Lâm Siêu bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vế phía tòa nhà sụp đổ thành một
đống. Tuy khoảng cách khá xa, thế nhưng cảm giác của hắn vô cùng nhạy
cảm. Vừa nãy, hắn cảm giác được có một luồng khí vô cùng yếu ớt, giống
như là tiếng thở của một người. Nhưng mà, đống đổ nát của tòa nhà đó,
hắn vừa mới đi qua nhưng không cảm nhận được bất kỳ vật sống nào!
Lâm Siêu tin tưởng vào giác quan của mình, cho dù là tuyệt đỉnh sát thủ
nhích lại mình với khoảng cách gần như vậy. Hắn sẽ ngay lập tức phát
hiện ra, kỹ năng thương pháp của hắn mới cấp A. Nhưng tinh thần của hắn
đã đạt đến cấp S, đến cấp độ này tâm linh và môi trường xung quanh gắn
liền với nhau, có thể cảm ứng được sát khí cùng với sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh.
“Đi ra!”
Lâm Siêu lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào đống đất đá từ tòa nhà sụp đổ, khí lực toàn thân truyền xuống
cánh tay. Chuẩn bị mở ra trạng thái hoàng kim.
Thế nhưng, bên trong đống gạch đá sụp đổ của tòa nhà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Lâm Siêu tập trung sự chú ý, nhưng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào
bên trong. Cho dù là tiếng tim đập, mạch đập, tiếng mạch máu di động.
Điều này quá khác thường, hắn có cảm giác âm thanh yếu ớt hắn nghe thấy
vừa nãy không hề tồn tại.
Nhưng, Lâm Siêu tin tưởng vào cảm giác
của mình, tuyệt đối không phải là ảo giác. Hắn không chế tia sáng khúc
xạ, theo ánh sáng di chuyển tầm nhìn vào bên trong khe hở giữa đống đất
đá đó, thì phát hiện ra.
“Đây là…”
Lâm Siêu hơi ngẩn
người, điều này khắn hẳn với tưởng tượng của hắn. Hắn cứ nghĩ trong đó
có một kẻ địch mạnh mẽ đang ẩn núp. Thế nhưng, không ngờ đó lại là một
thằng nhóc bảy, tám tuổi. Quần áo rách nát, bẩn thỉu, gương mặt cáu bẩn, đen nhẻm, cùng với một đôi mắt to đen láy, mang theo một sự sợ hãi, rụt rè.
“Người bình thường?”
Lâm Siêu hơi kinh ngạc. Hắn phát hiện ra tuy mình nhìn thấy thằng nhóc này, thế nhưng hắn lại không cảm
nhận được sự tồn tại của nó. Như nhiệt độ cơ thể, nhịp đập trái tim,
tiếng mạch đập. Có cảm giác đó là một tảng đá lạnh lẽo vậy.
Lâm
Siêu bước tới, cự ly hai trăm mét mà chỉ trong nháy mắt hắn đã vượt qua, xuất hiện trước đống đất đá từ tòa nhà đổ sập. Hắn cúi người nhấc một
mảng tường xi măng nặng đến vài tấn lên, ánh sáng chiếu qua khe hở soi
lên gương mặt của thằng nhóc đó. Lúc này, gương mặt của đứa trẻ đó vô
cùng căng thẳng, hoảng sợ. Thân thể co rúm lại, run lẩy bẩy, như một con chuột con đang sợ hãi.
Ánh mắt này, Lâm Siêu vô cùng quen thuộc.
Ở kiếp trước, hắn từng là cô nhi, lúc bị bạo dân phát hiện, ánh mắt của hắn cũng giống y như của thẳng nhóc này.
Lâm Siêu thoáng trầm mặc, rồi nói:
“Nhóc con, em tên gì?”
Thằng bé run rẩy sợ hãi, cố rúc thân hình thật sâu vào bên trong đống đổ nát, hoảng sợ nhìn Lâm Siêu, thân thể run lên cầm cập.
