nhìn một chút có thể nhận ra. Chiến lực mà hai căn cứ này đưa ra lần này chất
lượng hơn rất nhiều lần trước. Binh sỹ thiết huyết, kỷ luật huấn luyện,
hiệu quả chiến đấu hiển nhiên hơn xa.
Ngoài ra, còn có một binh đoàn đặc thù được phái tới... binh đoàn vương bài được tạo thành toàn bộ từ người tiến hóa.
Dẫn đầu căn cứ Quật Khởi chính là Trương Mông, đoàn trưởng Liệp sát đoàn.Dẫn đầu căn cứ Dũng Sĩ chính là Lâm Tiết, đoàn trưởng Long đao đoàn.
Hai người này nắm trong tay 50 người tiến hóa có năng lực đặc thù. Khả năng của mỗi cá nhân cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa thông qua huấn luyện, bọn họ có năng lực phối hợp, tổ hợp lẫn nhau, tác dụng cộng hưởng kinh khủng
không cách nào dự đoán.
Giống như đám người Long Chiến Sĩ, lần
đầu tiên khi nhìn thấy Tinh Thành, những tinh anh của hai căn cứ này
cũng bị độ cao 80 mét tường thành làm cho kinh hoàng.
Với độ cao này, tất cả quái cấp S đều bị chặn ở bên ngoài!
Muốn vào, bọn chúng chỉ còn cách va chạm chính diện, húc đổ tường mà vào.
Sau khi vào thành, trên đường tới khu Đông nghỉ ngơi, bọn họ một lần nữa
lại trố lồi mắt, cảm giác như đang vào nhà của một tên phú ông giàu nứt
đố đổ vách vậy.
Tiếp đến, bộ đội tiên phong của căn cứ Viêm Hoàng cũng tới nơi. Sư đoàn 2 vạn người, do ba người mạnh nhất của căn cứ
dẫn đầu: Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Bộ Phàm.
”Móa! Sao có thể tạo ra tường thành cao đến như thế?”
Ba người nhìn tường thành cao như núi, chót vót trong mây, trong lòng có
chút chấn động cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Siêu rất
giỏi trong việc tạo ra các chiến sĩ võ lực rất cao. Nào ngờ, anh đẹp
giai này tạo ra một căn cứ lớn đến vậy, không hề thua kém Viêm Hoàng.
Nếu không muốn nói là đàn ông so sánh với bé trai vậy.
”Vào đi thôi.” Lăng Vũ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng.
Sau khi thu xếp cho binh lĩnh, mấy người theo Hùng Tiểu tới hội trường tiếp khách tại trung tâm căn cứ.
Hội trường rộng rãi, trần cao hơn mười hai mét, đèn chùm thủy tinh treo lơ
lửng, bên trong có hai khu ăn uống tự phục vụ và một cái bàn tròn cỡ
lớn.
Lâm Siêu ngồi ở vị trí chủ nhà. Phạm Hương Ngữ cùng Lâm Thi
Vũ phân biệt ngồi ở hai bên. Tiếp theo trái phải là Hắc Nguyệt, Bạch
Tuyết, Vưu Tiềm và Lãnh Ngưng. Chếch một bên là hai đại tướng của Long
Chiến Sĩ, cùng Mông đoàn trưởng của căn cứ Quật Khởi và Lâm Tiết đoàn
trưởng của Dũng Sĩ.
Bốn người này vừa hàn huyên, vừa lén lút đánh giá ba gương mặt chưa từng nhìn thấy, Lâm Siêu, Phạm Hương Ngữ và Bạch
Tuyết. Bọn họ đã sớm biết mấy người Hắc Nguyệt ở lần tiếp viện lần
trước, một đám quái vật với sức chiến đấu đáng sợ dường nào. Nào ngờ, ở
đây vẫn còn có mấy gương mặt mới của căn cứ Tinh Thần. Theo vị trí mà
nhìn, tên thanh niên đẹp trai kia hiển nhiên là thủ lĩnh. Em gái quần
đen bên trái hắn chắc địa vị cũng không cách biệt mấy. Điều này làm cho
bọn họ âm thầm quan sát Phạm Hương Ngữ.