Lâm Siêu nhìn thắng bé trước mặt mình một lúc, rồi lấy môt bình nước nhỏ từ đằng sau ba-lô của hắn, nói:
“Đi ra đi, anh sẽ không đánh em đâu.”
Hai mắt của thằng bé nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay Lâm Siêu, không thể nào dời mắt đi được. Nuốt nuốt cổ họng khô khốc, trong mắt tràn đầy cảm giác đói khát. Thế nhưng, đột nhiên nó nghĩ đến chuyện gì đó, trên
mặt lộ vẻ do dự, không dám đưa tay ra lấy. Mà là ngẩng đầu nhìn Lâm
Siêu, dùng đôi mắt trong suốt đen láy nhìn hắn. Có một sự sợ hãi ẩn
trong đôi mắt đó, còn hơn cả sự nghi ngờ.
Lâm Siêu quan sát thằng nhóc này, điều khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là. Ở khoảng
cách gần như vậy mà hắn không nghe thấy tiếng tim đập của thằng bé,
tiếng hít thở, thậm chí cả mùi cơ thể cũng không có. Nếu như nhắm mắt
lại, hắn sẽ không phát hiện ra có một thằng nhóc đang ở trước mặt.
“Nhóc con, em có năng lực đặc thù?”
Lâm Siêu kinh ngạc nói, có thể khống chế làm âm thanh cùng với mùi vị trên
cơ thể biến mất. Năng lực như vậy hắn chưa từng nhìn thấy.
Thân
thể thằng nhóc khẽ run lên cập cập, nhanh chóng áp sát vào bức tường bê
tông phía sau. Trong tay nó, cầm một cục gạch, trong ánh mắt mang theo
sợ hãi, hoảng sợ. Thế nhưng, nó nhe răng ra, dường như muốn đe dọa Lâm
Siêu.
Lâm Siêu không muốn tốn thời gian nữa, cánh tay nhấc lên,
sức mạnh từ cánh tay hắn truyền xuống. Đấm thẳng một quyền vào tấm bê
tông trước mặt. Sức mạnh từ bàn tay hắn truyền xuống, ngay lập tức xuyên thủng tấm bê tông. Rồi hất tay một cái, cả tấm bê tông nặng gần một tấn bay vèo lên trời một cái. Tấm bê tông bị hất ra làm tung lên một đám
bụi mù.
Tấm bê tông như một cái mai rùa bảo vệ phía trên, nháy
mắt đã biến mất, khiến đứa bé đang ngồi dựa lưng vào tường sợ chết
khiếp. Bàn tay cầm hòn đá của nó khẽ run lên.
Hai, ba giây sau
thằng bé mới hồi phục lại tinh thần, nó ném hòn đá khỏi tay, vươn tay
nhặt lấy chai nước, rồi xoay người chạy trốn.
Vút!
Bóng người Lâm Siêu loáng lên một cái, đã xuất hiện trước mặt thằng bé, nhẹ nhàng nói:
“Nhóc con, anh không đánh em đâu, anh có rất nhiều đồ ăn.”
Thằng bé thấy Lâm Siêu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sợ bắn lên, suýt
chút nữa thì đâm thẳng vào người hắn. Nó vội dừng lại, rồi lùi về phía
sau từng bước một, bàn tay nắm chặt lấy bình nước giơ lên ngang mặt.
Gương mặt đen đúa, cáu bẩn, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Lâm Siêu. Một lúc sau
nó giơ bàn tay còn lại lên, ra dấu.
“Ách, là thủ ngữ?”
Lâm Siêu hơi cau mày, nói:
“Em không nói được?”
Thằng bé gật đầu, sau đó lại tiếp tục ra dấu.
“Anh không biết thủ ngữ, em có biết viết không, có thể viết ra cho anh biết.”
Giọng nói của Lâm Siêu vô cùng bình tĩnh.
Thằng bé sửng sốt một cái, sau đó làm mấy cái thủ ngữ đơn giản, kiểu như là…e không có bút.
Lâm Siêu khẽ thở dài, không nghĩ tới thằng nhóc này có năng lực đặc thù như vậy, lại là một người câm. Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Đi theo anh, anh dẫn em đi tìm bút.”
Thằng bé do dự một lúc, sau đó gật đầu.
Lâm Siêu mang theo thằng bé đi dọc theo đường phố, bởi con đường này rất
gần trung tâm cứu trợ. Cho nên, thi thể của xác thối và con người đều đã bị dọn sạch. Có điều, trên đường tình cờ có thể bắt gặp một vài xác
thối hoặc thi thể của người đã chết. Những người đó mới chết khoảng hai
tuần, thi thể bị phơi dưới cái nắng gay gắt, lại bị nước mưa làm ướt
sũng. Thi thể đã phân hủy, trương lên, bốc mùi hôi thối, trên thi thể
xuất hiện đầy giòi bọ.
Không lâu sau, hắn tìm thấy một cửa hàng
trang sức, tuy rằng nơi này không bán văn phòng phẩm, thế nhưng bên
trong ngăn kéo vẫn có giấy và bút.
Bên trong cửa hàng bán trang
sức lộn xộn vô cùng, chung quanh đều có dấu vệt vật lộn. Rất nhanh, Lâm
Siêu tìm thấy giấy và bút bên trong ngăn kéo, còn có một đống lớn tiền
mặt vứt lung tung.
Lâm Siêu tiện tay nhặt lấy mấy đồng xu, cho vào túi áo, để dùng làm phi tiêu, ám khí.
“Cầm lấy.”
Lâm Siêu đem giấy bút ra đưa cho thằng bé.
Thằng bé cầm lấy giấy bút, lập tức nằm bò lên bàn, dùng bàn tay lấm lem đầy đất cát cầm bút viết.
“Em có bệnh.”
Thằng bé viết chữ xong, đưa cho tờ giấy cho Lâm Siêu.
Lâm Siêu nhìn thấy ba chữ này, nhất thời trong đầu hắn hiện lên một hồi ký
ức. Lúc còn bé, thời điểm hắn bị bạo dân bắt. có dùng qua cách này, nói
dối là mình bị nhiễm bệnh. Mới có thể tránh thoát không bị ăn thịt. Thế
nhưng cuối cùng không được buông tha, mà bị bạo dân ném đi làm mồi câu
một loại sâu có tên là Thi Trùng. Đó là một trong những loài quái vật
yếu nhất, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết chết người trưởng thành.
Đương nhiên, loại sau này vô cùng yếu ớt trong mắt Tiến Hóa Giả, nhưng chính là tử thần trong mắt người bình thường.
Lần đó, hắn có thể giữ được một mạng, hoàn toàn nhờ vào vận may.
Lâm Siêu thu lại hồi tưởng, khóe miệng nở một nụ cười, xoa đầu thằng bé, nói:
“Yên tâm đi, anh không ăn thịt em đâu. Hãy đi theo anh, chờ khi anh xong
việc, anh sẽ dẫn em tới một nơi rất tốt, nơi đó có rất nhiều đồ ăn.”
Thằng bé sửng sốt một lúc, vội vã cầm bút lên viết loạt xoạt, rất nhanh đã xong, giơ tờ giấy lên, trên đó có viết:
“Anh là chú cảnh sát?”
Lâm Siêu mỉm cười nói:
“Coi như là thế đi, trước tiên chúng ta hãy đi khỏi chỗ này đã, thuận tiện trên đường anh sẽ kiếm đồ ăn cho em.”
Hai mắt thằng bé sáng lên, dùng sức gật mạnh đầu.
Lâm Siêu mang thằng nhóc rời khỏi cửa hàng trang sức, tiếp tục hướng về
thành phố Hạ Châu. Trên đường đi, có đi qua một vài cái siêu thị, nhưng
những giá đồ bên trong đã bị cướp sạch, toàn bộ siêu thị trống rỗng.
Trên mặt đất vứt đầy túi ni lông.